Thất Thất gằn giọng nhìn Nhất Phàm đại sư :
- Bổn cô nương không cho bất cứ ai đụng đến người này. Ai muốn sát hại Thường Nhẫn phải bước qua sinh mạng của Thất Thất.
Nhất Phàm đại sư lần chuỗi hạt :
- Băng Tâm cô nương... Lão nạp đây không muốn lấy mạng y, mà chỉ dùng y làm con tin đối phó với sát kiếm mà thôi.
- Đối phó với sát kiếm... Kiếm thủ đó là ai?
- A di đà Phật... Gã kiếm thủ đó có quan hệ với Thường Nhẫn. Lão nạp tin chắc như vậy.
Nhất Phàm đại sư nhìn Thường Nhẫn :
- Cô nương cứ hỏi y thì sẽ rõ.
Thường Nhẫn nhìn Nhất Phàm đại sư :
- Tại hạ không quen với một kiếm thủ nào hết.
- A di đà Phật.. Nếu không quan hệ với sát nhân huyết kiếm vậy sao thanh kiếm của Thường các hạ lại ở trong tay gã đó. Thường kiếm thủ giải thích coi.
Thường Nhẫn cau mày :
- Tại hạ biết người mà đại sư nói rồi. Y đúng là sát nhân huyết kiếm, nhưng nếu các vị dùng tại hạ làm con tin, chẳng ích gì đâu, thậm chí còn nguy hiểm hơn cho các vị mà thôi.
Trương Tam Lang nhìn Thường Nhẫn :
- Làm sao tin được lời của ngươi chứ.
- Tin hay không tin là quyền của các vị.
- Nếu như ngươi muốn minh chứng lời nói của ngươi thì hãy theo chúng ta.
- Tại sao Thường mỗ phải theo các vị chứ?
Thường Nhẫn quay sang Thất Thất :
- Thất Thất cô nương... Chúng ta đi thôi!
Trương Tam Lang dựng kiếm chắn ngang mặt Thường Nhẫn và Thất Thất.
- Không ai được rời khỏi đây hết. Sinh mạng của bao nhiêu người như chỉ mành treo chuông đâu thể cho ngươi đi dễ dàng vậy.
- Nếu như các vị đã gây thù chuốc oán với Ngại Tử Đột Quyết thì tại hạ có ở lại cùng các vị với cánh tay cụt này cũng chẳng giúp gì được.
Trương Tam Lang nheo mày :
- Muốn nói gì cũng được, ngươi phải theo chúng ta đến Thiếu Lâm tự.
Thất Thất nhìn Trương Tam Lang :
- Thường Kiếm thủ chưa thể đến Thiếu Lâm tự được, khi nào có thời khắc thuận lợi, nhứt định người sẽ đến.
Nhất Phàm đại sư đối mặt với Thất Thất, niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật... Băng Tâm cô nương nên nghĩ tới sinh mạng của bao nhiêu người đây mà đừng cản trở chúng tôi.
Thường Nhẫn lắc đầu :
- Tại hạ nói ra sự thật các vị không tin, tại hạ không biết lý giải sao bây giờ.
Thường Nhẫn vừa dứt lời thì Ngại Tử Đột Quyết xuất hiện. Sự xuất hiện của gã rất đột ngột chẳng một ai phát hiện được. Ngay cả những bật cao thủ thượng thặng như Nhất Phàm đại sư, Trương Tam Lang. Khi Ngại Tử Đột Quyết đến ngay trước mặt họ rồi mới giật mình.
Ngại Tử Đột Quyết cầm theo một túi nải bằng lụa đỏ.
Nhất Phàm đại sư lần chuỗi hạt :
- A di đà Phật...
Đại sư nhìn Ngại Tử Đột Quyết rồi dời mắt qua Thường Nhẫn.
Ngại Tử Đột Quyết lạnh lùng cất tiếng :
- Gã không làm gì được cho các người đâu.
Thất Thất chú ý nhìn khuôn mặt của Ngại Tử Đột Quyết. Nàng cảm nhận trong đáy mắt gã đột quyết kia chẳng có chút tình cảm gì. Đúng là ánh mắt của một xác chết biết thở mà thôi.
Thất Thất nhìn Ngại Tử Đột Quyết, cất tiếng nói :
- Ngươi là sát nhân huyết kiếm?
Ngại tử lắc đầu :
- Ngại Tử Đột Quyết, Sứ giả của Kim cung.
Y nhìn lại đại sư Nhất Phàm :
- Ngại mỗ đến đúng thời khắc sau một ngày.
Y vừa nói vừa dời mắt nhìn Trương Tam Lang.
Trương Tam Lang chạm vào cái nhìn của Ngại Tử Đột Quyết, thanh trường kiếm đang án ngữ trước mặt Thất Thất và Thường Nhẫn đã run lên.
Trường Tam Lang vô hình trung hạ thanh trường kiếm, xỉa mũi xuống đất.
Thấy bộ tạng của họ Trương, Thất Thất có thể đoán được thần trí, hồn phách của Trương đạo sĩ đã bị gã sát nhân huyết kiếm cướp mất rồi.
Trương Tam Lang lùi về sau một bộ.
Ngại Tử Đột Quyết nhìn Trương Tam lang không chớp mắt, hình như hai con ngươi của gã đứng tròng để chiếu tia sát nhân khủng bố.
Ngại Tử Đột Quyết nói :
- Trương đạo sĩ là người rút kiếm trước, do đó hôm nay Ngại mỗ sẽ lấy mạng ngươi.
- Ngươi... Ngươi chọn Trương Tam Lang này à?
Ngại Tử Đột Quyết gật đầu :
- Trương các hạ có một thanh kiếm. Ngại mỗ có một thanh kiếm. Mỗi người chỉ có một chiêu kiếm giữ mạng mà thôi.
Trương Tam Lang lắc đầu :
- Ta không phải là đối thủ của ngươi.
- Dù không phải là đối thủ của Ngại mỗ, Trương đạo sĩ cũng là một kiếm thủ.
Y gằn giọng nói từng tiếng :
- Thỉnh Trương đạo sĩ!
- Trương mỗ chưa muốn chết.
Trương Tam Lang dứt lời, thoắt quay lưng trổ khinh công thượng thặng thoát chạy đi.
Trương Tam Lang bỏ chạy nhưng có lẽ Ngại Tử Đột Quyết đọc được ý niệm của họ Trương.
Một ánh chớp đỏ nhoáng lên.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Rét...
Thủ cấp của Trương Tam Lang rớt tại chỗ, còn thân hình theo quán tính thoát chạy được ba bộ mới đổ sầm xuống đất. Không ai có thể tưởng tượng được, Ngại Tử Đột Quyết có thể phát tác sát chiêu ngay cả khi đối phương tẩu vị để tìm sinh lộ.
Ngại Tử Đột Quyết tra kiếm vào vỏ, quay lại Nhất Phàm đại sư. Gã lạnh lùng nói :
- Hôm nay là Trương đạo sĩ, ngày mai đến lượt lão đại sư.
Ngại Tử Đột Quyết khoanh tay trước ngực :
- Các người đi nhanh đi. Trong ngày hôm sau các người sẽ đến Thiếu Lâm tự.
Vương Bình hối thúc Nhất Phàm đại sư :
- Đại sư... Chúng ta đi thôi!
Nhất Phàm đại sư gật đầu, tay lần chuỗi hạt, nói với Ngại Tử Đột Quyết :
- Lão nạp chờ ngươi tại Thiếu Lâm.
Quần hào theo chân Nhất Phàm lũ lượt bỏ đi. Còn lại Thất Thất và Thường Nhẫn đối mặt với Ngại Tử Đột Quyết.
Ngại Tử Đột Quyết nhìn Thường Nhẫn :
- Vết thương của ngươi đã lành rồi chứ?
- Đã lành rồi.
- Lần thứ hai chúng ta gặp nhau... Ngươi biết phải làm gì chứ?
Thường Nhẫn cười mỉm nói :
- Ngươi muốn chặt thêm cánh tay còn lại của Thường mỗ?
Ngại Tử Đột Quyết gật đầu :
- Ngươi chỉ còn một cánh tay, và cánh tay đó lìa khỏi thân xác của ngươi trong lần diện ngộ thứ hai này. Lần thứ ba Ngại mỗ tiếp tục chặt một chân của ngươi, và lần thứ tư...
Ngại Tử Đột Quyết cười khẩy :
- Ngại mỗ đã nói cho ngươi biết trước rồi.
Thất Thất cau mày :
- Ngại các hạ có thể chặt được một cánh tay của Thường Nhẫn kiếm khách trước mặt Băng Tâm Ngọc Nữ sao?
- Băng Tâm Ngọc Nữ là ai mà có thể cản được huyết kiếm sát chiêu của ta chứ?
- Bổn cô nương sợ Ngại các hạ không làm được chuyện đó.
- Thế thì Ngại mỗ thử coi Băng Tâm Ngọc Nữ có bản lĩnh như thế nào mà đòi cản trở ý định của Ngại mỗ.
Ngại Tử Đột Quyết từ từ nâng thanh Huyết kiếm ngang ngực, cặp mắt vô hồn của gã đóng đinh vào ngay yết hầu Thất Thất.
Thất Thất toan bước ra đối mặt với Ngại Tử Đột Quyết nhưng Thường Nhẫn đã can nàng lại.
Thường Nhẫn nhìn Ngại Tử Đột Quyết :
- Thất Thất cô nương không liên can tới chuyện này, và nàng cũng không phải là một kiếm thủ. Thường Nhẫn sẵn sàng giao cánh tay còn lại cho Kim cung.
Ngại Tử Đột Quyết cười khẩy một tiếng :
- Được... Ngại mỗ đồng ý.
Thất Thất lắc đầu :
- Bổn cô nương không đồng ý.
Thường Nhẫn quay ngoắt lại đối nhãn với nàng :
- Thường mỗ không màng Thất Thất cô nương chen vào chuyện này. Đây là việc tranh chấp giữa Thường mỗ và Ngại Tử Đột Quyết, cô nương không có quyền chen vào.
Thường Nhẫn khoát tay :
- Hãy đi đi... Thường mỗ không cần cô nương cứu mạng.
Thường Nhẫn giơ thẳng tả thủ còn lại :
- Ngại Tử Đột Quyết, cánh tay của ta đây, hãy lấy đi!
Thất Thất lách qua đứng trước cánh tay của Thường Nhẫn :
- Bổn cô nương không cho là không cho.
Nàng nhìn Ngại Tử Đột Quyết bằng ánh mắt sáng ngời sát khí :
- Có bản lĩnh hãy đối đầu với bổn cô nương. Một kiếm thủ tự nhận là xuất chúng vô địch, chỉ biết xuất chiêu sát thủ với một người tàn phế thôi sao?
Ngại Tử Đột Quyết xe bím tóc đuôi sam :
- Thường Nhẫn, ngươi nghe cô nương này nói chứ?
- Ta nghe, và ta khẳng định lại Thất Thất không liên can đến chuyện này. Ngại Tử Đột Quyết... Ngươi thừa biết đã nắm Huyết kiếm tất không giết người bừa bãi. Ngươi bị hạ thủ phải xứng với thanh kiếm chứ.
- Thế thì Ngại mỗ chỉ được chặt tay ngươi mà thôi.
Ngại Tử Đột Quyết vừa nói đến đây thì bất thần xuất hiện một chiếc kiệu che lụa trắng là đà lướt về phía ba người. Mới nhìn qua tưởng như chiếc kiệu bay, nhưng nhìn kỹ mới thấy hai gã nam nhân vận bạch y thêu hoa sặc sỡ, tiệp với rèm kiệu, khiêng lao đi vun vút.
Chiếc kiệu do hai gã nam nhân đó đặt xuống trước mặt Thường Nhẫn và Thất Thất.
Một gã cất tiếng bằng giọng eo éo đúng là loại người biến thái bán nam, bán nữ :
- Sứ giả Kim cung nghe lịnh!
Gã nam nhân thứ hai, rút trong thắt lưng ra một tấm Kim bài đưa đến phía trước cho Ngại Tử Đột Quyết thấy.
Vừa thấy tấm Kim bài đó, Ngại Tử Đột Quyết đã quì mọp xuống một cách thành kính.
- Sứ giả Kim cung chờ lịnh Thánh Cô!
Gã nam nhân ái nam, ái nữ cầm Kim bài, lạnh lùng nói :
- Tha cho Thường Nhẫn sứ giả, nhưng bắt Băng Tâm Ngọc Nữ.
Thất Thất cau mày, ngửa mặt cười khanh khách. Nàng nghĩ thầm :
- “Không biết Thánh Cô là ai mà kiêu căng như vậy, đòi bắt cả Băng Tâm Ngọc Nữ, họ không biết Băng Tâm Ngọc Nữ là ai à?”
Nàng cắt tràng cười đó nhìn bọn Ngại Tử Đột Quyết và hai gã biến thái bán nam bán nữ :
- Các ngươi có bản lĩnh gì mà đòi bắt Băng Tâm Ngọc Nữ chứ? Bổn cô nương đang chờ các ngươi đấy.
Thất Thất vừa nói vừa vận hóa chân âm. Ngay lập tức toàn thân bao phủ một màn sương trắng mờ mờ thấy bóng mà không thấy hình.
Ngại Tử Đột Quyết xá hai gã bán nam bán nữ, rồi đứng lên :
- Ngại mỗ được lịnh chỉ của Thánh Cô bắt ngươi.
Thanh Huyết kiếm lại được gã dâng ngang tầm ngực.
Hai gã bán nam bán nữ lập lại chỉ lịnh :
- Không được giết chỉ bắt mà thôi.
- Tuân lệnh Thánh Cô!
Ánh chớp quang đỏ rực lại nhoáng lên, đồng lúc với huyết quang tử kiếm thì Thất Thất cũng thi triễn Vân Vũ huyền công trả lại đối phương.
Không một âm thanh phát ra, nhưng màn sương trắng che chắn thân ảnh Thất Thất bị huyết kiếm xả làm hai, đường kiếm đó quả thật vô cùng dũng mãnh và chính xác, vừa cắt hai đạo kình “Vân Vũ huyền công” vừa công phá bức màn khí che chắn thân ảnh Thất Thất, tưởng chừng như Ngại Tử Đột Quyết chẳng hề tốn chút công lực gì.
Thường Nhẫn quát lớn :
- Dừng tay...
Lời còn đọng trên miệng Thường Nhẫn, thì hai gã bán nam bán nữ như hai con chim ưng lướt thăng đến Thất Thất. Chỉ trong chớp mắt, ngoài sự tưởng tượng, Băng Tâm Ngọc Nữ Công Tôn Thất Thất đã bị hai gã đó điểm huyệt nhấc bổng lên khỏi mặt đất, ép vào trong chiếc kiệu che lụa trắng.
Thường Nhẫn thét lớn, phi thân đến chặn ngang chiếc kiệu.
Hai gã ái nam ái nữ chỉ phủi tay một cái. Hai đạo kình cuốn ra, nhấc bổng Thường Nhẫn trông tợ chiếc lá khô bị lọt vào giữa tâm cơn xoáy kình.
Thường Nhẫn bị quẳng ra xa năm trượng.
Bình...
Thường Nhẫn gắng gượng bật ngồi dậy thì chiếc kiệu trắng đã được hai gã đó khiên đi xa rồi.
Thường Nhẫn gục đầu xuống đất.
Ngại Tử Đột Quyết bước đến cạnh bên gã :
- Vị cô nương kia thế mạng cho ngươi đó.
Y cất tràng cười hăng hắc, rồi phi thân thoát đi. Ngại Tử Đột Quyết mất hút cùng với tiếng cười còn vang dội bên tai Thường Nhẫn.
Thường Nhẫn như biết Thất Thất phải gặp chuyện gì trong những ngày tới, y ngửa mặt lên nhìn trời, rồi rú lên thảm thiết.
- A... A... A...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...