Từ Ân hơi cáu, nhưng rốt cuộc phải theo anh ra xe.
Ba người tới bãi đỗ xe.
Nhìn thấy chiếc Chevrolet bán tải, Ana thắc mắc.
"Sao hôm nay anh lại đi xe này?"
Anh thường chỉ dùng xe bán tải khi đi câu cá.
Aamon đáp có lệ.
"Chiếc kia đang bảo dưỡng."
Từ Ân thì quan tâm đến việc khác.
"À...!xin hỏi...!tôi ngồi đâu."
Xe bán tải hình như chỉ có hai chỗ trong buồng lái.
Chẳng lẽ nói đưa cô về là muốn cho cô ngồi sau thùng xe hứng gió lạnh sao?
Biết ngay người kia chẳng tốt đẹp gì mà!
Aamon biết cô đang suy nghĩ linh tinh thì hơi buồn cười, chỉ vào vị trí chật hẹp chính giữa băng ghế trong buồng lái.
Từ Ân ai oán nhìn anh.
Muốn cô chen chúc ở giữa làm bóng đèn sao? Cô thà ngồi sau thùng xe còn hơn, ít ra chỗ đó rộng rãi.
"Thôi tôi ngồi sau cũng được, dù gì cũng chỉ mấy phút là đến."
Nói rồi thoăn thoắt trèo lên ngồi phía sau.
Aamon muốn ngăn lại đã không kịp, cũng không thể trực tiếp lôi cô xuống rồi nhét vào trong xe.
Ana lại hài lòng với kết quả này, ngược lại với Aamon, cô cảm thấy Từ Ân rất biết điều.
Nhưng có một người không biết điều ở đây, chính là tài xế.
Cả hai cô gái đều không ngờ tới Aamon sẽ lái xe nửa vòng thành phố đưa Ana về khách sạn trước, sau đó lại lái thêm nửa vòng đưa Từ Ân trở về.
Mặc dù đã sang hè nhưng nhiệt độ ban đêm ở Belgrade khá thấp.
Lúc đến nơi, Từ Ân đã hứng trọn một tiếng đồng hồ gió đêm.
Về đến phòng mình, cô hơi rùng mình vì lạnh, vội vàng tắm nước nóng sau đó mới đi ngủ.
Có thể do mấy ngày qua không được nghỉ ngơi tốt nên sức đề kháng kém hơn, sáng sớm hôm sau cô phát sốt, toàn thân vô lực run rẩy vì lạnh, hai mí mắt nặng trĩu, ngủ không an ổn.
Đến quá trưa Từ Ân mới miễn cưỡng dậy được, gọi phục vụ phòng đi mua thuốc cùng chút đồ ăn.
Sau khi lót dạ, uống thuốc hạ sốt, cô lại trầm mình thiếp đi.
—
Khi Aamon biết chuyện đã là ngày hôm sau.
Sylvia gọi điện mắng anh một trận.
Cả ngày hôm qua và sáng nay chị ta không liên lạc được với Từ Ân nên có chút lo lắng, gọi điện cho khách sạn thì biết cô bị sốt.
Chị ta nhớ lại lúc chia tay Từ Ân vẫn khoẻ mạnh vui vẻ nên lấy làm lạ, nhắn hỏi Ana mới vỡ lẽ.
"Con gái người ta mảnh mai như thế, sao cậu có thể độc ác như vậy hả? Lúc đi chị đã nói thế nào? Sao cậu không làm theo hả? Không coi tôi là chị đúng không?!"
Thì đúng là không phải chị ruột mà.
Aamon thầm phản bác, nhưng vẫn biết điều không lên tiếng.
Bên kia, sau khi tức giận một hồi cũng đã thấm mệt, Sylvia dịu giọng.
"Aamon, cô ấy là một người bạn rất tốt của chị.
Mặc dù đã nhiều năm không gặp nhưng khi được mời, cô ấy vẫn không ngại đường xa mà lập tức ngồi máy bay hai mươi mấy tiếng đồng hồ để đến chúc mừng chị.
Cái cô ấy bỏ ra không chỉ là tiền bạc, thời gian, mà còn là tình cảm nữa, nên chị rất trân trọng.
Đáng tiếc vì thời gian không cho phép, anh chị không thể ở lại thêm nên chị mới phải nhờ đến cậu.
Hy vọng cậu cũng có thể tôn trọng cô ấy một chút, ít nhất như một chủ nhà tiếp đãi khách đến thăm vậy."
Người đàn ông trầm mặc lắng nghe.
Mi mắt anh rũ xuống che đi thần sắc bên trong, hồi lâu mới lên tiếng.
"Em hiểu rồi."
——
Aamon ôm bó bách hợp trắng sải chân bước vào sảnh khách sạn.
Tiếp tân nghe anh dùng tiếng bản địa lưu loát giải thích mục đích đến, lại nhìn dáng vẻ chỉnh chu của anh, rốt cuộc phá lệ mà dẫn anh lên phòng.
Aamon vào phòng, đặt hoa lên bàn trà, rồi đi thẳng đến bên giường.
Từ Ân vẫn đang ngủ.
Anh khẽ lay vai cô để kiểm tra ý thức.
Từ Ân bị đánh thức, cặp mày nhíu chặt, nheo mắt chỉ để hở một khe đủ nhìn.
Mặc dù đang bị sốt nhưng cô vẫn còn ý thức, nhận ra người đến, cô cất giọng nói gần như sắp biến mất của mình.
"Sao anh lại ở đây?"
"Lễ tân dẫn tôi lên."
Anh đáp, rồi quay lại gật đầu với người đang đứng ở cửa phòng.
Lễ tân thấy hai người quen biết nhau, lúc này mới lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Aamon liếc mắt thấy vỉ thuốc trên tủ đầu giường, nhẩm đến số viên thì hẳn là sáng nay đã uống thuốc rồi.
"Có đói không?"
Vừa hỏi vừa áp tay lên trán cô.
Vẫn còn khá nóng.
Cổ họng cô đau rát, chỉ khẽ lắc đầu, vẫn không thể mở nổi mắt.
Aamon thầm thở dài.
"Ngủ tiếp đi, tôi đi mua mấy thứ."
Nói rồi cầm thẻ phòng rời đi.
Lát sau, anh xách theo một túi đồ ăn và một túi y tế quay lại.
Từ Ân lại bị dựng dậy, cố nuốt xuống mấy thìa súp liền muốn ngủ.
Aamon lại cố tình ép cô ăn hết hơn nửa bát mới buông tha.
Miễn cưỡng ăn xong rồi uống thuốc, cô đã vã mồ hôi, anh gọi phục vụ nữ lên phòng giúp cô lau người và thay đồ.
Xong xuôi hết thảy, Từ Ân mới được nằm xuống, cô gần như thiếp đi ngay lập tức.
Mới hơn một ngày không gặp mà cô gầy đi trông thấy, trong lòng hơi chột dạ, chợt thoáng qua một cảm giác kỳ lạ khó gọi tên, anh cũng không truy đuổi.
Trong lúc cô ngủ, anh yên lặng dọn dẹp qua căn phòng.
Mở cửa sổ để không khí lưu thông, tìm được một bình sứ cắm hoa bách hợp vào, để trên bệ cửa sổ.
Hiện tại là hơn hai giờ chiều, nhiệt độ bên ngoài ấm áp, thi thoảng có gió nhẹ khá dễ chịu.
Một chút nắng chiếu đến trên giường.
Mái tóc đen dài như được nhuộm thêm một tầng nhũ vàng, xoã tung trên gối.
Hàng mi khẽ rung động do phản xạ với ánh sáng, cô nghiêng đầu qua bên kia tiếp tục ngủ, lộ ra cần cổ thon dài mảnh khảnh.
Khuôn ngực phía dưới lớp chăn dày phập phồng lên xuống theo nhịp thở.
Aamon đưa tay khẽ vuốt cằm, bỗng dưng cảm thấy thèm thuốc lá.
——.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...