Loạn Tử Chiến - Taekook

JungKook thấy anh đồng ý hợp tác mới bắt đầu thực hiện công cuộc nguy hiểm này. Cậu lén nhìn về phía đó lần cuối, cổ họng nuốt ực một cái như đang cố gắng dồn tất cả sự dũng cảm vào lúc này, sau đó cầm mảnh kính sắc nhọn ban nãy, cả người run như cầy sấy từ từ cứa vào lòng bàn tay. Từng giọt từng giọt đỏ thẫm, rơi xuống sàn nhà dơ bẩn rồi loang ra theo đợt hệt một đóa hồng kiều diễm đang nở rộ, làm nổi bật vũng lầy xấu xí. 

Cậu buộc phải dùng cách này của Park Song Ha từng kể lại vào lần ở Sở Cảnh sát ấy. Nếu tạo ra âm thanh lớn thì tuyệt đối không thể thu hút hết nguyên đám đó về bên đây, chúng chắc chắn sẽ không vì một âm thanh kì lạ khác mà bỏ qua TaeHyung béo bở trước mặt.

TaeHyung lúc này tay chân đã muốn rụng rời hết cả ra, toàn bộ sức lực tích góp được từ ban đầu hầu như chỉ để dồn vào cái thanh xà này mà chống cự. Anh như cạn sạch năng lượng, gương mặt ửng đỏ lấm lem mồ hôi, vừa khổ sở đu đưa trên cao vừa lo lắng cho người nào đó với cái balo to ầm trước mặt bây giờ vẫn không biết thực hiện kế hoạch gì gì của cậu ta ra sao rồi.

Đột nhiên cái thứ âm thanh gào khạc khạc bên dưới di chuyển ra xa dần, kèm theo đó là những bước chạy lục cục về hướng đốm sáng ban nãy. Anh thấy thế liền thở hắt ra, hai chân từ từ buông thanh xà đáp xuống kệ hàng mà lúc đầu chẳng hiểu thế nào lại leo lên được, mắt vẫn dán chặt vào nơi tụi xác sống đang lao ầm ầm tới, nhưng miệng thì không thể lên tiếng vì sợ lại kéo chúng chạy về đây. Anh chỉ có thể ngó nghiêng, lo lắng tìm kiếm bóng dáng JungKook, ngay lập tức rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Bỗng dưới chân có thứ gì đó chạm chạm vào, giật mình quay xuống mới nhìn thấy cậu vẫn an toàn cùng cái balo trước bụng, tay phải cầm chiếc rìu quệt đầy máu khều vào chân anh vì khoảng cách từ mặt đất lên đầu kệ này thực sự khá cao, lòng bàn tay trái bị quấn vải dày đặc một cách sơ sài. TaeHyung gần như là nhảy bổ xuống đất muốn ôm siết cậu vào lòng, nhưng mà cái balo nọ thật đáng ghét, to như thế. 

JungKook ngỡ ngàng nhìn biểu hiện vui mừng của anh, môi cậu chu chu ra ý bảo yên lặng, mắt liếc đến đằng xa nhìn bầy xác sống nọ vẫn điên cuồng vì mùi vị máu thơm nồng của người sống. Không thể chậm trễ thêm một giây nào nữa, cả hai nắm tay cùng kéo nhau chạy như bay thoát khỏi cái siêu thị kinh hoàng này. Bọn chúng nghe thấy tiếng bước chân từ đằng xa thì cũng bỏ luôn vũng máu dưới đất mà đuổi theo. 

TaeHyung và JungKook đã ra được bên ngoài, nhưng nỗi sợ vẫn chưa chịu nguôi ngoai làm cậu với anh không nhìn kĩ đường nên vấp trúng mấy cái thùng gì đó mà té lăn đùng ra đất.

"Con m* nó sao lại có nhiều kim chi muối mặn ngoài này vậy?!" JungKook không thể không chửi thề. Tại sao ông trời cứ thích chơi trò mèo vờn chuột với họ vậy chứ?

HoSeok ngồi trên xe sốt sắng ngó nghiêng bên ngoài. Kể ra hai người họ vào trong cũng khá lâu rồi, hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy trở ra. Khi bóng dáng thằng 'em rể' và tên Cảnh sát nọ vì mấy cái thùng chất đầy đằng trước mà ngã chỏng vó cũng chính là khoảnh khắc anh thấy đám xác sống trong đó ùa theo ra tới bên ngoài.

"ĐỨNG DẬY CHẠY MAU LÊN!!" HoSeok hướng bọn họ giục.


TaeHyung lọ mọ bò dậy, anh nắm tay cậu vẫn còn vướng chiếc balo nọ mà gặp khó khăn. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy con xác sống Gymer kia không biết chạy sắp tới đây từ lúc nào. Anh hoảng muốn chết, cố kéo một JungKook xui xẻo bị trật chân đúng vào lúc này đứng dậy, nhưng cậu vẫn không tài nào nhấc cái cơ thể này lên được. Không lẽ, họ cứ thế bỏ mạng tại đây sao?

"Đừng kéo nữa, anh mau chạy đi!"

"IM MIỆNG!!"

TaeHyung bỗng nhiên không biết hút sức mạnh từ đâu, cả người anh như siêu nhân biến hình mà cúi xuống bế thốc JungKook nặng kí cùng một chiếc balo to tướng lên, đôi chân của một Cảnh sát như gắn thêm động cơ mà chạy hết tốc lực về phía chiếc xe đằng xa.

Cậu ôm vai anh chặt cứng. Từ góc độ này nhìn lên có thể thấy được bao quát khung xương quai hàm góc cạnh cùng đôi môi dày ha há để thu nhập đủ không khí cho cuộc rượt đuổi này. Mấy giọt mồ hôi như đánh rớt cả tiết tháo mà trượt dài lưu luyến trên yết hầu nam tính. Chẳng hiểu thế nào, trong tình huống này mà con ngươi JungKook lại dính chặt vào gương mặt anh. Là sao nhỉ? Có thể xem là 'si mê' ấy.

TaeHyung chân lại bắt đầu khập khiễng. Ban nãy đu bám thanh xà đã mỏi nhừ rồi, bây giờ còn vác thêm cái cục này nữa. Trâu bò còn không chịu được nói gì đến người bình thường như anh.

Chạy hì hục tới cạn kiệt hoàn toàn sức lực mới đến được chiếc xe đã mở sẵn cửa từ trước. TaeHyung thở không ra hơi, vội quăng JungKook vào ghế, đóng sầm cửa lại rồi bản thân mới sang bên ghế lái, đôi chân dài không kìm được run rẩy mà đạp ga chạy đi. Đằng sau, xe HoSeok cũng bắt đầu lăn bánh.

"TaeHyung, anh không sao chứ? Hay để Song Ha sang lái đi" JungKook gỡ bỏ chiếc balo chứa đầy thức ăn, lo lắng hỏi han người bên cạnh. Anh ta biết bản thân kiệt sức thế rồi mà vẫn cố chấp muốn điều khiển con xe này đi tiếp đoạn đường dài như vậy, còn nói cái gì mà đây là xe của trụ sở nên phải có trách nhiệm. 

"Không được..coi thường mạng sống của bản thân" TaeHyung thở hồng hộc như mất hết dưỡng khí nhưng vẫn cố loi ra mấy từ cho cậu. Thật sự ban nãy anh có thể hoàn toàn thoát thân một cách dễ dàng khỏi bọn xác sống đó. Chỉ là nhìn cậu, bản thân không biết tại sao lại nhất quyết muốn ôm con người này đi, không thể để người nọ gặp nguy hiểm thêm lần nữa. 


Chỉ vậy thôi.

"Nhưng mà ban nãy bọn chúng đâu có đuổi..."

"Ashh mau ăn đi" 

JungKook chưa kịp nói hết câu đã bị TaeHyung chặn miệng rồi lấy cái bịch gì đó trong túi đeo chéo của anh nhét vào tay cậu. 

"Nhưng đây là bịch muối mà"

-----------

Vẫn một vòng tuần hoàn quen thuộc đó, Mặt Trời lên cao thay thế cái sắc đêm lạnh lẽo, rọi sáng đã đời rồi cũng phải dần thụt đi nhường lại vị trí cho bóng tối thống trị.

JungKook ngồi sau xe bán tải cùng với mấy thứ vũ khí và súng ốc, cậu lặng lẽ nhìn tia sáng vàng rộp cuối cùng bị màn đêm tham lam nuốt chửng, thần trí lại bắt đầu thả về nơi xa xôi.

Bỗng con xe nhún nhún vài phát như muốn báo hiệu cho cậu nó phải chứa thêm một thứ gì khác.


"Mau ăn đi" TaeHyung trèo lên ngồi bên cạnh JungKook, tay anh cầm một cái hộp nho nhỏ, làn khói mỏng manh từ đó bốc lên mang theo mùi thơm hấp dẫn của một loại mì ramen cao cấp.

"Cảm ơn" Cánh mũi thanh thoát bị kích thích tột độ cùng cái bụng đói meo khiến cậu không thể không nhận lấy.

"Anh cũng ăn đi"

"Tôi có rồi"

Cả hai vẫn duy trì bầu không khí tĩnh lặng mà ngắm nhìn một phần tư Mặt Trời còn lại đằng xa xa. Chỉ là để bảo đảm động cơ xe hoạt động lâu bền nên tất cả đều quyết định sẽ nghỉ chân ven đường, dù sao trời cũng đã nhá nhem tối.

Trong lúc tiếp tục cuộc hành trình, vượt ngang một số thành phố cư nhiên lại không thể tránh khỏi sự tấn công của vài trăm con xác sống ở đó, vì thế thời gian di chuyển cứ thế mà bị trì trệ, đoạn đường đi vẫn còn dài đằng đẳng.

Bọn họ lựa chọn một vị trí dừng chân có thể xem là khá an toàn. Đây là đường quốc lộ cách xa hoàn toàn khu dân cư và thành phố, số lượng người nhiễm bệnh có lẽ không cao và thậm chí là không hề xuất hiện ở đây.

Đám người HoSeok đều tụ tập bên dưới, ngồi xung quanh một đống lửa nho nhỏ, người nào người nấy đều húp xì xụp mì mà JungKook lấy được. Dụng cụ nấu ăn chỉ là một cái nồi mà JiMin tìm thấy trong lúc đi cùng HoSeok, cậu mà không tranh cãi với anh về những đồ dùng bếp núc này thì bây giờ chắc họ cũng đang phải cạp mì sống mà tồn tại mất.

JungKook quay lại nhìn mái tóc bạc bết đất của Satou, hận không thể ngay lập tức bắt ông ta nôn ra thuốc giải.

"Cái tên già điên khùng đó cứ như vậy mà sống qua ngày à? Tại sao lại tạo ra thứ quỷ quái này chứ, nó nhất định phải có một điểm yếu nào đó" Giọng cậu không nặng không nhẹ vang lên, thành công kéo gương mặt góc cạnh của TaeHyung về phía mình.


"Làm gì nhìn tôi dữ vậy?" JungKook đột nhiễn nhớ tới chuyện gì đó, thập thò muốn hỏi anh rồi lại thôi.

"Cậu muốn nói gì à?" TaeHyung đưa mắt về lại đằng xa

"À thì, tôi không có ý xúc phạm đâu, nhưng anh trước đó từng nói mình không có gia đình" Cậu ngập ngừng, sợ bản thân lỡ phạm phải điều cấm kị gì "À à anh đùa phải không haha, làm sao mà không có được chứ. Giả sử không ở gần bố mẹ thì cũng có ông bà, anh chị em, hay là..."

"Tôi không có bạn bè, không có ông bà, không anh chị em"

Ánh mắt hẹp dài đó bỗng nhiễm thêm một tầng đau buồn, rất nhẹ nhưng vừa đủ để cậu bắt kịp nó.

"Tôi không có gia đình"

Bàn tay thon dài chống dưới xe đột nhiên được một vật thể mềm mềm ấm ấm bao lấy, TaeHyung giật mình quay đầu sang nhìn cậu. Đôi mắt rõ to, đen láy dán chặt vào anh, lời nói sau đó phát ra như trực tiếp ghim mạnh, thức tỉnh trái tim vốn thiếu thốn tình cảm này.

"Vậy tôi làm gia đình của anh. Anh sẽ không một mình nữa, anh có tôi rồi"

__________

👩‍💻

You nice, keep going🌹


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận