Thời tiết dần cải thiện trên đường họ trở lại Luân Đôn, cơn mưa cuối cùng cũng tan. Nhiệt độ ấm áp bên ngoài cỗ xe như để bù lại cho mức độ băng giá đã tăng lên giữa đôi tân hôn bên trong. Mặc dù Sebastian vẫn miễn cưỡng giữ cho bình làm ấm chân được đầy nước nóng, chẳng còn lời mời nào cho Evie rúc vào cánh tay anh hay ngủ trên ngực anh nữa. Nàng biết đó là cách tốt nhất. Càng hiểu hơn về anh, Evie càng bị thuyết phục rằng bất cứ sự gần gũi nào giữa họ cũng sẽ dẫn đến thảm họa. Anh nguy hiểm đối với nàng theo nhiều cách mà ngay cả anh cũng không nhận biết được.
Nàng tự an ủi mình với nhận thức rằng một khi họ đến thành phố, họ sẽ không sớm thì muộn cũng sẽ xa cách nhau. Nàng sẽ ở lại câu lạc bộ, và anh sẽ về nhà anh và tiếp tục những theo đuổi thường nhật của anh cho đến khi anh nhận được tin về cái chết của cha nàng. Cho đến lúc đó, anh chắc chắn sẽ muốn bán câu lạc bộ và sử dụng lợi tức, cùng với phần còn lại trong tài sản thừa kế của nàng, để lấp đầy lại gia sản trơ trụi của gia đình anh.
Ý nghĩ phải bán câu lạc bộ Jenner's, nơi đã từng là trung tâm cuộc đời cha nàng, gây cho Evie một cảm giác sầu muộn. Nhưng đó sẽ là hành động có suy xét nhất. Rất ít người có khả năng điều hành một sòng bạc có hiệu quả. Người sở hữu nó phải có được sức hấp dẫn mạnh để lôi kéo mọi người đến câu lạc bộ, và sự sắc sảo đầy nghệ thuật để tìm ra cách khiến họ ngồi lại và chi ra một khoản tiền lớn. Còn chưa kể đến đầu óc kinh doanh để đầu tư lợi nhuận thu được một cách khôn ngoan.
Ivo Jenner đã sở hữu cả hai phẩm chất đầu ở mức điều độ, nhưng không hề có phẩm chất thứ ba. Trong những năm qua ông đã đánh mất cả gia tài vào Hội Chợ Mới, vì khi về già ông càng dễ bị chi phối bởi những tên đểu cáng lưỡi trơn tru đang sinh sôi nảy nở trong thế giới cá cược của những cuộc đua. May thay câu lạc bộ là một nguồn tài chính dồi dào có thể bù trừ cho mất mát nặng nề đó.
Câu chế nhạo ác ý của Sebastian về việc Jenner's là một sòng bạc hạng nhì chỉ là một phần sự thật. Từ những cuộc trò chuyện trong quá khứ với cha nàng, Evie biết cha nàng là người chưa bao giờ bận lòng ý tứ trong lời nói.Và rằng dù câu lạc bộ rất thành công so với những nơi khác, nó chưa bao giờ lên được hàng ngũ mà ông kỳ vọng. Ông đã muốn nó được ngang hàng với Craven's, câu lạc bộ địch thủ đã bị thiêu trụi rất lâu về trước. Nhưng Ivo Jenner không bao giờ có thể sánh được những mưu mẹo tinh tường và quỷ quái của Derek Craven. Người ta nói rằng ông Craven đã thắng được tiền bạc của toàn bộ các thế hệ người Anh. Rằng câu lạc bộ Craven's, khi biến mất vào lúc cực đỉnh thành công, đã đứng vững tại vị trí huyền thoại của nó trong ký ức của mọi người trong xã hội nước Anh.
Và trong khi câu lạc bộ Jenner's đã không đến gần được với vầng hào quang của Craven's, nó đã không phải là một cố gắng vô ích. Ivo Jenner đã chuyển câu lạc bộ của ông đến Covent Garden trên phố King, nơi đã từng chỉ là một đường phố nhỏ dẫn vào khu vực mua sắm thời thượng và khu dân cư ở phố St. James, nhưng giờ đã là một con đường lớn đông đúc. Sau khi mua một phần đường lớn và san bằng bốn tòa nhà, Jenner đã xây dựng một câu lạc bộ rộng lớn rất đẹp mắt và công khai rằng nó là ngân hàng may rủi lớn nhất tại Luân Đôn. Khi những quý ông muốn chơi lớn, họ đến với câu lạc bộ Jenner's.
Evie nhớ lại câu lạc bộ trong những ngày thơ ấu của nàng, vào những dịp nàng được cho phép đến thăm cha vào ban ngày. Nơi này đã từng được trang hoàng rất tốt, nếu không muốn nói là quá tỉ mỉ, và nàng đã rất phấn khích khi đứng với ông trên ban công gác lửng tầng hai và nhìn những hoạt động bên dưới tầng trệt. Cười toe khoan dung, Jenner sẽ đi bộ với con gái đến đường St. James, nơi họ sẽ đi tới bất cứ cửa hàng nào nàng muốn ghé thăm. Họ đến chỗ người bán nước hoa, tiệm bán mũ, cửa hàng bán sách và in sách, đến chỗ người bán bánh mì, bánh bích quy, người đã tặng cho Evie một bánh nhân sữa mới ra lò với đường men sữa lạnh gần như tan chảy trên bề mặt bánh mì nóng.
Nhiều năm trôi qua, những chuyến viếng thăm của Evie đến phố King đã bị rút ngắn đi. Mặc dù nàng luôn đổ lỗi cho những người nhà Maybrick vì điều đó, giờ nàng nhận ra rằng cha nàng cũng có một phần trách nhiệm. Sẽ dễ dàng hơn cho Jenner khi yêu thương nàng khi nàng còn là một đứa trẻ, khi ông có thể làm nàng hét lên thích thú bằng cách quẳng nàng lên không trung và bắt lấy trong hai cánh tay lực lưỡng của ông. Ông có thể xoa mái đầu đỏ rực của nàng, cùng một màu như tóc ông, và xoa dịu những giọt nước mắt của nàng khi phải chia tay ông bằng cách ấn một thanh kẹo và một đồng silinh vào tay nàng. Nhưng khi nàng trở thành một phụ nữ trẻ, và ông không thể đối xử với nàng như một bé gái nữa, mối quan hệ của họ đã trở nên xa cách. "Câu lạc bộ này không có chỗ cho con đâu, bé con," ông nói với nàng bằng giọng yêu thương vụng về. "Con phải tránh xa một gã như ta, và tìm một kẻ khó chơi hơn để kết hôn đi."
"Cha ơi," nàng van xin, lắp bắp tuyệt vọng, "đ-đừng gửi con trở lại đó. X-xin cha, xin để cho con ở lại với cha."
"Bé con miệng lưỡi vụng về này, con có họ hàng với người nhà Maybirck. Và không có ích gì khi bất thình lình chạy thẳng về đây. Ta sẽ chỉ gửi con đi lần nữa thôi."
Những giọt nước mắt của nàng đã không thể lay chuyển ông. Trong suốt những năm sau đó, những chuyến viếng thăm của Evie đến câu lạc bộ của cha nàng đã rút lại chỉ còn sáu tháng một lần, có khi còn lâu hơn nữa. Dù cho việc đó có vì lợi ích của nàng hay không, cảm giác không được ai cần đến đã chìm sâu vào trong xương tủy của nàng. Nàng trở nên không thoải mái khi ở cạnh đàn ông, vì nàng chắc chắn rằng họ sẽ chán ngấy nàng Và điều đó đã trở thành một lời tiên tri tự hoàn thiện. Tật nói lắp của nàng trở nên tệ hơn—nàng càng cố đấu tranh để thốt nên lời, thì những lời lẽ lại càng khó hiểu hơn, cho đến khi dễ dàng nhất là nàng giữ im lặng và hòa vào phong cảnh nền xung quanh. Nàng đã trở thành một đóa-hoa-bên-lề tuyệt kỹ. Nàng chưa bao giờ được mời khiêu vũ, chưa bao giờ được hôn, chưa bao giờ bị trêu chọc hay được theo đuổi. Lời cầu hôn duy nhất mà nàng nhận được là câu dạm hỏi bất đắc dĩ của anh họ Eustace.
Cảm thấy sự thay đổi trong vận mệnh phi thường của mình, Evie liếc qua chồng nàng. Anh đã rơi vào tâm trạng suy nghĩ ủ ê suốt hai tiếng đồng hồ qua. Đôi mắt anh nheo lại khi anh nhìn sang nàng. Với vẻ mặt lạnh lùng và cái miệng nhạo báng của anh, anh có vẻ hoàn toàn không giống với kẻ quyến rũ vô lại đã ngủ với nàng hai ngày trước.
Nàng chuyển sự chú ý ra ngoài cửa sổ khi phong cảnh Luân Đôn lướt qua trước mắt. Họ sẽ sớm đến câu lạc bộ, và nàng sẽ gặp được cha. Đã sáu tháng qua kể từ khi họ ở bên nhau, và Evie đã chuẩn bị bản thân cho sự thay đổi lớn về phía ông. Lao phổi là một căn bệnh thường gặp, và mọi người đều biết những tàn phá mà nó có thể gây ra cho người bệnh.
Những mô nhỏ trong phổi sẽ chết dần chết mòn, theo sau là cơn sốt, ho khan, sụt cân, và ướt đầm mồ hôi vào ban đêm. Khi thời điểm đến, cái chết thường được người bệnh chào đón, kể cả những người chăm sóc cho anh ta, như một kết thúc cho những cơn đau khủng khiếp. Evie không thể hình dung ra người cha lực lưỡng của nàng héo hon đến một mức độ như thế. Nàng sợ phải thấy ông cũng nhiều như khao khát được chăm sóc cho ông. Nhưng nàng giữ tất cả điều đó trong lòng. Vì nàng nghĩ nếu nàng có nói với Sebastian về những nỗi sợ hãi của mình thì anh sẽ chỉ chế nhạo nàng mà thôi.
Nhịp tim nàng nhanh hơn khi cỗ xe lăn bánh dọc theo đường St. James và rẽ vào phố King. Mái ngói và những bức tường đá cẩm thạch của câu lạc bộ Jenner's hiện ra, nổi bật trên nền ánh vàng và đỏ của buổi chiều tà ánh lên qua lớp sương mù luôn luôn hiện hữu lơ lửng trên đường phố Luân Đôn. Nhìn chăm chăm qua cửa sổ xe, Evie thở ra một hơi dài căng thẳng khi cỗ xe đi qua một trong những lối đi dẫn tới đường phố chính đến khu trại nuôi ngựa và khoảng sân bao bọc đằng sau dãy nhà.
Cỗ xe dừng lại ở lối vào cửa sau, nơi đi vào thích hợp hơn là từ mặt trước tòa nhà. Câu lạc bộ Jenner's không phải là nơi phụ nữ tử tế thường đến. Một quý ông có thể đem theo người tình, hoặc ngay cả một gái làng chơi đã thu hút sự chú ý thoáng qua của ông ta, nhưng ông ta sẽ không bao giờ nghĩ đến việc hộ tống một quý bà được trọng vọng vào câu lạc bộ. Evie biết Sebastian đang thản nhiên quan sát nàng như một nhà côn trùng học nghiên cứu một loài bọ cánh cứng mới. Vẻ tái nhợt đột ngột và sự run rẩy thấy được của nàng không qua khỏi sự chú ý của anh, nhưng anh không hề thốt ra một lời an ủi hay làm một cử chỉ trấn an nào.
Để đưa nàng ra khỏi cỗ xe, Sebastian đặt hai tay anh quanh eo Evie và giúp nàng bước xuống. Mùi hương của khoảng sân sau vẫn như nó vốn thế từ thời thơ ấu của Evie—mùi phân bón, rác, rượu, và mùi than cháy phảng phất. Không nghi ngờ gì nàng là người phụ nữ trẻ duy nhất của giai cấp trên ở Luân Đôn nghĩ rằng mùi hương đó cảm giác như đang về nhà. Ít nhất thì nó ập vào mũi nàng cảm giác dễ chịu hơn bầu khí quyển ở nhà Maybrick, nơi sực mùi những tấm thảm sờn cũ và nước hoa rẻ tiền.
Nhăn mặt vì những cơ bắp nhức nhối đã bị co rút trong cỗ xe quá lâu, Evie đi tới ngưỡng cửa. Lối vào nhà bếp và những căn phòng phục vụ khác được định vị xa hơn dọc theo tòa nhà, nhưng lối này mở ra một cầu thang hướng thẳng tới khu nhà của cha nàng. Người đánh xe gõ vài cái đập cửa quyết đoán rồi bước lùi chiếu lệ ra sau.
Một người đàn ông trẻ xuất hiện, và Evie nhẹ nhõm khi thấy một người nàng có thể nhận ra. Đó là Joss Bullard, một gương mặt rất quen thuộc tại câu lạc bộ, người đã làm việc ở đó như người đi thu nợ và người xếp chỗ. Anh ta cao to, chắc nịch, tóc đen, với một cái đầu dáng vẻ như viên đạn và một cái cằm thô kệch. Sở hữu tính cáu kỉnh tự nhiên, Bullard đã đối xử với Evie ở mức xã giao thấp nhất mỗi khi nàng đến câu lạc bộ. Dù vậy, nàng đã từng nghe cha nàng khen ngợi anh ta vì lòng trung thành, và nàng đánh giá cao anh ta vì điều đó.
"Mr. Bullard," nàng nói, "Tôi đ-đến để gặp cha tôi. Xin để cho tôi v-vào."
Người đàn ông trẻ lực lưỡng không hề cử động. "Ông ta không hề cho gọi cô," anh ta nói cộc cằn. Rồi chuyển ánh nhìn sang Sebastian, chú ý đến quần áo đắt tiền của anh. "Mời đến cửa trước, thưa ông, nếu ông là một thành viên."
"Gã đần độn," Evie nghe Sebastian lầm bầm, và trước khi anh có thể nói tiếp, Evie vội ngắt lời.
"Mr. Egan có rỗi vào l-lúc này không?" nàng hỏi, gọi tên người quản lý câu lạc bộ đã làm việc cho cha nàng trong mười năm qua. Nàng không thích Egan lắm vì ông ta là kiểu người khoác lác và hay quát tháo, nhưng ông ta sẽ không dám từ chối cho nàng vào câu lạc bộ của cha nàng.
"Không."
"Vậy thì Mr. Rohan vậy," Evie nói tuyệt vọng. "Xin nói với anh ấy là M-Miss Jenner đang ở đây."
"Tôi đã nói với cô—"
"Gọi Rohan đến đây," Sebastian quát vào gã đàn ông trẻ, và đặt chân anh vào ngưỡng cửa để ngăn nó sập lại. "Hai ta sẽ chờ ở bên trong. Vợ ta sẽ không bị bắt chờ ngoài đường."
Trông chột dạ vì ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông cao lớn hơn, Bullard lầm bầm bằng lòng và biến mất nhanh chóng.
Sebastian dẫn Evie vào trong khung cửa và nhìn lên cầu thang gần đó. "Chúng ta lên lầu chứ?"
Nàng lắc đầu. "Em muốn nói chuyện với Mr. Rohan trước. Em chắc là anh ấy có thể nói với em vài điều về t-tình trạng của cha."
Khi nghe âm thanh nàng lắp bắp, Sebastian lướt tay lên gáy nàng, trượt nó dưới mái tóc xộc xệch và dịu dàng xoa nắn. Dù khuôn mặt anh vẫn còn lạnh lùng, bàn tay anh ấm áp và êm dịu, và nàng thấy mình vô tình thả lỏng. "Ai là Rohan?"
"Anh ấy là một trong những người chịu trách nhiệm ở câu lạc bộ...anh ấy đã làm việc ở đây từ khi còn là một đứa trẻ. Cha em cho anh ấy thử việc với vị trí người gieo xúc xắc. Ngài sẽ nhớ anh Rohan, nếu ngài đã thấy anh ấy trước đây. Khó mà bỏ qua anh ấy được."
Sebastian trầm ngâm suy nghĩ và thì thầm, "Anh ta là người Gypsy, có phải không?"
"Lai Gypsy, em tin thế, về phía mẹ anh ấy."
"Thế nửa còn lại?"
"Không có ai biết ạ." Nàng nhìn anh thận trọng khi nói lặng lẽ, "Em luôn tự hỏi liệu anh ấy có phải anh trai cùng cha khác mẹ của em không."
Vẻ thích thú ánh lên trong mắt anh. "Em có bao giờ hỏi cha em chưa?"
"Rồi. Ông đã chối bỏ điều đó." Dù vậy, Evie chưa bao giờ bị thuyết phục. Cha nàng đã luôn tỏ một thái độ thương yêu như người cha với Cam. Và nàng không quá ngây thơ để tin rằng ông đã không sinh ra môt vài đứa con ngoài giá thú. Ông là một người đàn ông có nhu cầu sinh lý nổi tiếng, và hơn nữa ông chưa bao giờ là người lo lắng về hậu quả những hành động của mình. Tự hỏi không biết có thể nói như thế về chồng nàng hay không, nàng thận trọng hỏi, "Sebastian, ngài có bao giờ..."
"Theo tôi biết thì không," anh nói, hiểu nàng ngay lập tức. "Tôi luôn luôn thích sử dụng những cái bao tránh thai của Pháp—không chỉ là để ngừa thai, nhưng còn để tránh những bệnh vặt lạ tấn công những kẻ không đề phòng."
Kinh ngạc bởi câu nói của anh, Evie thì thầm. "Những bao tránh thai của Pháp? Chúng là gì thế? Và ngài có ý gì, bệnh vặt? Có phải ý ngài là làm...việc đó...có thể khiến người ta bị bệnh? Và làm thế nào—"
"Lạy Chúa lòng lành," Sebastian lầm bầm, những ngón tay anh chạm vào môi nàng để ngăn những câu hỏi. "Tôi sẽ giải thích sau. Đây không phải loại trò chuyện mà người ta muốn thảo luận trên lối vào."
Evie bị ngăn không hỏi thêm nữa bởi sự xuất hiện của Cam Rohan. Một nụ cười nhẹ phớt qua mặt Cam khi anh thấy Evie, và anh cúi mình duyên dáng. Ngay cả khi thái độ và những cử động của Cam đã được chế ngự, trong anh vẫn có một sự thu hút không thể thấy được, một sự khơi gợi về vẻ hấp dẫn giới tính. Anh là người gieo xúc xắc giỏi nhất ở Jenner's, mặc dù vẻ ngoài của anh—một gã cướp biển—sẽ khiến người khác khó tin vào điều đó ở lần đầu gặp mặt. Anh khoảng hai mươi lăm tuổi, cả người anh mang vẻ dong dỏng cao của tuổi trưởng thành. Nước da ngăm và mái tóc đen như mun của anh để lộ dòng dõi anh, còn chưa kể đến tên anh, là một loại tên thường thấy ở một người Roman. Evie luôn luôn thích người đàn ông trẻ nói năng nhẹ nhàng này, lòng trung thành mãnh liệt anh dành cho cha nàng đã được chứng minh rất nhiều lần trong những năm qua.
Cam ăn mặc tươm tất với quần áo màu đen và giày da được đánh bóng, nhưng như thường lệ, tóc anh cần phải được cắt, những lọn tóc đen dày cong lại trên cổ áo màu trắng của anh. Và trên những ngón tay dài, thon mảnh, anh đeo một vài chiếc nhẫn bằng vàng. Khi anh ngẩng đầu, Evie thấy được một viên kim cương sáng lấp lánh ở một bên tai anh—một nét ngoại lai rất phù hợp với anh. Cam nhìn nàng với đôi mắt nâu vàng thu hút thường ru ngủ người ta quên đi trí óc lanh lợi ẩn giấu đằng sau chúng. Đôi khi ánh nhìn của anh xuyên thấu đến mức anh ấy nhìn thẳng qua người bạn...như thể anh ấy đang quan sát điều gì đó ở phía sau.
"Gadji," Cam nói nhẹ nhàng, một từ ngữ thân thiết của người Roman cho một người phụ nữ không phải là Gypsy. Anh có một sắc âm lạ lùng, có học thức, nhưng in dấu với những âm vực ở khu đông Luân Đôn và một kiểu giọng điệu xa lạ, tất cả hòa quyện trong một sự kết hợp độc nhất. "Chào mừng em," anh nói với một nụ cười ngắn gây hoa mắt. "Cha em sẽ rất hài lòng khi thấy em."
"Cám ơn anh, Cam. Em...em sợ rằng ông có thể đ-đã—"
"Không," Cam thì thầm, nụ cười của anh lu mờ đi. "Ông vẫn còn sống." Anh ngập ngừng trước khi nói thêm, "Ông ngủ hầu hết thời gian. Ông không ăn. Anh không nghĩ là sẽ còn lâu nữa. Ông ấy hỏi về em. Anh đã cố gắng gửi thư cho em, nhưng—"
"Nhà Maybrick sẽ không cho phép điều đó," Evie nửa thì thầm, miệng nàng rắn lại vì tức giận. Họ đã không thèm nói với nàng rằng cha nàng đã cho gọi nàng đến. Và Joss Bullard vừa mới nói dối nàng. "Thế đấy, em đã rời x-xa họ mãi mãi rồi, anh Cam. Em đã kết hôn. Và em sẽ ở lại đây cho đến khi cha em...không còn c-c-cần em nữa."
Ánh mắt Cam chuyển hướng đến vẻ mặt khó chiều lòng của Sebastian. Một vẻ nhận biết ánh lên, và anh thì thầm, "Lord St. Vincent." Nếu anh có ý kiến về hôn nhân của Evie với một người đàn ông như thế thì anh cũng không để lộ.
Evie chạm vào tay áo của Cam. "Cha em giờ đang ở một mình chứ?" Nàng lo lắng hỏi. "Em lên gặp ông có được không?"
"Tất nhiên." Anh chàng Gypsy nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay nàng, những chiếc nhẫn vàng ấm lên bởi hơi nóng từ những ngón tay anh. "Anh sẽ bảo đám để không ai xen ngang."
"Cám ơn anh."
Đột ngột, Sebastian đưa tay vào giữa họ và giật một bàn tay của Evie ra, kiên quyết kéo đến đặt trên cánh tay anh. Mặc dù thái độ của anh hờ hững, áp lực vững chắc của bàn tay anh đảm bảo nàng không cố gắng giật tay lại.
Bối rối bởi anh phô trương sự sở hữu của mình, Evie cau mày. "Em đã biết Cam từ thuở nhỏ," nàng nhấn mạnh. "Anh ấy luôn rất tử tế với em."
"Một người chồng luôn thích nghe vợ mình được đối xử tử tế," Sebastian trả lời nhạt nhẽo. "Trong giới hạn, tất nhiên."
"Tất nhiên," Cam nói nhẹ nhàng. Sự chú ý của anh trở lại với Evie. "Tôi có nên đưa cô lên lầu không, thưa phu nhân?"
Nàng lắc đầu. "Không, em biết đường mà. Xin anh cứ t-trở lại với công việc mà anh đang làm đi."
Cam cúi mình lần nữa và trao đổi một ánh nhìn nhanh chóng với Evie, cả hai người họ hiểu ngậm rằng họ sẽ tìm cơ hội để nói chuyện sau.
"Có phải ngài không thích anh ấy vì anh ấy là người Rom?" Evie hỏi chồng nàng khi họ cùng lên lầu.
"Tôi hiếm khi không thích người khác chỉ vì những thứ mà họ không thể thay đổi được," Sebastian trả lời châm biếm. "Họ thường khiến cho tôi không thích họ vì những lí do khác kìa."
Bàn tay nàng rời khỏi cánh tay anh để nâng gấu váy.
"Tôi tự hỏi người quản lý ở đâu nhỉ?" Sebastian nói tiếp, đặt một bàn tay lên lưng nàng khi họ bước trên các bậc thang. "Giờ là chiều muộn. Sòng bạc và phòng ăn đang mở--đáng ra ông ta phải đang bận rộn chứ."
"Ông ấy đang uống rượu," Evie nói.
"Điều đó giải thích rất nhiều về cách mà câu lạc bộ này được điều hành."
Nhạy cảm với bất cứ lời xúc phạm nào về câu lạc bộ của cha nàng, và nhận biết không thoải mái về áp lực nhẹ nơi bàn tay anh đặt trên lưng nàng, Evie phải cắn lưỡi để giữ lại một câu đáp trả nhức nhối. Thật dễ dàng cho một quý ông được nuông chiều phê phán phong cách làm việc của những người đàn ông kinh doanh. Nếu anh phải điều hành một nơi như thế này—nhận chìm cái suy nghĩ đó đi—có lẽ anh sẽ biết tôn trọng những gì cha nàng đã làm được.
Họ leo lên tầng hai và đi dọc theo một hành lang xây vòng quanh phía trên căn phòng bên dưới. Một người chỉ cần nhìn qua những lan can của ban công là có thể thấy được những hoạt động ở tầng trệt. Căn phòng này, khu vực rộng lớn nhất của câu lạc bộ, được chăm chút hoàn toàn cho trò gieo xúc xắc. Ba cái bàn hình oval được bao phủ bởi vải len tuyết màu xanh lục sọc vàng được quây quanh bởi hàng tá những người đàn ông. Âm thanh bên dưới vọng lên cao—tiếng xúc xắc xoay liên tục, âm thanh tiếng hô trầm lặng nhưng dữ dội của những người gieo xúc xắc và quay đĩa, tiếng chân nhẹ kéo lê của những người đàn ông trác táng vụng về khi họ rút tiền khỏi mặt bàn và đặt vào tay người quay số--chúng chỉ là một vài trong số những âm thanh mà Evie còn nhớ từ khi nàng còn nhỏ. Nàng đưa mắt nhìn vào cái bàn được chạm trổ tuyệt đẹp trong góc phòng nơi cha nàng từng ngồi. Nơi đây ông đã ngồi để nhận lời khen ngợi, chấp thuận những tư cách hội viên tạm thời, và vực những người chơi may rủi lên khi anh ta đã lún quá sâu. Vào lúc này, cái bàn đó đang được một người đàn ông nàng không quen biết với vẻ ngoài ủ rũ sử dụng. Ánh mắt nàng di chuyển đến góc bên kia căn phòng, nơi một người lạ mặt khác đang làm việc của người giám sát, điều chỉnh những khoản tiền trả và xem xét tốc độ của trò chơi.
Ngừng lại ở hàng chấn song, Sebastian nhìn xuống tầng trệt với một vẻ mặt chăm chú kỳ lạ. Evie kéo cánh tay anh mất kiên nhẫn vì nàng muốn đến với cha ngay lập tức. Nhưng Sebastian không hề di chuyển. Thật ra, anh còn không có vẻ là nhận thấy nàng đang ở đó, anh đang quá chú tâm vào những hoạt động đang diễn ra bên dưới. "Có chuyện gì thế?" Evie hỏi. "Ngài thấy gì không bình thường? Có gì không ổn sao ạ?"
Sebastian nhẹ lắc đầu và kéo sự chú ý của anh khỏi tầng trệt. Ánh mắt của anh di chuyển xung quanh họ, chú ý đến những ván ô được sơn vẽ trên tường đã sờn cũ, đường gờ sứt mẻ, thảm trải sàn đã mòn. Jenner's đã từng là được trang hoàng rất lộng lẫy, nhưng theo dòng thời gian trôi qua, nó đã mất đi hầu hết vẻ huy hoàng của nó. "Có bao nhiêu thành viên của câu lạc bộ ở đây?" anh hỏi. "Trừ những thành viên có tư cách tạm thời."
"Thường có khoảng hai ngàn," Evie trả lời. "Em không biết con số hiện nay là bao nhiêu." Nàng kéo cánh tay anh lần nữa. "Em muốn gặp cha em. Nếu em phải đi mà không có người hộ tống—"
"Em không được đi bất cứ đâu mà không có ai hộ tống," Sebastian nói, ánh mắt anh ngay lập tức tập trung vào nàng khiến nàng giật mình. Đôi mắt anh như những viên đá mặt trăng sáng rực. "Em có thể bị kéo vào trong một căn phòng thô tục nào đó bởi một gã say khướt nặng đầu—hoặc bởi một gã làm công—và bị cưỡng hiếp trước khi có ai đó nhận ra em mất tích."
"Em rất an toàn ở đây," nàng bực mình phản đối. "Em vẫn còn quen biết với rất nhiều người làm công ở đây, và em biết đường đi nước bước quanh câu lạc bộ này hơn ngài."
"Không còn lâu nữa đâu," Sebastian thì thầm, và ánh mắt anh gần như bị kéo trở lại tầng trệt. "Tôi sẽ tìm hiểu mọi ngõ ngách của nơi này. Tôi sẽ biết được mọi bí mật của nó."
Sửng sốt vì câu nhận xét của anh, Evie đưa cho anh một cái nhìn bối rối. Nàng đã nhận ra những thay đổi nhỏ nhất ở anh từ khoảnh khắc họ bước vào câu lạc bộ. Nàng không biết phải nhìn nhận phản ứng kỳ lạ đó của anh như thế nào. Thái độ uể oải thường nhật của anh đã được thay thế bởi một sự chú tâm mới, như thể anh đang hấp thụ nguồn năng lượng luôn luôn khuấy động của câu lạc bộ.
"Ngài đang nhìn chăm chăm vào câu lạc bộ như thể ngài chưa bao giờ thấy nó trước đây," nàng thì thầm.
Sebastian thử trượt một bàn tay dọc theo lan can, nhìn thấy lớp bụi trong lòng bàn tay, anh phủi nó đi. Vẻ mặt anh thể hiện chăm chú đầy suy tư hơn là phê phán khi anh trả lời, "Giờ nó trông khác hơn vì nó là của tôi."
"Nó còn chưa phải là của ngài," Evie trả lời cay độc. Anh nhất định phải đang xem xét giá trị của nơi này để buôn bán trong tương lai. Thật quá giống anh khi nghĩ về tiền bạc trong khi cha nàng đang nằm hấp hối trên giường bệnh. "Ngài có bao giờ nghĩ đến ai khác ngoài bản thân mình không?"
Câu hỏi đó dường như kéo anh ra khỏi những suy tưởng của mình, và khuôn mặt anh trở nên khó đoán. "Hiếm lắm, tình yêu của tôi."
Họ nhìn nhau chăm chăm, đôi mắt của Evie buộc tội, của Sebastian tối tăm. Nàng chợt hiểu trông mong bất cứ sự đứng đắn nào từ phía anh là lời mời cho thất vọng mãi lặp lại. Tâm hồn đã bị tàn phá của anh không thể được phục hồi bởi lòng nhân hậu và sự cảm thông của nàng. Anh sẽ không bao giờ trở thành một trong những kẻ chơi bời trác táng tu tâm dưỡng tính được đề cao trong những cuốn tiểu thuyết đáng hổ thẹn của Daisy Bowman.
"Em mong ngài sẽ có mọi thứ ngài muốn một cách nhanh chóng," nàng lạnh lùng. "Trong lúc chờ đợi, em sẽ đến phòng của cha em." Nàng bắt đầu đi dọc theo phòng trưng bày mà không có anh, và chỉ trong một vài bước sải dài anh đã đi bên cạnh nàng.
Vào lúc họ đến trước dãy phòng của Ivo Jenner, Evie nghe máu nàng sôi rần rật. Những nỗi sợ hãi và khao khát trong nàng khiến cho lòng bàn tay nàng ẩm ướt và bụng nàng trống rỗng. Khi nàng vươn tay chạm đến cái nắm cửa, bàn tay ẩm trơn của nàng trượt khỏi mặt kim loại được đánh bóng.
"Để tôi," Sebastian nói cộc cằn, đẩy tay nàng ra. Anh mở và giữ cửa cho nàng bước vào, rồi đi theo nàng vào trong căn phòng khách tối tăm. Ánh sáng duy nhất trong căn phòng đến từ cánh cửa dẫn tới phòng ngủ, nơi một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng hờ hững. Evie đi qua cánh cửa tiếp theo và ngừng lại, chớp mắt cho đến khi đôi mắt nàng quen dần với không gian tối xung quanh. Không nhận ra sự hiện diện của người đàn ông bên cạnh, nàng đến gần giường.
Cha nàng đang ngủ, miệng hé mở, da ông xanh tái và ánh lên một vẻ mỏng manh khác thường, như thể ông là một tượng sáp. Những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt ông, khiến cho đôi má ông trông như những tấm chắn sáng nơi cửa sổ. Ông gầy đi hơn một nửa thể trạng trước đây, đôi cánh tay ông ốm đi lạ lùng, dáng vẻ héo hon. Evie cố gắng kết nối cơ thể xa lạ, yếu ớt ở trên giường với người cha to lớn, vững vàng mà nàng luôn biết. Một tình cảm âu yếm bị tác động bởi nỗi đau tràn lên trong nàng khi nàng thấy mái tóc đỏ của ông giờ đã nhuốm màu bạc, dựng đứng lên như đám lông rối của chim non.
Căn phòng có mùi của bấc nến bị đốt, mùi thuốc, và mùi da chưa được tắm rửa. Nó có mùi của bệnh tật và hấp hối. Nàng thấy một chồng khăn trải giường bẩn được để trong góc, và những khăn tay lấm máu nhàu nhĩ nằm dưới sàn. Cái bàn cạnh giường được chất đầy với cả một bộ sưu tập những cái muỗng đã sử dụng và cốc thuốc ngả màu. Evie cúi người xuống để cầm những thứ bị vất trên sàn nhà lên, nhưng Sebastian giữ cánh tay nàng lại. "Em không cần phải làm thế," anh lầm bầm. "Một trong những cô hầu có thể lo liệu chuyện đó."
"Phải," Evie thì thầm cay đắng. "Em đã thấy họ làm việc đó tốt thế nào rồi." Giật cánh tay nàng ra khỏi tay anh, nàng nhặt những cái khăn tay bẩn lên và đi đến thả chúng vào trong đống khăn trải giường được gom lại trên sàn.
Sabastian đi tha thẩn đến bên cạnh giường và nhìn xuống cơ thể đang ngủ say của Jenner. Anh cầm một lọ thuốc lên, đưa nó ngang qua dưới mũi anh, và thì thầm, "Thuốc phiện."
Evie bỗng bị kích động khi thấy anh đứng cạnh bên người cha yếu ớt của nàng và xem xét thuốc men của ông. "Em có mọi thứ trong tay rồi," nàng nói trong một giọng thấp. "Em muốn ngài rời đi."
"Em định sẽ làm gì?"
"Em sẽ sắp xếp lại căn phòng và thay tấm trải giường. Và rồi em sẽ đến ngồi bên cạnh ông."
Đôi mắt màu lục nhạt nheo lại. "Hãy để cho lão quỷ tội nghiệp này ngủ. Em cần phải ăn, và thay đồ đi đường của em. Em nghĩ việc đó có thể giúp cho ông ta cái gì, khi em ngồi trong bóng tối và—" Anh ngừng lời với một câu nguyền rủa lẩm nhẩm khi anh thấy vẻ mặt ương ngạnh của nàng. "Tốt thôi. Tôi sẽ cho em một giờ đồng hồ, và rồi em sẽ ăn chung với tôi."
"Em định sẽ ở lại với cha em," nàng nói dứt khoát.
"Evie." Giọng anh mềm mỏng, nhưng nó chứa đựng một âm vực không nhân nhượng khiến cho những dây thần kinh nàng nhói lên báo động. Đến gần nàng, anh quay cơ thể cứng ngắt của nàng lại đối diện với anh, và anh nhẹ lắc nàng, buột nàng phải nhìn lên anh. "Khi tôi cho người gọi em, em sẽ tới. Đã rõ chưa?"
Evie cảm thấy nàng rung lên vì giận dữ. Anh đưa ra mệnh lệnh cứ như anh sở hữu nàng. Chúa lòng lành, đến tận lúc này nàng đã trải qua cả cuộc đời để vâng theo những chỉ dụ của các dì và dượng nàng, và giờ nàng sẽ phải phục tùng chồng mình nữa.
Tuy nhiên...công bằng mà nói, Sebastian vẫn còn một con đường dài phải đi trước khi anh có thể sánh được với những cố gắng liên kết của những người nhà Maybrick và Stubbins để khiến cho cuộc sống của Evie khốn khổ. Và không phải là anh vô lý hay tàn nhẫn khi yêu cầu nàng ăn tối chung với anh. Nuốt xuống cơn giận của mình, Evie gật đầu. Khi ánh mắt của anh lướt trên gương mặt miễn cưỡng của nàng, mắt anh ánh lên một tia sáng kỳ lạ, như những ánh lửa lóe lên trên bệ lò của người thợ rèn khi gặp thanh kim loại nóng chảy.
"Cô bé ngoan," anh thì thầm với một nụ cười giễu cợt, và rời khỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...