Loạn Tử Chiến - Taekook

Người đang bị cái kẹp chặt bằng một con dao sắc lẹm của TaeHyung đứng im không nhúc nhích, sau đó đột nhiên lên tiếng khiến sự cảnh giác từ anh tăng cao.

"Được.. rồi NamJoon, buông cậu ấy ra.. ra đi. Bọn họ không có ý hại chúng ta" Giọng nói người đàn ông này vừa thanh vừa nghẹn ứ vì lực cánh tay TaeHyung quá lớn.

Tên khốn đối diện được gọi là NamJoon gì đó nghe thế cũng từ từ hạ súng khỏi vầng trán nhễ nhại mồ hôi hòa cùng máu của JungKook. Nhưng vẫn chưa đủ, TaeHyung còn muốn hắn ta vứt vũ khí ra đằng xa, phòng lỡ hai người này đột ngột làm phản rồi chiến tranh lại bùng nổ lần nữa.

"Tao vứt rồi đấy. Mày thả anh ấy ra" NamJoon liếc mắt, lê cái chân dính đạn của mình tách khỏi JungKook một cách xiêu vẹo. Dòng chất lỏng đỏ tươi thấm đẫm vào chiếc quần jeans đen thoắt ẩn thoắt hiện.

TaeHyung một mực không hết cảnh giác. Anh vừa kẹp người này vừa di chuyển vòng qua tới chỗ JungKook, ánh mắt hẹp dài liên tục hoạt động.

Đến khi vị trí con người nằm im bất động kia được kéo lại gần thì mới yên tâm quẳng luôn tên đồng bọn của NamJoon, cả cơ thể anh nhanh chóng lao vọt tới đỡ cậu dậy. Hơi thở gấp gáp cực độ, giọng nói ngập ngừng vì lo lắng.

"JungKook à, JungKook.. Nghe tôi không?!"

Lay lay một hồi nhưng người nọ vẫn chẳng có dấu hiệu tỉnh dậy, không chừng là ngất thật rồi.

TaeHyung để cậu nằm lên đùi mình, bàn tay rút ra mấy miếng băng gạc ban nãy sẵn tiện lấy thêm trong siêu thị, vừa lau hết máu vừa quấn quanh vầng trán đẹp đẽ đó. Anh cố đè lại sự khẩn trương trong lòng để không làm cậu bị đau.

Bây giờ có thể tạm tin lời hai kẻ kia vậy. Bọn họ cũng một người bận bị thương, một người bận chăm sóc nên chẳng còn ẩu đả nữa.

"Ah SeokJin hyung, nhẹ thôi, đau em"

Cái tên NamJoon kia cứ như một con người hoàn toàn mới vậy. Hắn ta lúc này hết mè nheo rồi lại mè nheo người bạn của mình. À không, phải là người anh mới đúng.

"Họ cũng đâu phải đến hại chúng ta, em không cần phải đánh người khác trọng thương như vậy" SeokJin nói thầm, tay vừa xử lý chỗ đạn bắn một cách chuyên nghiệp, vừa quay đầu nhìn sang hai người lạ mặt vẫn duy trì dính sát vào nhau đó.

"Nhưng thằng kia tính mở dây cứu con nhỏ đó" NamJoon chỉ vào cô gái bị mình bắt được đang nấp sau cửa. Hóa ra nãy giờ cô vẫn sợ sệt đứng yên một góc chứ không la hét rồi chạy khỏi.

"Sao em biết chắc chắn là cô ta? Lỡ đâu chỉ là người bình thường còn may mắn sót lại thì sao?"


"Em thấy trên đường thôi. Ngứa mắt nên em mới đem về"

"..."

"Thôi để người ta đi đi"

Cả SeokJin và NamJoon đều quay phắt đầu lại bởi tiếng bước chân nặng nề đằng sau. Hai đôi mắt đằng này dán vào thân thể một TaeHyung cõng JungKook sau lưng rồi tiến về cửa.

"Khoan đã. Em.. em có thể đi cùng anh được không?" Cô gái nhỏ bước ra khỏi đó, dè dặt hỏi TaeHyung cùng vẻ mặt vẫn chưa nguôi ngoai sự hoảng sợ đối với cuộc ẩu đả ban nãy.

"Là anh đó đã cứu em" Ngón tay trắng nõn chỉ về JungKook nằm im lìm.

"Cô không có nhà sao?"

"Không.. không ạ. Gia đình em đều bị xác sống tấn công hết cả. Chỉ còn lại em may mắn thoát được thôi"

TaeHyung nhìn trên nhìn dưới một lượt, ánh mắt dè chừng, sau đó mới gật đầu một phát

"Đi"

Vết thương của NamJoon có thể xem như đã được xử lý ổn thỏa. Cơ thể nặng nề ngồi một chỗ

"Hyung à, anh nhìn gì ngoài đó vậy?"

"Hyung ơi, em muốn ăn gà hầm nhân sâm"

"SeokJin hyung..."


Người hồi nãy muốn giết JungKook là ai vậy nhỉ?

SeokJin bỏ qua sự lãi nhãi không ngừng của người em có chút vấn đề về thần kinh này. Anh vẫn chăm chú nhìn bóng dáng một người con trai cõng một người con trai trên chiếc xe đạp kì lạ đằng xa, rồi lại liếc sang cô gái trên một chiếc xe đạp khác. Ánh mắt đăm chiêu.

"Hai người đó..."

"... tiêu đời rồi"

----------

"Ba ba ba ba ba na na (Ba ba ba ba ba na na) Banana ah ah Potato na ah ah..."

Kết thúc tiếng nhạc lè khè nhưng hết sức vui tai từ cái radio cũ kĩ là gương mặt của Song Ha xuất hiện ngay sau cửa. Anh vội đẩy một cánh to tướng ra để vừa chiếc xe đạp gắn động cơ tự chế này qua được

"Ai đây?" Song Ha hướng cô gái lấm lem với chiếc quần tây màu đen nhăn nhó mà hỏi.

"Một người giống chúng ta thôi. Cô ấy cũng không còn nơi nào để đi cả"

Trên đường cõng JungKook về đây, TaeHyung đã nghe cô gái này thuật lại hoàn cảnh của mình. Hóa ra tên cô là Lee Ra On, đến từ BuSan và vừa tròn 17 tuổi xuân. Cả gia đình lần đó có đến Daegu thăm vài người bạn, nhưng lạ ở chỗ thành phố lại cực kì vắng vẻ, dọc đường đi thì đã gặp thứ quái quỷ khát máu kia. Bố của Ra On quan tâm xuống xe hỏi han và... kết quả thì biết rồi đấy. Khởi đầu bằng bốn người, chưa kịp kết thúc đã còn lại một mình cô.

"JungKook có chuyện gì vậy?!" Chất giọng Song Ha đột ngột tăng cao khi thấy cậu nằm im bất động trên lưng TaeHyung.

"Cậu ấy bị thương. Ông già đâu rồi?" TaeHyung vừa cõng JungKook chạy đi vừa quay lại hỏi Song Ha.

"Vẫn ở lầu ba. Mau đưa cậu ta lên đi"


Một tháng trước, khi cả bảy người họ chui tọt vào công trình trong con đường phụ này cùng một đống xác sống thì đã quyết định đóng đô tại đây luôn. Với sự có mặt của các thanh niên trai tráng, chẳng bao lâu đã biến nơi hoang vắng này thành một khu nhà trọ của riêng họ. Dù sao bây giờ cũng chẳng biết đi đâu, chẳng biết nơi nào là khu cách ly an toàn, chẳng biết thông tin gì từ bên ngoài cả. Không chừng các cấp nhà Nước đã cao chạy xa bay rồi đi.

Công trình này vẫn còn thiếu thốn rất nhiều. Chỉ có năm tầng, trên cùng thậm chí còn gắn cả chục thanh thép dài lêu nghêu. Nhưng hơn hết rằng tất cả đều được bao phủ bằng xi măng cứng cáp nên việc trú mưa hay che nắng tòa nhà này đều đáp ứng được cả. Tầng một và tầng hai bọn họ bỏ qua chẳng thèm động tới. Tầng ba là khu thí nghiệm, nói đúng hơn là một cái bệnh viện nho nhỏ của tên già Satou, tất nhiên nơi này phải đặc biệt cách riêng rồi. Tầng bốn là chỗ bọn họ sinh hoạt, ăn uống, ngủ nghỉ, thậm chí còn có cả chăn đệm được mang từ bên ngoài vào. Và cuối cùng, tầng năm, nó chỉ có tác dụng để ngắm trời trăng mấy gió thôi vì vẫn chưa được thi công xong.

Sở dĩ bọn họ bỏ qua hai tầng dưới cũng chỉ vì sự an toàn. Phòng khi bọn xác sống bên ngoài tràn vào thì may ra từ bên trên còn có thể chặn lại.

Về xác sống, sau một tháng như vậy nhưng bọn chúng vẫn cực kì kiên trì đứng gào thét ngoài cổng chính kia, không hề có dấu hiệu kiệt sức hay bỏ cuộc gì cả. Kể ra nghe rất kì lạ, nhưng đó là sự thật. Chính vì thế nên mọi việc di chuyển ra vào đều chỉ thực hiện ở cánh cửa thép được HoSeok mở tại mặt sau, phải vượt qua một cánh rừng khô khốc nhỏ mới ra được đến thành phố, nơi có thể cung cấp đủ đồ ăn, thức uống và các vật dụng khác.

Tuần này đến lượt TaeHyung cùng JungKook thi hành nhiệm vụ đó. Nhưng xui xẻo sao, một trong hai lại bị thương nặng, và còn mang về thêm một người lạ mặt nữa.

"Em.. chào anh ạ"

Song Ha nhìn nhìn Ra On vẫn giữ phép tắc sau ngần ấy sự kiện xảy ra.

"Ừ. Đi theo tôi, ở đây vẫn còn một người phụ nữ khác" Đối với một cô gái có vẻ ngoài xinh xắn thế này, Song Ha cũng không thể đáp trả cụt ngủn được.

Lúc này, JiMin đang ôm con gà mập Ro Ro trên tầng ba cùng tên tiến sĩ bỗng giật nảy mình vì thân thể TaeHyung đột ngột xuất hiện sau nấc thang.

"Jung.. JungKook bị thương rồi" TaeHyung thở hì hục, hất người trên lưng lên một chút rồi vội đưa cậu tới tấm đệm, hết sức nhẹ nhàng đặt cậu trai mà mình trót lòng yêu thương xuống.

"Có chuyện gì vậy?" JiMin đặt Ro Ro xuống đất, cậu cùng ông tiến sĩ già chạy tới.

"Chúng tôi gặp một số người bình thường bên ngoài, nhưng bọn họ lại vô duyên vô cớ đánh cậu ấy ra nông nỗi này"

M* nó anh thề, lúc đó nếu tình trạng JungKook không thê thảm như vậy thì TaeHyung đây đã tẩn cho tên khốn kia một trận thừa sống thiếu chết rồi. Con người ở đất nước Đại Hàn Dân Quốc này không biết còn lại bao nhiêu mà chẳng chịu bảo vệ nhau như thế.

Satou có chút chần chừ rồi mới tiến lại xem xét tình hình của người nằm đó. Ông chưa bao giờ thấy cậu Cảnh sát trẻ này giận dữ như vậy. Bàn tay nọ nắm chặt thành đấm tới nổi hết từng đường gân.

Satou vén phần tóc lòa xòa trước trán JungKook, đôi tay đầy kinh nghiệm tháo gỡ miếng băng gạc.

"Cậu ấy gặp vấn đề với vùng thùy trán.. giống như bị đập nhiều lần. Tạm thời ngất đi vài tiếng rồi có thể sẽ tỉnh"

Nghe đến từ 'tỉnh' cũng đủ làm anh nhẹ nhõm đi một chút.


"Để tôi cùng bác ở lại chăm sóc cậu ấy. Anh nghỉ ngơi đi" JiMin làm sao mà không lo lắng cho được. Lúc trước cậu cũng đã từng ra ngoài nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ gặp tình huống này cả.

"Nhưng mà JungKook..."

"Không sao hết, anh phải giữ gìn sức khỏe thì mới bảo vệ cậu ấy được chứ"

Có mù mới không nhìn ra tình cảm của anh chàng Cảnh sát này dành cho JungKook. Mọi người ai ai cũng biết, duy chỉ có một nhân vật chính kia vẫn xem lời tỏ tình hôm đó với ý nghĩa như những người bạn. JiMin chả hiểu sao đội trưởng lại có thể có bạn gái được.

TaeHyung vừa lo lắng vừa lưu luyến quay lại nhìn gương mặt trắng bệch với đôi mắt nhắm nghiền kia, một lúc sau mới chịu rời đi.

Vừa bước đến cầu thang lên tầng bốn đã gặp HoSeok từ dưới đi lên, anh ta vẫn đeo cây kiếm Katana ngày này qua tháng nọ. Sau lưng là Ra On.

"Tôi mới nghe Song Ha kể lại, thằng em rể không sao chứ?" Anh cộc cộc vậy thôi, chứ lo lắng thật đấy.

"Cậu ấy sẽ tỉnh lại. Nhưng JungKook không phải là em rể của anh, đừng có gọi như thế nữa"

HoSeok cười cười nhìn biểu hiện hầm hừ của TaeHyung.

Bước được vài nấc thang, TaeHyung chợt quay đầu lại

"Mà cái nhạc đó do anh cài vào à?"

"Ý của JiMin đấy, nghe cũng hay mà"

"Ấu trĩ"

_________

👩‍💻

You nice, keep going🌹


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận