Sau khi dừng xe, Cố Viễn về nhà của mình.
Hương Hương và Tiểu Mai cũng vậy, Tiêu Dao đứng trước khu khách sạn một lúc nhìn xung quanh sau đó bắt một chiếc xe rời đi.
Cô muốn về Giang Thành gặp mẹ và ba, đã năm năm rồi cô không gặp họ.
Mặc dù mẹ không muốn gặp nhưng cô phải về.
Bắt máy bay sau đó đến Giang Thành đến nơi thì trời bắt đầu tối, cô dừng chân trước căn nhà của mình.
Một người hàng xóm vừa đi tập thể dục về nhìn thấy cô có chút giật mình hỏi: “Tiểu Dao đúng không? Con đã về rồi sao? Con đã đi đâu suốt năm năm qua vậy?”
“Dạ con chào cô.
Cô vẫn khỏe chứ ạ?” Tiêu Dao cúi đầu nói.
“Cô vẫn khỏe, thời gian qua con đã đi đâu vậy? Ngày ba con mất cô không thấy, hỏi thì mẹ con bảo con không còn ở trên thế gian này.
Giận cái gì thì giận, cái tính nóng nảy của mẹ con cả hàng xóm ai cũng biết.
Con là con gái của bà ấy, có gì thì từ từ nói chuyện với nhau nhé.
Năm năm qua bà ấy sống không mấy vui vẻ, nếu có thể hãy đưa mẹ con đi lên thành phố cùng sẽ tốt hơn, cũng giúp bà ấy bớt suy nghĩ.” Người phụ nữ vỗ vỗ bàn tay của cô nói.
“Dạ, con cảm ơn cô.
Con biết rồi ạ! À, đây là một chút quà của nước ngoài con biếu cô ạ!” Tiêu Dao đưa một túi quà cho bà ấy nói.
“Con ở nước ngoài vừa về sao?”
“Dạ vâng, con học ở pháp.
Con vừa tốt nghiệp một tuần trước, giờ đang được nghỉ nên con về thăm mẹ.”
“Tốt quá đi, chúc mừng con nhé! Vào với mẹ con đi, cảm ơn con vì món quà, cô đi trước nhé!” Người phụ nữ nói.
Tiêu Dao gật đầu sau đó chia tay người phụ nữ, mỗi người đi một hướng khác nhau.
Đứng trước cửa bấm hai tiếng chuông, sau đó một người phụ nữ tóc bạc gương mặt đầy nếp nhăn mở cửa cho cô.
Tiêu Dao buông những thứ trên tay mình xuống đất vội ôm chặt cơ thể gầy yếu của mẹ vào lòng.
Cô nức nở nói: “Mẹ ơi, con trở về rồi đây.
Con gái của mẹ trở về rồi.
Con nhớ mẹ nhiều lắm, con thật sự rất nhớ mẹ.”
Mẹ Tiêu buông lỏng hai cánh tay sang hai bên, nước mắt bà rơi dài trên khuôn mặt.
Đấu tranh rất lâu cuối cùng bà cũng đưa tay lên ôm cô, bà vừa khóc vừa nói: “Cuối cùng cũng trở về rồi, mẹ còn tưởng con bỏ đi luôn không bao giờ trở về nữa?”
“Không, không đâu ạ! Con là con của mẹ, con phải trở về với mẹ chứ.
Mẹ ơi, con đã học tâm lý học, con có bằng thạc sĩ của trường đại học nổi tiếng và lớn nhất ở nước Pháp, con hoàn thành được ước mơ của ba và mẹ rồi ạ!” Tiêu Dao vừa khóc vừa nói.
Mẹ Tiêu ôm cô chặt hơn nói: “Là mẹ ích kỷ, là mẹ không đúng.
Thật sự xin lỗi con, thật sự xin lỗi.
Con đã chịu nhiều vất vả vì những ích kỷ của mẹ, mẹ xin lỗi con.”
“Không đâu ạ! Là con sai, năm đó là con sai, mẹ làm như vậy là đúng.
Con biết lỗi của mình rồi mẹ ạ, con xin lỗi.”
Mẹ Tiêu buông cô ra để cô đứng trước mặt mình nói: “Là mẹ sai, là mẹ không đúng khi đánh con, là mẹ không đúng khi không để cho ba và con gặp nhau.
Nếu mẹ không làm vậy ba con sẽ không sao, nếu không làm vậy ông ấy sẽ còn sống và ở bên cạnh mẹ.”
Suốt năm năm qua mẹ Tiêu luôn dằn vặt bản thân bằng những suy nghĩ như vậy.
Trong chuyện ba Tiêu mất bà là người có lỗi nhiều nhất, cũng là người sai nhiều nhất.
Nếu năm đó bà không cấm Tiêu Dao gặp ba thì ông sẽ không ngất và ra đi mãi mãi, chính bà là người hại chồng mình.
“Mọi chuyện đã qua rồi mẹ ạ! Chúng ta quên tất cả đi và sống một cuộc sống bình thường được không? Ba đã mất rồi, con biết mẹ khó chịu và đau khổ, nhưng nó đã qua rồi.
Mẹ sang Pháp sống với con được không? Con vừa tốt nghiệp, nhà trường mời con ở lại giảng dạy cho các sinh viên, công việc vô cùng ổn định.” Tiêu Dao cầm bàn tay mẹ Tiêu nói.
Me Tiêu nhìn cô như muốn nói gì đó lại không thể, bà cười vỗ vỗ bàn tay của cô nói: “Chúng ta vào nhà nói chuyện, ngoài này trời rất lạnh.”
“Vâng.” Tiêu Dao vào nhà cùng mẹ Tiêu.
Vào trong cô nhìn xung quanh căn nhà vẫn vậy, mọi đồ đạc vẫn còn nguyên, chỉ là căn nhà lạnh lẽo không còn bóng dáng của một người đàn ông.
“Ngày mai mẹ dẫn con đi thăm ba, con đi tắm sau đó ra ngoài ăn cơm nhé?” Mẹ Tiêu đi vào nói.
Tiêu Dao ôm chặt bà từ phía sau nói: “Mẹ ơi, mẹ đã sống rất vất vả đúng không? Con sai khi không nghe lời mẹ, con thật sự xin lỗi mẹ.”
“Con không sai, đó là do số mệnh của chúng ta.
Đã là số mệnh tránh không được, bỏ chạy cũng không được nên con đừng cho là lỗi của mình.
Quan trọng là chúng ta vẫn còn sống.” Mẹ Tiêu ôm trả cô nói.
Tiêu Dao gật đầu, hai người ôm nhau rất lâu.
Mẹ Tiêu nói rất nhiều lần cô cũng không buông tay ra, mãi đi khi ngày cả hai nóng bừng cô mới chịu buông tay nói: “Con đi tắm trước nhé.”
Mẹ Tiêu gật đầu vỗ vỗ tay cô.
Tiêu Dao đi vào phòng của mình nhìn xung quanh, cô nhìn rất lâu cuối cùng là dừng lại trước một bức ảnh.
Là ảnh chụp cả gia đình trong kỳ nghỉ, trên đó có cả ba và mẹ.
Tiêu Dao đưa bàn tay lên gương mặt của ba mình nói:
“Ba à, Tiểu Dao của ba trở về rồi đây.
Con về thăm ba đây ạ! Mẹ đã già đi rất nhiều, cũng thay đổi rất nhiều, con rất thương mẹ.” Vừa nói cô vừa khóc, khóc rất lâu sau đó đặt bức ảnh xuống và nhìn xung quanh.
Căn phòng vẫn vậy, vẫn không có gì thay đổi, mẹ Tiêu thường xuyên dọn dẹp nên căn phòng rất sạch sẽ.
Sau khi tắm xong cô bước ra ngoài, mẹ Tiêu đã nấu một bàn thức ăn đầy ngồi chờ cô xuống ăn.
“Nào, ngồi xuống đây đi con.” Mẹ Tiêu nói.
Tiêu Dao cười ngồi vào bàn ăn.
Mẹ Tiêu gắp cho cô một con tôm nói: “Đây là món con thích ăn nhất, mẹ đã cố gắng học giống ba con để làm cho con ăn đấy.
Con thử xem.”
Tiêu Dao cười gắp bỏ lên miệng, mùi vị và cảm giác vẫn giống như ngày xưa.
Lúc trước ba Tiêu của cô làm món này ngon nhất, hôm nay cô thấy mẹ làm rất giống ba, hương vị quen thuộc lại ùa về.
Cô nói: “Ngon lắm ạ! Cảm ơn mẹ nhiều lắm.”
Mẹ Tiêu cười gắp thêm cho cô thêm mấy con tôm nói: “Con ăn nhiều một chút, mẹ làm nhiều lắm.”
“Vâng, mẹ cũng ăn đi ạ!” Tiêu Dao gắp cho bà mấy miếng thịt nói.
Bữa ăn chỉ có tiếng cười và hạnh phúc mà rất lâu rồi cả hai mẹ con mới có lại.
Sau khi ăn xong mẹ Tiêu đi rửa bát và bảo Tiêu Dao ngồi trên ghế xem tivi.
Ban đầu cô nói muốn rửa bát, bởi vì năm năm ở Pháp cô đã tự làm được rất nhiều thứ, nhưng mẹ Tiêu lại nói không cần cô chạm tay vào bà sẽ tự làm hết.
Mẹ Tiêu rửa bát xong ngồi xuống bên cạnh cô hỏi: “Người đàn ông năm đó đến bệnh viện với con vẫn còn ở bên cạnh con chứ?”
Tiêu Dao không trả lời chỉ cúi đầu, mẹ Tiêu lại hỏi tiếp: “Vậy còn đứa bé? Đứa bé năm đó hiện tại đang ở cùng ba của nó sao?”
Tiêu Dao gật đầu.
Mẹ Tiêu lại hỏi: “Sau khi sinh xong con đã bỏ đi Pháp và học tập? Không hề liên lạc với người đàn ông đó sao?”
“Vâng.”
“Vậy còn người đàn ông đó thì sao? Có gọi điện hay tìm con không? Đứa trẻ năm đó hiện tại thế nào rồi?”
“Con không biết ạ! Năm năm trước có chút chuyện xảy ra nên con rời đi luôn, lúc đó thằng bé sinh được một tháng rồi.
Chắc giờ nó đã lớn, đã năm năm rồi mà.” Tiêu Dao nói.
“Con có muốn gặp lại không?”
“Dạ không, con không muốn gặp lại, cũng không muốn dính dáng tới họ.” Tiêu Dao nhìn mẹ Tiêu nói.
Thật ra lúc này cô đang nói trái lòng mình, cô muốn gặp cậu bé hơn bao giờ hết nhưng vì sợ mẹ suy nghĩ và không nên phải nói như vậy.
“Con thật sự không muốn gặp lại thằng bé sao?”
“Con không ạ! Chuyện đã qua con không muốn nhắc tới, càng không muốn nhớ lại.
Nếu đã là quá khứ con muốn quên nó đi, con không muốn nhớ lại.” Tiêu Dao nói.
Mẹ Tiêu muốn hỏi gì đó nhưng nghe cô nói như vậy bà cũng không hỏi nữa, ba nói: “Lần này về con ở lại bao nhiêu lâu?”
“Dạ một tuần, con về dự đám cưới của Tiểu Hiên sau đó sẽ trở lại Pháp để giảng dạy cho nhà trường.”
“Đám cưới Tiểu Hiên sao? Con bé và Phùng Tuấn sẽ kết hôn hả?” Mẹ Tiêu hỏi.
“Vâng, hai người họ sẽ kết hôn vào ngày kia.” Tiêu Dao nói.
“Con bé đã trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng cũng có được một cái kết đẹp rồi.
Mẹ thấy vui thay cho con bé.
Còn con nữa, con định khi nào sẽ kết hôn? Khi nào sẽ xây dựng tổ ấm cho mình?”
“Con lâu lắm ạ, con vừa tốt nghiệp mà mẹ, sao vội lấy chồng luôn chứ.”
“Mẹ cũng chỉ muốn con có thể hạnh phúc thôi, nếu con muốn làm gì cứ tiếp tục làm nhé! Mẹ sẽ theo sau ủng hộ con hết mình.” Mẹ Tiêu vỗ vỗ bàn tay cô nói.
“Vâng, cảm ơn mẹ nhiều lắm ạ! Con yêu mẹ!” Tiêu Dao ngồi dậy ôm mẹ mình nói.
Cô cảm thấy mẹ mình thay đổi rất nhiều, cái tính cách nóng nảy không còn, giờ điềm tĩnh và nhẹ nhàng hơn.
Cô muốn mẹ mình như thế này, nhẹ nhàng ân cần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...