Lễ kết hôn của Tiểu Hiên được diễn ra vô cùng hoành tráng.
Tiêu Dao được làm phù dâu trong hôn lễ của cô ấy.
Hôm nay Tiểu Hiên rất xinh đẹp, chiếc váy trắng tinh khôi tôn lên bóng dáng xinh đẹp của cô.
Tiêu Dao đứng bên cạnh nhìn bóng lưng của Tiểu Hiên và Phùng Tuấn.
Cô còn nhớ ngày trước hai người họ từng cãi nhau, chia tay không biết bao nhiêu lần.
Có lần cô đứng ra giúp hai người họ giảng hoà, cũng có lần giúp hai người họ trở lại bên nhau.
Khoảng thời gian đó thật hạnh phúc, cũng thật vui vẻ.
Tiểu Hiên ở trên cao vẫy tay với cô, cô cười vẫy tay lại với cô ấy.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Tiểu Hiên đứng trên dơ cao bó hoa đang cầm trên tay định tung xuống dưới.
Bên dưới có rất nhiều cô gái chen nhau muốn cướp bó hoa của cô ấy.
Tiêu Dao đứng bên cạnh lắc đầu vì cô không thích những trò như thế này.
Nhưng chân còn chưa lùi ra xa bông hoa cưới đã bay về phía cô, có muốn tránh cũng không được.
Cô không muốn đưa tay ra bắt, nhưng bông hoa cứ rơi về phía cô không bắt không được.
Ở trên cao Tiểu Hiên cười như được mùa, những cô gái bên cạnh quay lại nhìn đầy bất ngờ không nghĩ sẽ có một người nhảy ra cuối bó hoa cười họ đang muốn tranh.
Tiêu Dao nuốt nước miếng đầy khó xử, cô nhìn họ sau đó nở nụ cười nhạt, trong lòng cô không muốn nhận bó hoa này nhưng họ lại không thể hiểu.
Dù sao cô cũng chính là người cướp hoa của họ, nhìn cô như vậy là điều đương nhiên.
Mấy cô gái không nói gì liền quay người rời đi, chỉ có một cô gái trong số đó tiến lên hỏi cô: “Cậu là Tiêu Dao đúng không?”
Tiêu Dao đứng yên nhìn cô gái trước mặt đầy suy nghĩ, người này biết cô sao? Sao cô lại không có chút ấn tượng gì về cô ấy chứ? Bạn học quen bên Pháp hay là bạn học cũ?
“Cô biết tôi sao?” Tiêu Dao hỏi.
“Đúng vậy, ngày xưa chúng ta học cùng lớp.
Cậu không nhớ tôi sao? Tôi nghe Tiểu Hiên nói cậu thôi học và đi sang Pháp hả? Cậu tốt nghiệp rồi chứ? Công việc cậu hiện tại là gì? Bên đó đẹp không? Nghe nói bên đó có rất nhiều anh đẹp trai đúng không? À, xin lỗi, cái tính hỏi nhiều của tôi lại bộc phát, cậu không phiền vì chuyện này chứ?” Cô gái bên cạnh cười nói.
Tiêu Dao nuốt nước miếng xuống đầy khó khăn, đây là lần đầu tiên cô gặp một cô gái hỏi nhiều câu hỏi cùng một lúc như thế này, nói thật là cô còn không nhớ cô gái kia vừa hỏi cái gì hết.
Một lúc sau cô cười nói: “Không có, không sao, nhưng tôi chưa biết cậu là ai.”
“À, vừa rồi chăm hỏi mà không giới thiệu.
Tôi tên Từ Lộ Lộ bạn học cùng lớp của cậu thời đại học.
Cậu không nhớ là đúng rồi bởi vì tôi thường nhìn cậu từ phía xa chứ không đến bắt chuyện, khi đó tôi cũng là người hâm mộ cậu giống như các bạn nam sinh khác.” Cô gái tên Từ Lộ Lộ nói.
Tiêu Dao lục lại những ký ức của mình, cô nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ nhưng vẫn không nhớ ra cô gái trước mặt này là ai.
Dù không nhớ nhưng cô vẫn nói: “Vậy sao? Rất vui vì được gặp cậu.”
“Nghe Tiểu Hiên nói cậu sinh sống và học tập ở Pháp, lúc trước cậu học hai năm sau đó bảo lưu và sang Pháp học luôn sao? Khi cậu nghỉ học tôi đã thấy rất tiếc cho cậu đấy, vì cậu là một tài năng hiếm có.
Cậu bên đó theo học ngành gì vậy?”
“Cảm ơn cậu, bên đó tôi theo học tâm lý học.
Tôi vừa tốt nghiệp một tuần.
Cậu thì sao? Công việc vẫn tốt chứ?” Tiêu Dao hỏi.
Từ Lộ Lộ cười nói: “Hiện tại tôi làm bác sĩ tâm lý cho bệnh viện lớn Thanh Thành, tôi cũng đang là bác sĩ riêng cho một bệnh nhân có máu mặt ở Nhạc Thành.
Mỗi một ngày kiếm được rất nhiều tiền, nếu cậu muốn ở lại đây làm việc tôi sẽ giúp cậu xin việc.”
Môi Tiêu Dao giật giật, thì ra nói từ nãy tới giờ là muốn giới thiệu cho cô một chỗ làm tốt sao? Cô ấy đúng là một người môi giới giỏi đấy nhỉ? Cô cười nói: “Cảm ơn cậu, hiện tại tôi còn chưa suy nghĩ đến chuyện đi làm.
Tôi vừa tốt nghiệp, còn muốn ăn chơi dài dài.”
“Tôi hiểu mà, lúc trước tôi cũng vậy.
Nhưng nếu khi nào cần cứ liên hệ với tôi nhé! Đây là số điện thoại của tôi.”
Từ Lộ Lộ nói xong đưa cho cô một tờ danh thiếp trong túi, nhưng lại vô tình làm rơi một tờ danh thiếp của người khác xuống đất.
Khi nhìn thấy tên của người ở trên đó hai mắt cô mở to đầy khó tin, đây là danh thiếp của Lam Thiên Hạo, cô cũng có một cái như thế, khi đó hắn tới nhà và đưa cho cô cách đây năm năm trước.
Số điện thoại trên đó vẫn chưa thay, số điện thoại đã in sâu vào trong trí nhớ của cô.
Tiêu Dao cúi đầu nhặt tờ danh thiếp lên nhìn, ba chữ Lam Thiên Hạo uy nghiêm khiến người ta sợ hãi.
Còn chưa hỏi được gì tờ danh thiếp trong tay đã bị Từ Lộ Lộ dật lại.
“Đây chính là người trả tiền thuê cậu làm bác sĩ riêng sao?” Tiêu Dao nhìn cô ấy hỏi.
Bởi vì vừa rồi cô nhớ ra Từ Lộ Lộ nói mình đang làm bác sĩ riêng cho một người có máu mặt ở Nhạc Thành, mà người đó không ai khác chính là Lam Thiên Hạo.
“Đúng vậy, cậu biết người này sao?” Từ Lộ Lộ hỏi.
“À, tôi thấy người này trên báo.
Anh ta rất nổi tiếng, không đúng sao?” Tiêu Dao nhìn hỏi.
“Đúng vậy, anh ấy rất nổi tiếng lại vô cùng đẹp trai.
Làm bác sĩ riêng cho con trai anh ấy thật là hạnh phúc biết bao.
Cậu biết người đàn ông đó là mẫu hình lý tưởng của bao nhiêu cô gái không? Anh ấy vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại ân cần biết quan tâm người khác, dù có chút lạnh lùng nhưng tôi thật sự rất mến anh ấy.”
Từ Lộ Lộ vừa cười vừa ôm ngực mình, gương mặt rất vui khi nhắc tới Lam Thiên Hạo.
Tiểu Dao đứng bên chỉ biết nhíu mày nhìn, cô ấy có nói quá không vậy? Lam Thiên Hạo có cái gì đẹp đâu mà diễn tới mức này?
“Cậu có nói quá không vậy? Nhìn qua ảnh tôi thấy anh ta bình thường không có gì nổi bật.”
“Đấy là ảnh thôi, ngoài đời anh ấy hoàn hảo, phong độ lịch lãm hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên tôi thấy một người phụ nữ nói anh ấy bình thường như cậu đấy, ngoài kia rất nhiều cô gái chỉ cần nghe thấy tên đã hét lên vì sung sướng, cậu đúng là không biết nhìn người.” Từ Lộ Lộ kéo tay cô nói.
“Sung sướng cái gì không biết.” Tiêu Dao muốn nói như vậy nhưng lại không dám, nếu cô dám nói có khi lại bị cô ấy mắng cho một trận vì cái tội không có mắt nhìn.
Cô gỡ bàn tay của Tiểu Lan ra nói:
“Vậy hôm nay cậu không đi làm sao? Không đi gặp người đàn ông hoàn hảo đó?”
“À, hôm nay anh ấy đưa con trai đi dự tiệc nên tôi được nghỉ.” Từ Lộ Lộ.
“À.” Tiêu Dao nói.
“Sao tôi nghe ra câu à của cậu có chút thất vọng vậy?” Từ Lộ Lộ hỏi.
Tiêu Dao giật giật môi, cô quên mất cô gái trước mặt cũng học ngành tâm lý học chỉ cần nghe là có thể biết được.
“Cậu nghĩ cái gì vậy chứ, tôi và người đàn ông đó không hề biết nhau thì làm sao mà thất vọng được.
Cậu nghe nhầm rồi.”
“Cũng đúng, anh ấy là người ở trên cao, còn cậu học ở Pháp làm sao gặp nhau được cơ chứ.
Thôi, chúng ta đi ăn gì đó đi?” Từ Lộ Lộ kéo tay Tiêu Dao nói.
Tiêu Dao thở phào nhẹ nhõm, cô gái này thật lắm chuyện, hỏi nhiều, nói nhiều không hiểu sao lại có thể học tâm lý học.
Những người học ngành này phải là những người ít nói mới đúng chứ? Đang nghĩ Tiểu Hiên và Phùng Tuấn từ trên cao đi về phía hai người, Tiểu Hiên hỏi Từ Lộ Lộ và Tiêu Dao:
“Hai cậu đang nói gì mà vui vậy?”
Từ Lộ Lộ hồn nhiên nói: “Chúng tớ nói về người đàn ông quyền lực tên Lam Thiên Hạo đấy, anh ấy là người trả lương để tớ làm bác sĩ tâm lý cho con trai, là người lần trước tớ nói với cậu đấy.
Cậu không biết đâu, ở ngoài đời anh ấy hoàn hảo và chu đáo hơn rất nhiều.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...