Lời Cầu Hôn Thứ 100

"Có chuyện gì mà trông em có vẻ mệt mỏi vậy?" Bi hỏi khi nhìn thấy Joseph mở cửa bước vào nhà. Anh liền kể cho Bi nghe chuyện xảy ra giữa anh và Ariel sau khi 2 ngừi đi ăn tối ở nhà hàng "Endless love."
"Chuyện đơn giản như vậy mà em cũng kô hiểu nữa àh? Chắc chắn là Ariel đã có ý với em rồi." Matt ngồi xuống bên cạnh Joseph.
"Anh nghe lén em với anh họ nói chuyện àh?" Joseph hỏi.
"Đừng nói nghe lén khó nghe vậy chứ, chỉ là anh tình cờ nghe được mà thôi."
"Quay lại vấn đề chính đi, Joseph àh, những lời mà Matt nói anh hoàn toàn đồng ý. Nhưng mà nè em có ý gì với Ariel hay kô hả?"
Joseph nghĩ ngợi 1 hồi rồi trả lời "Thật ra từ đó tới giờ em chỉ coi Ariel là em gái thôi, chứ còn những chuyện khác em chưa bao giờ nghĩ tới."
"Thì bây giờ suy nghĩ 1 chút cũng đâu có sao. Em với Ariel đâu có quan hệ gì đâu chứ, huống chi Ariel lại là 1 cô gái tốt, anh cũng mong nó có thể trở thành con dâu của nhà họ Lương mình. " Matt thêm vào.
"Nhưng mà..." Bi cắt ngang lời Joseph.
"Đừng có nhưng nhị gì nữa hết, nhân lúc chuyện còn nóng thì em hãy tiến tới đi, để mai mốt ngừi ta thay đổi ý định tới lúc đó hối hận thì mọi chuyện đã muộn rồi."
Đáng lý Joseph định hỏi ý kiến của 2 ông anh mình, nhưng ai ngờ lại nghe 2 ngừi nói như vậy càng làm cho tâm tư của anh rối bời, anh kô biết phải làm như thế nào mới đúng nữa. "Đáng lý mọi chuyện vẫn tốt lành, nhưng bây giờ......" "Lúc nãy mình giận dỗi bỏ đi, kô biết Joseph sẽ nghĩ như thế nào nữa." Ariel nói với chiếc máy thâu âm nhỏ trên tay khi cô đang ở ngoài ban công, giờ này Kyo và Joe đã ngủ say Ariel kô muốn đánh thức họ cho nên đành ra ban công tự mình tâm sự với chiếc máy, cô có thói quen mỗi khi có chuyện buồn gì thì sẽ thâu âm lại, cho nên đối với cô cái máy thâu âm giống như là 1 quyển nhật ký vậy, nhưng từ nhỏ cô kô thích viết cho lắm nên chỉ còn cách là thâu âm lại tâm sự của mình.
"Mọi chuyện càng lúc càng rắc rối rồi, mình thì muốn quên đi Joseph càng sớm càng tốt nhưng lại xảy ra tình trạng như bây giờ, nếu như ảnh biết mình thích ảnh chắc là mình phải bỏ Đài Loan mà đi quá." Suy nghĩ 1 hồi cô cảm thấy mệt và đã ngủ quên luôn tự lúc nào kô hay.
"Ariel, sao nhìn em kô có tinh thần gì hết vậy?" Kyo hỏi với giọng lo lắng khi nhìn thấy nét mặt bơ phờ của Ariel ở công ty. Kô bơ phờ sao được khi cả đêm qua cô kô có được 1 giấc ngủ ngon.
"Em chỉ cảm thấy hơi mệt mà thôi chứ đâu có sao đâu." Ariel vừa trả lời vừa đưa tay lên che miệng kô để Kyo thấy là cô đang ngáp. "Thôi, em phải đi 1 số giấy tờ đây, chị có rảnh thì giúp em 1 tay với nhé." Ariel vừa quay lưng đi thì Kyo hỏi lớn:
"Àh cuộn băng cassette có thâu cuộc phỏng vấn của Joseph với báo chí em để đâu rồi hả, lúc nãy Joseph hỏi chị nhưng chị nói là em đang giữ."
"Ở trên bàn của em đó.' Ariel trả lời rồi bước vào phòng , trong khi đó Kyo sục sạo trên bàn,
"Thấy rồi, chắc là cuộn này." Cô liền đem vào đưa cho Joseph. 5 phút sau Ariel trờ lại bàn làm việc thì nhìn thấy cuốn băng cassette mà tối wa cô đã thâu âm tâm sự của mình kô cánh mà bay. Cô liền kiếm hết cả cái bàn nhưng vẫn kô thấy, sực nhớ lúc nãy Kyo có mặt ở đây nên cô chạy như bay wa chỗ Kyo.
"Chị họ àh, cái cuộn băng cassette màu hồng em để trên bàn chị có thấy ở đâu kô?"
"Em hỏi cuộn băng đó àh, lúc nãy chị đưa cho Joseph rồi, bộ nó kô phải là cuộn băng thâu âm cuộc phỏng vấn àh?" Kyo ngạc nhiên hỏi.
Ariel hoảng hốt ôm đầu "Thôi rồi, lần này em bị chị hại chết rồi, nếu em có dọn đi khỏi Đài Loan cũng phải mang ơn chị đó."
Rồi kô để chậm trễ thêm 1 giây nào nữa, Ariel chạy vào phòng Joseph, nhưng lúc này anh kô có trong phòng, cô mở cửa bước vào thấy cuộn băng mà cô đang tìm nằm ở trên bàn, cô mừng quýnh bước vào lấy lại cuộn băng vừa lúc đó cô nghe tiếng Joseph
"Kiếm anh có chuyện gì àh?" Ariel vội vàng dấu cuộn băng ra đằng sau cười giả lả.
"Hả.. ồh, đâu có đâu, em chỉ lấy lại đồ mà thôi, lúc nãy chị họ đưa lộn cuộn băng cho anh, nên em vô lấy lại. Để em ra ngoài lấy cuộn băng kia cho anh." Bước gần tới cửa Ariel quay lại hỏi "Anh vẫn chưa nghe cuộn băng này chứ?"

Joseph làm mặt tỉnh "Đương nhiên là chưa rồi, bộ trong đó có bí mật gì kô thể cho ngừi khác biết àh?"
Nghe hỏi như vậy Ariel tới phiên Ariel làm mặt tỉnh "Đâu có đâu, chỉ là những chuyện bình thường mà thôi, em chỉ tò mò hỏi vậy chứ có ý gì đâu chứ. Thôi em ra ngoài trước đây."
Thật ra Joseph chỉ gạt Ariel mà thôi, lúc nãy Kyo vừa đưa cuộn băng cho anh thì anh đã lập tức bỏ vô máy để nghe rồi, anh cứ tưởng đó là cuộn băng thâu cuộc phỏng vấn của anh nhưng ai ngờ đâu anh đã tình cờ nghe được những lời Ariel nói, bây giờ anh đã khẳng định là Ariel thích anh rồi giống như những lời của Bi và Matt đã nói tối qua. "Bây giờ tôi phải làm sao đây?"
"Tôi đã mua được 2 vé coi phim, tối nay 2 chúng ta cùng đi nha." Matt nói với Joe và đưa 2 chiếc vé ra trước mặt cô.
"Tại sao tôi phải đi với anh chứ." Joe hỏi.
"Có phải nói ra được lý do thì cô sẽ đi với tôi hay kô?" Matt cuời nham hiểm.
"Nếu anh có thể cho tôi 1 lý do thì tôi sẽ đi coi fim với anh."
"Lý do đó rất đơn giản là vì cô đã nợ của tôi bây giờ tới lúc cô trả lại cho tôi."
Joe kinh ngạc "Tôi nợ của anh cái gì? Hồi nào sao tôi kô biết."
"Cô mau quên quá vậy? Hôm wa trời mưa ai đã tới đón cô về nhà vậy hả?" Joe nhớ tới chuyện tối qua Matt đã giúp cô, bây giờ anh nói như vậy cô kô thể nào từ chối được.
"Kô trả lời tức là đồng ý, vậy tối nay sau khi tan sở chờ tôi ở rạp chiếu phim nhé." "Tổng cộng 589 đồng, cám ơn." Bi chìa tay ra trước mặt Kyo.
"Anh làm gì vậy, ai thiếu tiền của anh mà anh lại đòi tôi?"
"Tiền của bữa ăn tối qua chứ tiền gì nữa. Cô có biết là tôi đã trả bao nhiêu hay kô, bây giờ đòi lại của cô cũng là hợp lý thôi." Bi gân cổ cãi.
"Hứ, là anh tự nguyện đòi đãi tôi ăn chứ tôi có đòi hỏi sao? Nói tóm lại tôi kô trả đâu, đừng đòi vô ích. Đàn ông con trai gì mà lại hẹp hòi tới như vậy hèn gì tới bây giờ vẫn chưa có bạn gái." Kyo châm biếm.
"Nè, cô đừng có ngang ngược như vậy nha, tôi đâu có biết là cô ăn nhiều như vậy nếu biết đã kô dại dột rủ cô đi rồi."
"Bây giờ hối hận hả, đã trễ rồi anh bạn àh." Kyo cười cười. "Thôi được, mắc công anh nói là tôi kô biết cám ơn anh, tối nay tôi đãi anh đi coi fim có được chưa." Bi nhìn Kyo với ánh mắt nghi ngờ, thấy vậy Kyo bồi thêm 1 câu "Yên tâm đi, kô phải là phim ma đâu, hahahaa."
Joe đang đợi Matt ở trước cửa rạp vừa thấy bóng anh đi tới Joe cằn nhằn "Hẹn ngừi ta mà lại tới trễ nữa thiệt tình."
"Xin lỗi, xin lỗi, vì kẹt xe nên giờ này mới tới."Matt giải thích. "Mau đi vô rạp đi fim sắp chiếu rồi kìa." Anh nắm tay Joe hấp tấp bước vào trong.
"Tôi biết chắc chắn cô sẽ thích vì đây là fim tình cảm, rất là hay, tôi nghe ngừi ta nói như vậy đó." Matt và Joe kiếm 1 chỗ ngồi xuống, trên tay Matt chỉ cầm 1 lon bắp rang, thấy vậy Joe nói
"Sao chỉ có 1 hộp vậy, chúng ta có tới 2 ngừi mà?"
"2 chúng ta cùng share, như vậy mới giống là đi coi fim chứ." Matt định nói là như vậy mới giống 1 cặp nhưng anh kịp ngừng lại.

"Việ chúng ta ăn chung 1 lon bắp rang chẳng dính dáng gì tới việc chúng ta coi fim với nhau cả." Nghe Joe hỏi như vậy Matt liền lảng qua chuyện khác.
"Mở màn rồi kìa." Chỉ mới coi được 30 phút đầu của bộ fim mà Joe đã khóc nức nở rồi vì nội dung fim rất là buồn, Matt cố tình chọn fim này vì anh biết đuợc tâm lý những ngừi con gái nào khi coi bộ này cũng sẽ kô cầm được nước mắt và thế là họ nhất định sẽ tìm 1 chỗ để dựa. Đúng như lời anh dự đoán, Joe đã từ từ ngả đầu vào vai anh, trong khi Matt đưa hết cả hộp khăn giấy để Joe lau nước mắt. Anh thừa thắng xông lên, dùng tay quàng qua vai Joe tỏ ý an ủi. Trong khi đó, cũng có 1 cặp khác trong rạp đang khóc lóc vì bộ fim này.
"Thôi được rồi, anh đừng có khóc nữa mà." Cặp đó kô ai khác chính là Bi và Kyo.
"Bộ fim này cảm động như vậy mà cô kô khóc àh, tôi thật là bái phục cô." Bi vừa nói vừa gục đầu vào vai Kyo.
"Anh đừng có thừa dịp lợi dụng tôi đó nha. Chưa thấy con trai nào như anh, mới coi bộ fim này mà đã khóc rồi àh, thiệt tình. Kô phải là tôi vô tình đâu nhưng tôi thấy còn những chuyện khác cảm động hơn bộ fim này nhiều."
Bi ngẩng đầu lên hỏi "Kô phải là cô tự nói là chuyện của cô còn cảm động hơn fim này đó chứ?'
"Bộ kô phải sao?" Bi cười lớn
"Hahahaah, vậy tôi cũng muốn nghe thử coi nó cảm động tới đâu."
"Xí, vừa khóc vừa cười kô giống ai hết." Nói xong cả 2 nhìn nhau cười.
"Nói thật chứ, ở bên cạnh cô thật là có nhiều chuyện thú vị đến bất ngờ, từ đó tới giờ chưa ai được nhìn thấy tôi khóc đâu nhá, cô là ngừi đầu tiên đó."
"Vậy tôi có cần phải cảm thấy hãnh diện hay kô?"
Bi cười châm chọc "Đương nhiên rồi."
Kyo đánh vào vai Bi "Còn lâu." "Chị hai àh, thư của chị nè, còn đây là của chị họ, phần này là của em." Ariel vừa nói vừa đưa thư cho Joe và Kyo. "Tại sao 3 chúng ta lại cùng lúc nhận được thư của công ty vậy kìa. Kô lẽ 2 chị đã làm cái gì liên lụy tới em, nếu như em bị thất nghiệp sẽ thanh toán 2 ngừi đó."
"Tội nghiệp quá, 2 đứa chị lúc nào cũng đàng hoàng hết, có làm gì sai đâu chứ. Đúng kô Joe." Kyo khều Joe trong khi Joe đang đọc thư, bỗng Joe la lớn. "Kô chứ hả?"
Ariel cũng giật mình nhảy dựng lên "Lần này chết chắc rồi."
"Chỉ là nằm mơ thôi chứ, lá thư này kô phải là sự thật đâu, Ariel àh em nhéo chị 1 cái thật mạnh coi." Ariel quay sang nhéo vào tay Kyo.
"Ui da, sao mạnh tay vậy, nghĩa là chị kô có nằm mơ rồi."
"Thư của 2 chị nói gì vậy?" Ariel hỏi.
"Chị phải đi công tác ở Singapore với Bi." Kyo nhăn mặt.
"Còn chị phải wa Trung Quốc với Matt." Joe nói.
Ariel thở dài "Em thì phải đi qua Hồng Kông chung với Joseph. Lần này em tiêu rồi, hay là 2 chị đổi với em đi, để em wa Trung Quốc hay là Singapore cũng được."

Joe và Kyo đồng thanh la lớn "Kô được."
"Đây là công tác do công ty chỉ định, kô thể tự ý thay đổi được."Kyo nắm chặt lá thư trong tay.
Joe gật đầu "Chị họ nói kô sai, em hoàn toàn ủng hộ chị."
"Hai chị thiệt tình, có phải là chị em hay kô?"
"Mặc dù là chị em nhưng lần này kô thể giúp được cho em rồi. Ý trời đã vậy em nên chấp nhận đi, mà nè sao em kô thể đi chung với Joseph vậy? Có phải giữa 2 ngừi đã xảy ra chuyện gì hay kô?" Joe nhìn Ariel với ánh mắt dò hỏi.
Kyo thì thêm vào "Có phải em đã iêu thầm Joseph hoặc là làm chuyện gì có lỗi với ảnh hay kôa?"
Ariel lắc đầu "Đâu phải đâu, làm ơn đi đừng có tưởng tượng phong phú như vậy, 2 chị mà kô đi làm nhà văn với nhà tâm lý học thì thật là uổng tài đó. Thôi kô nói nhiều nữa, em đi thu xếp hành lý đây, sáng mai đi mà bây giờ mới nhận được thư thông báo thiệt tình kô để cho ngừi ta có thời gian chuẩn bị gì hết."
"Đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ chưa, chúng ta đi." Matt nắm tay Joe kéo vào trong sân bay.
"Ê, khoan đã, anh coi ai tới kìa." Matt quay lưng lại thì thấy Joseph, Ariel, Bi và Kyo xách hành lý bước tới.
"Cứ tưởng là 2 ngừi đã vô trong rồi chứ, kô ngờ vẫn còn ở ngoài này." Bi nói.
Joseph nhìn đồng hồ "Tới giờ rồi đó, 6 ngừi chúng ta còn đứng đây nữa thì nhất định sẽ bị trễ à coi."
"Matt àh, chúc em thành công, mong là sau chuyến đi này khi về lại nước em sẽ có tin vui ọi ngừi." Bi mỉm cười nhìn Matt đầy ngụ ý.
Joe thì kô hiểu ý của Bi, cô quay qua nhìn Matt trong khi anh trả lời "Em biết rồi anh họ àh. Em cũng chúc anh may mắn. Àh phải Joseph, em phải biết "tận dụng" cơ hội quý báu này đó biết chưa?"
"Chúng ta đang đi công tác, kô phải là đi chơi đâu." Joseph càu nhàu.
"Biết rồi, biết rồi khổ lắm nói mãi, hẹn gặp lại tất cả 1 tuần sau nhé." Bi nói xong thì cùng với Kyo đi vào bên trong sân bay nơi dành cho chuyến bay từ ĐL wa Singapore, Matt và Joe thì vào chỗ dành cho chuyến bay wa Trung Quốc, Joseph và Ariel thì vào chỗ Hồng Kông.
Chuyến công tác dài 1 tuần của họ bắt đầu, trong 1 tuần này, liệu Matt có thể làm thay đổi cách nghĩ của Joe về anh hay kô? Còn Bi và Kyo, 2 ngừi có thể tiến xa hơn tình cảm bạn bè chứ? Về phần Ariel, cô có thể làm cho Joseph nhận ra tình cảm thật sự của bản thân anh chứ? Vậy thì hãy cùng nhau dõi theo từng bước chân của họ nhá. Singapore 2 giờ chiều.
"Tôi mệt lắm rồi, tối nay có thể cho nghỉ 1 ngày được hay kô?" Kyo vừa bước vào phòng khách sạn đã bay ngay lên giường.
"Đứng dậy đi, chúng ta đang đi công tác kô phải là đi vacation đâu, cô hãy làm ơn tỉnh táo chút."
"Tôi biết, nhưng đã ngồi trên máy bay lâu như vậy phải cho ngừi ta nghỉ ngơi 1 chút chứ, anh thiệt là.. bộ anh làm bằng sắt hay sao mà kô biết mệt vậy." Kyo nhăn nhó.
"Được rồi, biết là cô cực khổ mà, nếu kô phải vì cô rành về giấy tờ của công ty bên Singapore tôi cũng kô xin với tổng giám đốc cho cô đi theo làm gì."
Kyo mở to mắt ngạc nhiên "Thì ra là anh xin với tổng giám đốc để tôi đi công tác với anh àh." Nói xong Kyo khẽ mỉm cuời 1 mình.
"Đừng ỷ là tôi cần cô rồi làm biếng đó nha, nếu kô làm tốt tôi sẽ kô chia huê hồng cho cô đâu."
"Hứ, ngon lắm sao? Làm thì làm chứ, bây giờ tôi phải làm gì trước đây, đi liên lạc với công ty bên kia hay là sắp xếp giấy tờ trước."
"Đầu tiên chúng ta phải làm 1 việc còn quan trọng hơn chuyện này nữa." Bi nhìn Kyo với ánh mắt nham hiểm.
Thấy vậy Kyo hoảng hốt la lên "Anh đừng có tới gần đó nha, kô được làm ẩu với tôi, nếu kô tôi sẽ la lên."

"Hà hà hà, cô cứ la đi, ở đây kô có ai cứu cô đâu." Bi tiến tới gần và nắm lấy tay của Kyo. "Chuyện cần làm đó là chúng ta phải đi ăn 1 bữa trước đã, tôi sắp đói chết rồi đây.'
Kyo ấp úng "Chỉ vậy thôi hả, anh làm cho tôi hết hồn, còn tưởng là..."
Bi cắt ngang "Cô lúc nào cũng tưởng tượng những chuyện gì đâu, đi lẹ lên đi, coi chừng nhà hàng hết chỗ đó."
Tại Hồng Kông.
"Ariel àh, em có chắc đây là đúng là con đường đi tới khách sạn của chúng ta hay kô?" Joseph vừa nói vừa đưa tay lau mồ hôi.
Trong khi đó Ariel thở hồng hộc "Nhất định rồi, em nhớ rõ ràng là tên đường này mà."
"Cái gì? Em "nhớ" hả? Cái địa chỉ của khách sạn em kô có ghi xuống sao?" Joe la lớn
"Làm gì dữ vậy? Em lỡ để quên ở nhà rồi." Ariel cúi mặt xuống nỏi nhỏ.
Joseph lắc đầu "Em phải nên nói sớm cho anh biết chứ, để anh gọi đt về công ty hỏi thử." Joe bấm số gọi về nước
"Hello, tôi là Joseph đây, làm phiền anh coi lại cái địa chỉ khách sạn của tôi ở bên HK dùm nhé, tôi đang cần gấp đây. Đuợc, được, tôi biết rồi, cám ơn."
Anh quay sang Ariel "Nó nằm trên đường 65 kô phải là đường 56 đâu."
Ariel gãi đầu "Hả? Phân biệt lớn vậy mà sao em lại nhầm lẫn được chứ?"
"Đúng là hậu đậu mà? Em đó nếu như có chuyện gì thì phải nói cho anh biết, kô nhớ tên đường thì kô nhớ có sao đâu mà phải giấu anh chứ, báo hại 2 chúng ta cứ đi lòng vòng hoài?"
Ariel thầm nghĩ "Sao nó giống như tình cảm của chúng ta vậy? Cứ lòng vòng tới lui hoài vẫn chưa có tới được nơi cần tới."
Joseph nắm tay Ariel, anh lấy túi hành lý trên tay cô "Đi thôi, nãy giờ chắc em cũng mệt rồi, chúng ta về khách sạn trước, mọi chuyện để mai hãy tính."
"Cuối cùng cũng tới Trung Quốc rồi, thật là vui quá." Joe nhìn Matt la lớn.
"Bộ lần đầu tiên tới đây hay sao mà cô vui mừng dữ vậy?" Matt để hành lý xuống đất.
"Đương nhiên rồi, tôi rất muốn đi dạo hết mọi nơi ở đây."
"Cô hai àh, chúng ta đang đi công tác, sao cô còn có tâm tình để đi dạo vậy kô biết."
"Phải cho tôi được thoải mái 1 chút chứ, nếu tôi chỉ biết làm việc kô chắc là sẽ chết mất."
"Sợ cô luôn, yên tâm đi, tôi bảo đảm những ngày ở Trung Quốc sẽ là những ngày khó quên nhất đối với cô đó." Matt kề sát vào tai Joe nói nhỏ.
Joe e thẹn quay mặt đi "Nói gì vậy chứ? Tôi kô hiểu ý của anh."
Matt cầm hành lý lên "Bây giờ kô hiểu kô sao cả? Từ từ cô sẽ hiểu thôi. Bây giờ chúng ta về khách sạn thay đồ trước sau đó tôi sẽ dẫn cô đi 1 chỗ thật đặc biệt bảo đảm cô sẽ hài lòng. Đi thôi."
"Nè, anh đi chậm chậm thôi, đợi tôi với chứ." Joe cầm giỏ xách trên tay chạy theo Matt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận