Ánh sáng mặt trời xuyên qua tấm rèm nhung, nhẹ nhàng chiếu sáng căn phòng.
Trên giường lớn, thân thể quấn lấy thân thể, hơi thở vấn vít, lưu luyến lẫn nhau.
Anh khẽ xoay người, đem cô gái nhỏ ôm vào lồng ngực.
Hơi ấm cơ thể hai người truyền cho nhau...
" Ưʍ..." một tiếng, Tang Ân vươn tay vắt ngang hông anh.
" Ân nhi?"
Nữ nhân sau động tình, gương mặt trở nên ửng hồng, thanh âm như mèo kêu làm điên đảo tâm hồn anh.
Lần ân ái này khác với những lần trước, đêm qua động tình, Tường Quân là đang ghen tuông, cô lại say rượu, kết quả liền dã chiến hung mãn.
Nhưng lần này Tang Ân lại ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, nhiệt liệt va chạm thể xác, so với nữ tổng tài cứ sau động tình là viết văn như lần trước, mèo con như thế này lại đáng yêu hơn.
" Tường Quân...đồ hỗn đản"
Cả mơ cũng độc khẩu như thế?
" Tường Quân, người ta rất yêu anh..."
Thâm tâm anh như màn trấn bị sấm sét đánh vỡ, tiểu yêu tinh này lại nói yêu anh, còn gì hạnh phúc bất ngờ hơn nữa?
Điểm lên trán cô một nụ hôn, ngọt ngào ôm trọn cô gái nhỏ vào lòng, hận không thể đem cô nhét vào tim cất giữ.
______
Tang Tốn Hy tưởng rằng sát thủ mình thuê sẽ khiến Tang Ân không những bị vũ nhục thể xác, còn hủy dung hủy thể, nào ngờ sáng thức giấc ngoài ý muốn nhận lại số tiền mà sát thủ hoàn trả.
Nói cái gì Tang Ân là độc dược, hắn ta lại lỡ dại trúng độc rồi?
Không còn biện pháp,Tang Tốn Hy nhanh chóng dùng tiền mua chuộc bối lão, gây áp lực cho Tang Yểm nhường lại Tang thị cho cô ta.
Tang Yểm bị bức ép, không đành lòng ký kết hợp đồng chuyển nhượng, bất đắc dĩ phải hạ mình tìm Tang Cửu Muội giúp đỡ.
Tuy trong lòng vẫn còn hận cũ nhưng Tang Cửu Muội cũng không nỡ thấy gia nghiệp trăm năm bị cháu gái vô dụng kia phá hoại, sáng sớm đã gọi cho Tang Ân.
Cô sau đêm ở cùng Tường Quân coi như nguôi giận đôi chút, anh liền bất chấp mèo nhỏ xù lông, đem về nhà nuôi dưỡng.
Sài Tịnh bị cô trở mặt, âm thầm nghĩ kế sách đoạt lại Sài Thị.
__
Tang Ân vội lái xe về Tang gia sau khi nhận điện thoại của Tang Cửu Muội.
" Tang Yểm, bà cũng đã lớn tuổi, đến lúc nên giao gia nghiệp lại cho Tốn Hy cai quản rồi."
Một trưởng lão của Gia tộc lên tiếng, ông ta đương nhiên nhận không ít lợi ích từ Tang Tốn Hy, kéo theo vài người thân quý ủng hộ.
Tang Yểm vạn lần cũng không ngờ đứa cháu gái mà bà yêu thương nhất cuối cùng lại là người tranh giành gia nghiệp với bà.
" Con bé chỉ mới có hai bộ sách gối đầu, danh tiếng chưa có, quyền hành chưa thông, làm sao có thể quản được Tang thị? "
" Mẹ à, mẹ không phải là sợ Tốn Hy sẽ không cho mẹ mặt mũi, giành hết gia sản của mẹ đó chứ?"
Chanh chua đến thế chỉ có thể là mẹ của Tang Tốn Hy.
Quả nhiên não tàn có thể di truyền! Mẹ của Tang Tốn Hy là danh môn tiểu thư, từ nhỏ đã nhận được đãi ngộ tốt nhất, tính tình kiêu căng.
Hiện tại trước mặt Tang Yểm hoàn toàn bày ra bộ dáng khiến người ta chán ghét.
" Cô...cô thực không phân lớn nhỏ! Sao có thể ăn nói như thế? Tang thị là công sức cả đời của nhà chúng tôi, Tốn Hy sớm muộn cũng kế thừa, chỉ là hiện tại con bé còn chưa đủ năng lực, các người lại muốn cậy quyền nhượng thế?"
Tang Yểm đúng là tức đến nổ khói, bà nào có ngờ được đứa con dâu mà bà ưng ý, đứa cháu mà bà yêu thương nay lại quay lưng đá bà một cái.
" Tang Yểm, bà xem mấy năm nay Tang thị còn kém xa cả Bính Ly, doanh thu chỉ dựa vào đám tác giả bên ngoài, không bằng giao lại cho Tốn Hy, con bé lại có hướng giải quyết tốt nhất hơn.
Lẽ nào bà muốn nhìn thấy nơi này tán gia bại sản? "
"..."
" Tang thị có tán gia bại sản cũng là của Tang Lục Sương này, không phiền đến kẻ ngoại gia như ông quan tâm."
Bên ngoài cửa lớn từ đường là phụ nhân lớn tuổi, mái tóc bà đã bạc trắng, gương mặt được bảo nhan tốt nên thoạt nhìn không ai đoán được tuổi nhưng lại dễ dàng thấy được, thời trẻ bà nhất định là một mỹ nhân xuất chúng.
Đầu cài thanh trâm, áo nhung choàng phú quý, theo sau bà có Tang Cửu Muội, Tang Ân và Khương Tổng.
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn bà, sau đó cúi đầu thấp thế chào một tiếng " Tang lão thái thái".
" Mẹ..."
Tang Yểm đưa mắt nhìn thân mẫu.
Tang Lục Sương vốn dĩ không muốn xen vào chuyện này.
Sau khi Tang Ái Doanh chết, Tang Cửu Muội bỏ đi, bà cũng dọn ra ngoại thành an dưỡng.
Quả nhiên chỉ Cửu Muội mới có bản lĩnh mời bà đến
Tang Lục Sương tốt xấu gì cũng là người dựng lên Tang Thị, là người đứng đầu Tang Gia, lời nói của bà đương nhiên lớn hơn mấy đồng tiền của mẹ con Tang Tốn Hy.
Nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, bà lạnh lùng lên tiếng.
"Hừm, giao Tang Gia cho con, con lại quản không ra gì, mặc cho đám nhỏ leo lên đầu trưởng bối ăn nói xảo ngôn"
Nói rồi động mạnh cây gậy gỗ đào trong tay, âm thanh trấn át khí thế tất cả những người có mặt.
Tang Yểm cúi đầu, cả đời này bà chỉ có hai điểm yếu, chính là con trai bà Tang Văn và người mẹ Tang Lục Sương này.
Tang Lão liếc mấy người Tang Tốn Hy, chậm rãi hướng ghế lớn từ đường bước tới.
Tang Ân lẫn Cửu Muội và Khương Tổng đều đồng loạt đứng phía sau bà.
" Tang Gia từ lúc nào đã sa sút đến độ một nữ nhi không tài cán, không tiền đồ cũng có thể lên làm tổng tài?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...