Mọi người chào nhau sau đó bốn người tiếp tục đến Bóng Đêm để chơi và uống rượu.
Đến nơi là mười một giờ ba mươi phút, vì phòng bao không còn trống nên quản lý bảo họ ngồi bên ngoài.
Hôm nay là ngày lễ nên ở đây tổ chức tiệc lớn, mỗi người đến đều có quà để đem về.
Bốn người vừa ngồi xuống ghế quản lý đã đưa cho mỗi người một tờ giấy màu trắng được gấp ngọn ngẫu nhiên.
Đều say nên tất cả cầm đại sau đó tiếp tục uống rượu.
Tiếng nhạc vang lên không ngừng, trên sân khấu rất nhiều cô gái với thân hình gợi cảm đang nhảy múa theo ca sĩ đang hát.
Nếu bình thường Tiêu Dao sẽ không thích những hoạt động như thế này, nhưng hôm nay cô lại rất thích, có lẽ vì trong người có chút men rượu nê mọi thứ cũng dễ dàng hơn.
Sau khi hát xong, MC ở trên sân khấu bước ra nói: “Chào tất cả mọi người, chào mừng mọi người đã đến với chúng tôi tối hôm nay.
Hôm nay ở Bóng Đêm có ông chủ lớn bao nên tất cả cứ uống rượu và ăn những món mình thích.
Tiếp theo chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhé? Có phải mọi người đang hào hứng muốn tìm bạn cho mình trong đêm nay không? Đừng sợ một mình nhé, vì đêm nay mỗi một người ở đây ra về sẽ kèm theo một người.”
Trong quá trình nói chuyện MC vừa dừng vừa cười để tạo ra sự kích thích cho những người ở dưới.
Sau khi MC hỏi xong bên dưới rất nhiều người lớn tiếng hét lên: “Có, chúng tôi muốn chơi.”
MC ở trên cười nói: “Sẽ được chơi ngay thôi.
Lúc đi vào cửa quản lý đã đưa cho mỗi người một tờ giấy đúng không? Lát nữa chúng tôi sẽ bốc thăm, nếu hai bạn trùng số thì hai bạn chính là có duyên với nhau.
Chúng ta sẽ tìm ra những cặp đôi trong đêm nay, đặc biệt, có hai con số không trùng với nhau, nếu bạn giữ một trong hai số đó bạn sẽ có một phần thưởng vô cùng lớn.
Chúng ta bắt đầu nhé?”
“Được, chúng tôi muốn chơi ngay bây giờ.” Bên dưới hét lớn.
Hương Hương bên cạnh rơ tờ giấy trong tay lên nói: “Của tớ là số tám mới hai, con số thật đẹp.
Nhưng liệu tớ có tìm được anh nào trong hôm nay không đây?”
Tiểu Mai ngà ngà nhìn con số trong tay mình nói: “Của tớ là hai mươi ba, tớ nghĩ tớ không phải là người may mắn được phần quà lớn rồi.
Uống đi, các cậu phải uống hết không được bỏ phí.”
Cố Viễn bên cạnh cười, anh nhìn xuống con số trên tay mình và Tiêu Dao nói: “Con số của tớ cũng không đẹp, ai lại thích số bảy bảy chứ.
Tiêu Dao, số của em rất đẹp đấy.”
Tiêu Dao nhìn con số trong của mình nói: “Anh thích không? Em đổi cho, trước giờ em không thích chơi những trò thế này, vô nghĩa.”
“Đưa anh, của em sẽ là bảy bảy.” Cố Viễn lấy con số trong tay mình đưa cho Tiêu Dao, và lấy số trong tay cô.
Còn chưa lấy được quản lý không biết từ đâu đi đến nói: “Ở chỗ chúng tôi không chơi đổi số, số của ai người đó phải giữ.”
Tiêu Dao nheo mắt nhìn anh ta, trò này cô có cảm giác giống như có người phía sau sắp đặt vậy.
Cũng có thể cô vẽ truyện tranh nhiều nên tưởng tượng quá, cô gật đầu nói với quản lý: “Chúng tôi hiểu rồi, cảm ơn.”
Người quản lý gật đầu rời đi, sau khi anh ta khuất sau cánh cửa Tiêu Dao đưa số của mình cho Cố Viễn nói: “Bảy bảy là của em, của anh là số này.”
Cố Viễn gật đầu nhìn cô cười nói: “Được.”
“Uống nào, uống thôi.” Tiêu Dao nói.
MC ở trên kia tiếp tục nói: “Chúng ta nghe xong hai bài hát là sẽ đến tiết mục bốc thăm nhé?”
“Còn tưởng công bố luôn, tớ mong quá đi mất.” Hương Hương bên cạnh nói.
Tiểu Mai kéo cổ cô ấy lại cười nói: “Cậu đừng nói là cậu đang háo hức chờ mong đấy nhé?”
“Đương nhiên rồi, không phải cậu cũng đang chờ sao gặp được người mình thích sao?” Hương Hương ghé đầu vào mặt cô ây nói.
“Đúng, đúng tớ cũng đang chờ.” Tiểu Mai cười nói.
m nhạc lúc này cũng tắt, MC lại bước lên sân khấu, lúc này ở trên có một chiếc hộp đen.
MC nói: “Tôi bốc thăm ngay đây, tôi đọc số nếu trùng cả hai phải đứng dậy và dơ số trong tay lên nhé?”
“Vâng, bốc thăm đi.” Bên dưới hét lên.
MC cười cho tay vào hộp đen, lúc lấy tay ra đã cầm theo một tờ giấy, anh ta mở ra dơ lên cho tất cả xem: “Số ba mươi ba, hai bạn số ba ba đâu, hãy tơ cánh tay lên cho tôi xem nào.”
Bên dưới có một cô gái và chàng trai đồng thời dơ tay, MC cười lớn nói: “Chúc mừng hai bạn, hai bạn sẽ là một đôi trong đêm nay.
Xin mời lên đây ngồi.”
Cô gái và chàng trai kia gật đầu cùng nhau bước lên trên ngồi.
MC lại tiếp tục bốc một con số khác nói: “Số hai mươi, những ai số hai mươi vậy?”
“Tôi, tôi.” Bên dưới có hai cặp đôi dơ tay lên nói.
Cặp này khác với cặp trước vì là hai chàng trai, họ nhìn nhau cười thẹn sau đó bước lên trên ngồi.
Hương Hương và Tiểu Mai nhìn màn trước mặt không khỏi bật cười nói: “Có khi nào tớ và một cô gái có cùng số không nhỉ?”
“Cũng có thể lắm đấy.” Tiêu Dao ở bên cạnh cười nói.
“Cậu…” Tiểu Mai không vui nói.
Trên sân khấu MC vẫn đọc con số mình bốc được, bên này bốn người chờ mãi không đến lượt mình.
Bỗng nhiên MC đọc lớn: “Số hai mươi ba, số hai mươi ba ở đâu nhỉ?”
Tiểu Mai đang không vui nhìn con số trong tay đứng lên nói: “Đây.”
“Đây.” Người đàn ông đối diện bàn nói.
MC ở trên cười nói: “Mời hai người lên đây.”
Người đàn ông đi về trước dắt tay cô ấy cùng bước lên khán đài.
Tiêu Dao nhíu mày nhìn, sao cô có cảm giác tiếp theo sẽ là con số trong tay của Cố Viễn.
Cô vừa nghĩ xong MC ở trên nói: “Số tiếp theo là tám mươi tám, con số vô cùng đẹp đúng không? Số tám mươi tám đâu nhỉ?”
MC vừa nói xong ở phía dưới có một người đàn ông đứng lên nói: “Đây.”
MC cười nói: “Vậy số tám mươi tám còn lại nằm ở đâu nhỉ? Hãy đứng dậy đi nào.”
Tiêu Dao nhìn con số trong tay của Cố Viễn, rõ ràng có người cố ý để cô giữ số tám mươi tám.
Còn người đàn ông đang giữ số tám mươi tám kia vô cùng quen, hình như cô đã từng gặp năm năm trước nhưng nhất thời không nhớ ra.
Mọi người xì xào một lúc, sau đó Cố Viễn đứng dậy nói: “Ở đây, vừa rồi mải nhìn điện thoại nên tôi không để ý MC nói gì.”
Trên gương mặt của MC lộ rõ ra sự không vui, nhưng vẫn cười nói: “Không sao, vậy mời anh lên đây.
Hôm nay đúng là ngày đặc biệt, chúng ta tìm được mấy cặp nam nam rồi.”
Cố Viễn cười bước từng bước lên trên, nhưng mãi không thấy người đàn ông giữ số tám mươi tám bước lên, quay đầu nhìn lại mới biết anh ta đã bỏ đi và vứt tờ giấy dưới chân.
Tiêu Dao nhìn theo hướng anh ta đi lòng không khỏi tò mò, rốt cuộc người đó là ai và đang có ý đồ gì?
MC ở trên vì không muốn mọi người mất hứng nói: “Vậy con số tám mươi tám sẽ là con số đặc biệt của ngày hôm nay nhé? Lát nữa anh hãy ở lại để nhận quà.”
Cố Viễn cười, anh không thiếu tiền để mua những món quà đó.
Anh muốn ở lại để xem những người này sẽ làm gì, anh nói: “Ôi, vinh hạnh quá đi mất.
Tôi sẽ ở lại, cảm ơn anh.”
MC ở trên cười, sau đó tiếp tục công bố những con số trong hộp.
Mọi người ở bên trong ai cũng có con số và cặp đôi của mình, nhưng chỉ có Tiêu Dao là chưa thấy gọi tên.
Đến khi bên trong không còn giấy để bốc thăm nữa MC mới nói: “Hôm nay chúng ta có ba người nhận được con số đặc biệt và may mắn.
Một là số tám mươi tám trong tay của anh chàng này, hai là cô gái duy nhất còn ngồi ở đây, ba là số năm mươi lăm, nhưng không biết vị khách đó đã đi đâu.”
MC nhắc cô mới nhớ mình là người duy nhất còn ngồi ở dưới, cô nhìn số trong tay thầm nghĩ: “Đây là số may mắn hay bất hạnh đây?”
Trên sân khấu MC và nhân viên thay nhau chia quà cho từng người.
Tiêu Dao cũng nhận được một phong bì dày bên trong hình như có tiền..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...