Lời Cầu Hôn Thứ 100

Vào lúc 9 giờ sáng ngày hôm sau, Ariel đang thu dọn hành lý ra xe, mọi ngừi ai cũng bịn rịn kô nỡ chia tay. Để phá tan bầu kô khí Ariel cố gắng nói vài lời an ủi.
"Cả nhà đừng có làm vậy, đâu phải là con đi luôn đâu, con sẽ trở về đây thường để thăm ba, má, anh họ, và 2 anh mà." Vừa nói tới đó thì nước mắt của Ariel bắt đầu rơi "Con sẽ nhớ khoảng thời gian ở chung với cả nhà, một lần nữa cám ơn ba, má đã nuôi dưỡng con."
Bà Lương vuốt mái tóc dài của Ariel "Khờ quá, kô cần phải cám ơn, nhớ về đây thăm ba, má thường thì đã là cách đền ơn tốt nhất rồi."
Bi tranh thủ nói vài câu với Ariel "Mặc dù là sống chung nhà với em kô được bao lâu, nhưng anh nhất định sẽ mãi món trứng chiên nửa chín nửa sống của em."
Ariel đánh nhẹ vào vai Bi "Cái anh này, cho anh biết từ nay kô thèm nấu cho anh ăn nữa đâu."
Matt xen vào "Anh cũng sẽ nhớ em lắm, nếu có ai ăn hiếp em thì cứ quay về đây nha, ngôi nhà này lúc nào cũng chờ đón em cả."
Ông Lương nói "Thôi được rồi, mọi ngừi đừng có bịn rịn như vậy, Ariel vẫn ở đây với chúng ta mà, bây giờ cũng kô còn sớm nữa, Joseph àh con chở Ariel đi đi."
Nãy giờ Joseph đứng đó chỉ bít im lặng lắng nghe mọi ngừi nói, thật ra trong lòng của anh cũng có nhiều lời muốn nói với Ariel lắm nhưng kô biết tại sao khi đối diện với cô anh lại kô mở miệng được.
"Ariel àh, lên xe đi." Anh lạnh lùng nói.
Ariel lặng lẽ bước lên xe theo Joseph, cả 2 kô nói với nhau lời nào cho tới khi xe của anh đậu trước cửa nhà bà Lương - mẹ Ariel. Hai ngừi im lặng lấy hành lý xuống, Ariel biết tính của anh 3 mình từ nhỏ là ngừi lạnh lùng đặc biệt là đối với con gái, cho nên chuyện anh kô muốn nói những lời giống như anh sẽ nhớ tới em.... đối với cô cũng kô có gì là lạ. Cô chỉ cảm thấy hơi buồn mà thôi ít ra anh cũng nên nói lời tạm biệt chứ.
Cô xách hành lý vừa định bước đi thì nghe tiếng Joseph:
"Anh... anh sẽ rất nhớ tới em."
Ariel thật ngạc nhiên khi nghe những lời đó, cô quay lại
"Hả? Anh vừa nói gì, em nghe kô rõ lắm?"
Joseph đỏ mặt biết là Ariel đã nghe những lời anh nói chỉ là cô cố tình chọc anh mà thôi, anh giả bộ nhìn đi chỗ khác, nói lớn
"Kô nghe thì thôi, anh kô có nói lại đâu. Từ nay em hãy tự chăm sóc ình, đừng có gây phiền phức nữa, anh kô có ở bên cạnh để lo cho em đâu."
Joseph vừa dứt lời thì đột nhiên Ariel chạy tới ôm ngang eo anh, cô bắt đầu khóc:
"Em cũng sẽ rất nhớ anh. Anh đừng có cứ lạnh lùng như vậy hoài sẽ kô kiếm được ngừi iêu đâu."
Joseph cảm thấy tim đập mạnh khi Ariel ôm anh và nói những lời như vậy. Anh dùng tay lau nước mắt cho cô

"Đồ khờ, kô cần em phải lo đâu, hãy tự lo ình trước đi." Bà Thiệu, thấy Ariel bước vào nhà với mấy cái vali trên tay nên gọi lớn kêu Kyo, và Joe ra giúp 1 tay.
"Chào mừng em đến với căn nhà bé nhỏ này." Kyo vừa nói vừa xách túi hành lý trên tay Ariel.
Joe đánh nhẹ vào tay Kyo "Chị nói cái gì chứ? Nếu chị có tiền sao kô dọn ra ngoài ở riêng đi, ở chung phòng với em làm gì. Àh phải, Ariel àh, từ nay em sẽ ngủ chung phòng với chị và chị họ đó. Chị thì kô có vấn đề gì nhưng vấn đề lớn nhất là chị họ thôi." Joe hăm dọa.
Nghe vậy Ariel ngạc nhiên nhìn Kyo "Chị họ, bộ chị ngủ ngáy lớn lắm sao mà chị 2 lại nói như vậy?"
Kyo vừa định lên tiếng đính chính thì Joe cắt ngang "Tối nay em sẽ biết. Thôi được bây giờ 3 chúng ta đi chợ chiều nay nấu 1 bữa thật ngon gọi là bữa tiệc đoàn tụ vậy."
Bà Thiệu nói "Phải đó, nhưng mà bữa ăn này sẽ do mẹ nấu, 3 đứa cử chờ ăn thì được rồi. Mẹ đã nghe qua tài nấu ăn của Ariel, thật là giống với Joe và Kyo, nếu nói 3 đứa kô phải họ hàng với nhau chắc là kô ai tin đâu."
Ariel nhăn nhó "Mẹ àh, con nấu ăn ngon lắm chứ bộ, bữa nào sẽ ẹ thử tài của con."
Kyo la lớn "Tài nấu ăn của em để khi nào em ra trường nấu ăn đã 2 đứa chị vẫn chưa có lấy chồng, chưa muốn về với ông bà sớm vậy đâu."
Joe đồng ý "Cái này chị đồng ý với chị họ, mẹ àh tối nay phải nhờ đến mẹ đó."
Buổi tối hôm đó, cả gia đình 4 ngừi ngồi ăn cơm với nhau rất vui vẻ. Nhất là bà Thiệu tâm nguyện bấy lâu nay của bà cuối cùng đã trở thành sự thật đó là kiếm lại được Ariel. Suốt buổi ăn tối đó bà là ngừi cười nhiều nhất, đến nỗi Joe phải nhắc nhở bà đừng cười nhiều quá.
Tới 11 giờ đêm thì mọi ngừi dọn dẹp đi ngủ. Ariel phải ngủ chung giường với Joe và Kyo. Lần đầu tiên cô ngủ chung với ngừi khác vì gia đình của ông bà Lương giàu có cho nên mỗi ngừi ngủ 1 phòng cô chưa bao giờ phải share bất cứ thứ gì chung với ngừi khác cả. Đây là lần đầu tiên cho nên cô cảm thấy rất phấn khởi. Kyo làm gì bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với Ariel chứ, cho nên kết quả là mặc dù rất buồn ngủ Joe cũng kô thể nào ngủ được khi cả 2 cứ nằm tâm sự như vậy. Cuối cùng tới 2 giờ sáng thì Ariel và Kyo mới chịu đi ngủ, trả lại kô gian yên tĩnh cho Joe. Tối đêm đó Ariel mới thật sự hiểu rõ lời cảnh cáo của chị 2 Joe lúc chiều.
Đồng hồ reng 9 giờ sáng, bà Thiệu vẫn như mọi lần chạy vào phòng đánh thức 3 cô gái.
"Dậy mau, dậy mau, bây giờ đã mấy giờ rồi mà còn ngủ nữa bộ 3 đứa kô cần đi làm sao?"
Joe và Kyo lồm cồm ngồi dậy
"Để em vô nhà tắm trước, chị đừng có dành với em đó nha." Joe vừa nói vừa bước xuống giường, chợt nhìn wa thấy Ariel vẫn còn nằm nướng nên cô lay mạnh Ariel.
"Cái con nhỏ này, ngủ còn dữ hơn chị nữa hả?"
Ariel kéo mền xuống uể oải nói
"Chị 2 àh, bây giờ em mới hiểu được câu nói của chị ngày hôm wa. Ngủ chung với chị họ đúng là 1 cơn ác mộng, àh kô em thấy nó giống như là cực hình hơn." Cô quay sang Kyo " Chị có biết là chị giết ngừi mà kô cần dao kiếm hay kô? Ngừi ta gọi là giết ngừi trong vô hình đó?"

Kyo đánh vào vai Ariel "Nè, kô cần phải nói quá đáng như vậy chứ, chị có làm gì đâu?"
Ariel tỉnh ngủ hẳn, tròn mắt ngạc nhìn Kyo "Còn nói là kô, tổng cộng chị đã đạp em rớt xuống giường hết 10 lần chưa kể những lần chị nói mớ cứ đấm đá tùm lum báo hại em tới 4 giờ sáng mới ngủ được."
Kyo cũng kô vừa đáp trả lại "Em cũng đâu có tốt hơn chị, tối wa em đã đá chị xuống giường hết 9 lần đó, làm cho tay của chị đau gần chết."
Joe xen vào "Chị họ àh chị đã gặp đối thủ rồi đó. Hai ngừi hãy thi đấu thử coi ngừi nào bị té xuống giường trước nhá, nhưng mà đừng gây hại tới ngừi vô tội là em đây."
Kyo và Ariel đưa mắt nhìn Joe trong lúc cô đang say mê nói, Ariel lợi dụng cơ hội chạy vào nhà tắm trước. Kyo la lớn
"Con nhỏ kia, kô được ăn gian, chị lớn nhất phải được ưu tiên vào nhà tắm trước."
Joe rượt theo "Ariel àh, có thương chị 2 của em kô, hãy nhường cho chị vô trước đi."
Ariel khóa cửa nhà tắm lại và la lớn "2 chị ráng đợi đi em tắm nhanh lắm, 1 tiếng sau em sẽ trả cái nhà tắm lại cho 2 chị. "
Đúng 10 giờ sáng thì Kyo, Joe, và Ariel có mặt ở công ty Nhật An.
"Em mém đi trễ rồi đó, Ariel." Joseph nói khi vừa gặp Ariel vội vã bước vào công ty.
"Em đã cố gắng hết sức rồi, cũng tại 2 bà chị này nè, làm gì mà ở trong nhà tắm lâu quá trời luôn." Cô nhìn đồng hồ mỉm cười "Cũng may là còn kịp, nếu như kô thế nào cũng bị anh la à coi."
Joseph cười "Biết vậy là tốt, anh rất nghiêm khắc trong công việc, nhất là về giờ giấc."
"Biết rồi, biết rồi, nói hoài àh." Ariel nhăn nhó.
"Nè, tối nay em có làm gì kô? Chúng ta cùng đi ăn tối." Bi chạy tới chỗ Joseph và Ariel.
Kyo chạy tới đứng bên Ariel xen vào "Tối nay 3 chúng tôi được rảnh. Có phải là anh trả tiền hay kô nếu vậy thì tôi đi liền."
Bi chưa kịp nói thì Matt xen vào "Ây da, thì cứ đi đi, kô lẽ 3 anh em tôi kô trả nổi cho 3 cô hay sao chứ?" Rồi anh quay sang Joe nói với giọng nhỏ nhẹ "Joe àh, cô cũng đi chứ?"
"Hứ, anh nghĩ sao? Nếu cả chị họ và Ariel đều đồng ý tôi có thể kô đi àh?" Joe nói.
"Vậy quyết định tối nay 7 giờ nhá." Ariel vui vẻ cặp tay Kyo và Joe "Bây giờ tụi em đi làm việc đây, hẹn gặp tối nay."

Bi bực tức nhìn Matt nói "Nè, anh chỉ định rủ 1 mình Ariel đi với 3 anh em mình thôi, sao em lại rủ cả 2 chị em của họ nữa chứ? Em biết là anh với Kyo kô hợp mà, bộ tính chơi anh hả?"
Joseph trả lời thay Matt "Thôi bỏ đi, có ngừi đang muốn cua chị gái của Ariel cho nên mới làm như vậy đó mả. Đúng kô anh hai?"
"Cái thằng này, biết rồi còn hỏi nữa hả?" Matt nhăn nhó nói. Đáng lý anh cũng chẳng muốn rủ Joe và Kyo đi theo làm gì, nhưng vì anh nghĩ đây có thể là 1 cơ hội tốt để anh cua được Joe vì anh muốn lấy được chiếc xe đua từ tay Roger càng sớm càng tốt. Matt đã có kế hoạch tối nay phải làm thế nào để chiếm được lòng ngừi đẹp cho nên mới sốt sắng rủ cả bọn đi ăn tối.
"Đúng là con gái, làm gì mà lâu vậy kô biết." Bi cằn nhằn khi nhìn đồng hồ trên tay chỉ 7 giờ 15 phút.
"Xin lỗi, xin lỗi, tụi em đã tới trễ." Ariel hối hả đi tới cùng với Kyo và Joe. "Kô sao, chỉ đợi có 15 phút thôi mà." Matt lịch sự trả lời, anh quay sang nhìn Joe tế nhị nói "Hôm nay Joe đẹp quá!!"
Joe đỏ mặt quay đi chỗ khác, thấy vậy Kyo xen vào "Thôi đuợc rồi chúng ta gọi đồ ăn đi, tôi sắp bị đói tới xỉu rồi nè."
Bi kô bỏ qua cơ hội châm chọc "Coi cô nha, bộ mấy ngày rồi kô được ăn àh, làm gì mà gấp dữ vậy? Con gái gì mà kô có ý tứ gì hết hãy học hỏi 2 đứa em họ của cô đi."
"Em chọn đồ ăn xong rồi. Bồi bàn àh, làm ơn." Ariel ngoắc tay ra hiệu gọi bồi bàn tới với ánh mắt ngạc nhiên của Bi.
"Anh vừa mới kêu chị họ của em học hỏi em vậy mà kô ngờ em đã chọn đồ ăn xong rồi àh. Nè, bộ muốn chọc giận anh họ của em sao?"
"Anh quên là bây giờ Ariel đã là em họ của tôi rồi àh, kô phải của anh nữa đâu đừng có nhận bà con bừa bãi như vậy." Kyo trả đũa.
"Thôi, thôi cho tôi xin đi, 2 ngừi làm như có thù từ kiếp trước vậy đó." Joseph chen vào.
"Em chọn món bò beef steak." Ariel nói khi anh bồi tới ghi order. "Àh, còn nữa cho tôi 1 ly kem dâu."
Thế là mọi ngừi lần lượt gọi đồ ăn. Họ vừa ăn vừa nói chuyện, chuyện trong công ty cũng có mà chuyện gia đình cũng có. Thời gian thấm thoắt qua mau, mới đó mà đã 9 giờ rồi. Thấy vẫn còn sớm nên Matt đề nghị
"Hay là chúng ta đi coi phim đi."
"Coi phim gì?" Bi hỏi.
"Ừm... thì coi cái loại fim mà 3 anh em mình thích nhất đó." Matt đá lông nheo nhìn Bi và Joseph. Bi hiểu ý liền cười lớn và nói
"Àh, được được, 3 cô có dám đi theo hay kô?" Bi nhìn Kyo thách thức. Thấy vậy Kyo la lớn
"Sợ anh hay sao mà kô dám chứ?"
Thế là 6 ngừi đi mua vé vào rạp. Tới nơi rồi thì 3 cô gái mới biết thì ra loại phim mà 3 ngừi họ muốn coi chính là "phim ma." Có tên là "Dead Silence." Họ vào rạp và chia nhau ngồi. Ngoài bìa nhất là Joseph, rồi tới Ariel, Matt, Joe, Bi và Kyo. Khi đã ngồi xuống rồi bỗng Kyo la lớn
"Sao chị lại ngồi chung với cái tên đáng ghét này. Kô được đổi chỗ đi, Ariel, Joe wa đây ngồi chung với chị."
Bi liền ngăn lại "Cô ồn áo quá, bây giờ còn đổi cái gì nữa, fim đã bắt đầu rồi." Kyo bực tức nhìn Bi. Thế là vẫn giữ ở vị trí cũ, kô thay đổi gì cả.

Khoảng 30 phút đầu của bộ fim thì mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng khi coi tới khúc con ma búp bê xuất hiện thì mọi ngừi trong rạp đều hét toáng cả lên.
Ariel ôm cứng ngắc lấy cổ Joseph và để yên đấy khoảng 5 phút
"Em...em ôm anh cứng quá làm anh thở kô được đây nè." Joseph nhăn nhó nói. Tới lúc này Ariel mới phát hiện, cô liền buông tay ra ngượng ngùng nói.
"Xin.. xin lỗi nha, tại vì em sợ quá, cái con ma đó thật dễ sợ." Ariel lắp bắp nói, tới bây giờ cô vẫn còn sợ.
"Em đó nha, từ nhỏ đã sợ ma rồi mà còn đi coi fim ma nữa, thật kô hiểu nổi em, mém nữa đã hại chết 1 ngừi rồi nè." Joseph nhìn Ariel nói.
"Em.. em có hại ai đâu chứ?"
"Còn nói là kô hả, em siết cổ anh muốn nghẹt thở luôn nè." Joseph vừa nói vừa chỉ vào dấu tay trên cổ do Ariel để lại. Thấy Ariel tội nghiệp như vậy nên anh nhẹ giọng xuống nói "Thôi bỏ đi, nếu như coi tới khúc nào mà em sợ thì hãy gục đầu vào vai anh đừng có siết cổ anh như vậy nữa. Biết chưa?" Ariel mỉm cuời gật đầu "Biết rồi."
Nói về Matt khi anh thấy Ariel sợ như vậy anh nghĩ Joe cũng sẽ giống Ariel, cho nên anh lợi dụng cơ hội choàng tay qua ôm vai Joe với mục đích che chở cho cô, làm cho cô đỡ sợ. Ai ngờ bị Joe hất tay ra.
"Anh làm gì vậy?" Joe lạnh lùng hỏi.
Matt đính chính "Kô phải là cô sợ hay sao, tôi chỉ muốn cho cô biết là tôi lúc nào cũng ở đây để bảo vệ cho cô thôi."
Joe cười mỉa mai "Mấy cái fim này có gì đâu mà sợ chứ. Anh kô biết là tôi kô biết sợ cái gì àh?"
Nghe Joe nói như vậy, Matt đành im lặng ngồi coi cho hết bộ fim. "Vậy là kế hoạch của mình bị thất bại rôi." Matt lẩm bẩm.
Về phần Kyo khi coi fim này cô cũng cảm thấy hơi sợ sợ, cô định quay qua nói chuyện với Bi cho bớt sợ nhưng đột nhiên cô cảm thấy có bàn tay ai đó đang nắm lấy tay cô. Cô liền quay qua thì phát hiện chủ nhân của bàn tay đó chính là Bi. Anh đang gục đầu vào vai cô với vẻ hốt hoảng.
"Anh muốn lợi dụng tôi đó hả?" Kyo nói.
Tới lúc này Bi mới hoàn hồn buông tay ra và ngồi thẳng dậy nói "Cô.. cô tưởng cô là ai mà tôi phải lợi dụng cô chứ? Chỉ là... chỉ là tôi..."
Kyo há hốc miệng ngạc nhiên "Kô lẽ là anh sợ?" Bi cuối đầu im lặng, được dịp Kyo càng cười lớn, cô quên hết cả việc sợ khi coi fim
"Hahahahah, thật kô ngờ anh nhát như vậy. Hahahah, tôi còn chưa sợ mà anh đã sợ rồi còn ôm tôi cứng ngắc nữa chứ. Hahahahaha. Kô phải nói là anh thích coi fim ma nhất hay sao?"
"Nè, cô vừa phải thôi nha, tuy là tôi thích coi fim ma nhưng chưa bao giờ coi fim ma loại kinh dị giống như vầy." Bi giải thích.
Kyo bỏ mặc lời Bi nói vẫn típ tục cười, cô cười đến nỗi chảy cả nước mắt làm mọi ngừi trong rạp đều quay lại nhìn. Joe lên tiếng hỏi
"Chị họ àh, đây là fim ma chứ kô phải fim hài đâu mà chị cừoi dữ vậy?"
Kyo vẫn típ tục cười chỉ tay vào Bi ý nói anh chính là nguyên nhân khiến cô cuời như vậy. Nhưng cả 5 ngừi đều kô hiểu Kyo muốn nói gì. Họ lại típ tục coi fim, còn Kyo thì típ tục cuời cho đến khi hết bộ fim.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận