Một tuần sau khi tốt nghiệp, Tiêu Dao ở lì trong phòng trọ của mình và không ra ngoài.
Cô lấy điện thoại ra định gọi điện cho một người nhưng không dám.
Bấm số điện thoại rồi nhưng lại xoá đi, số điện thoại này cô không lưu nhưng vẫn nhớ rõ từng con số.
“Sao vậy? Tớ thấy cậu viết rồi xoá số điện thoại này rất nhiều lần rồi đấy, sao không gọi đi?” Một cô bạn cùng phòng trọ hỏi.
“Cậu ta luôn như vậy đấy, cứ xoá rồi lại viết số điện thoại đó không biết bao nhiêu lần.
Cậu cứ thử ở nhà mấy ngày đi rồi sẽ thấy quen thôi, một tuần cậu không có ở đây cậu ta luôn như vậy.
Cứ ngồi bấm rồi lại xóa số điện thoại, căn bệnh tương tư mỗi lúc một nặng.” Một cô bạn khác cầm bát và đũa bước ra nói.
“Thật sao Hương Hương? Tớ mới đi có một tuần mà cậu ta đã bị nặng tới mức đó hả? Cậu không mau đi mua thuốc cho cậu ta uống đi?” Cô gái bên cạnh Tiêu Dao nói.
Cô gái tên Hương Hương cười gật đầu trả lời: “Đúng đấy, cậu ta nặng lắm rồi.
Tiêu Mai, cậu không biết đấy chứ tớ cũng muốn mua thuốc cho cậu ta lắm nhưng cậu ta nói không cần.
Mà cậu cũng đừng giống cậu ta nha, căn phòng này một người bị vậy là đủ rồi.”
Cô gái tên Tiểu Mai cười lắc đầu, cô ấy xoa xoa mấy cọng tóc trước mắt mình nói: “Tớ mặc dù có người để đơn phương, nhưng tớ không giống như cậu ta đâu.
Nói như vậy cậu có thể yên tâm đúng không?”
“Mong là được như cậu nói.” Hương Hương cười nói.
“Hai cậu có thể yên lặng được không hả? Hai câu nói cái quái gì vậy không biết.” Tiêu Dao yên lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
Tiểu Mai tiến gần về phía cô nói: “Hay là về nước gặp người đó đi, trở về gặp người cậu đang mong nhớ suất năm năm qua.
Dù không được hồi đáp thì hãy thẳng tiến về phía người đó, một lần đối mặt sẽ tốt hơn là ngồi đây đơn phương.”
Tiêu Dao quay qua nhìn cô ấy không rời.
Cô từng nghĩ sẽ quay về, nhưng cô thấy sợ, sợ phải gặp Lam Thiên Hạo, sợ đối mặt và gặp người thân của mình.
“Cậu không dám hả? Như vậy thì khi nào mới có thể dừng những suy nghĩ kia và chấp nhận người đàn ông khác chứ?” Tiểu Mai hỏi.
“Đúng đấy, thử một lần đối mặt với người đó đi.
Nói hết những suy nghĩ ở trong lòng mình cho người đó nghe, một lần thôi nói hết tất cả cho hắn biết, nếu hắn không yêu cậu thì thôi, trở lại đây tiếp tục cuộc sống” Hương Hương bỏ bắt cơm xuống nói.
Tiêu Dao ngước lên nhìn hai cô bạn của mình nói: “Không phải một tuần trước hai cậu còn gán ghép tôi với Cố Viễn sao? Sao giờ lại như là hai người khác thế?”
“Còn không phải cậu không yêu người ta sao? Cố Viễn theo đuổi cậu năm năm, lo cho cậu từng chút vậy mà cậu không yêu và từ chối người ta thẳng thừng.
Tớ không muốn cậu làm cậu ấy buồn, tớ muốn cậu ấy và cậu tìm được người mình yêu thay vì chạy trốn lẫn nhau.”
“Đúng đấy, bọn tớ muốn tốt cho cậu.
Cậu chạy trốn tình cảm của Cố Viễn mãi cũng không tốt, cậu hãy thử đối mặt với người đó đi, người cậu luôn mong nhớ ấy.” Tiểu Mai nói.
Tiêu Dao nhìn chiếc bát cơm trên bàn không rời mắt, cô nhớ năm năm trước Lam Thiên Hạo nói hãy đi xa một chút và đừng để hắn nhìn thấy cô, nếu nhìn thấy hắn sẽ không tha thứ.
Cô cũng muốn trở lại để gặp hắn xem hắn sẽ làm gì khi nhìn thấy cô, muốn gặp Tiểu Bảo để xem thằng bé ra sao.
“Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, mấy ngày nữa tớ về Nhạc Thành có việc, nếu thì về cùng tớ.” Tiểu Mai cầm bàn tay của Tiêu Dao nói.
“Đúng đấy, tớ cũng về Nhạc Thành.
Dù sao chúng ta cũng vừa tốt nghiệp, còn nhiều thời gian chúng ta cứ ăn chơi đi đã.
Cậu thấy sao?” Hương Hương ngồi xuống trước mặt Tiêu Dao nói.
Tiêu Dao nhìn hai người, cô bỗng nhiên nhớ tới đoạn tin nhắn hôm qua của Tiểu Hiên vẫn chưa xem.
Cô ấy mời cô về tham dự đám cưới của mình và Phùng Tuấn, cô ấy mời cô làm phù dâu trong đám cưới của họ.
Vì sợ nên cô vẫn chưa trả lời và xem tin nhắn.
Hôm nay Tiểu Mai và Hương Hương nói vậy cô lại có lý do để trở về rồi.
Dù sao cũng năm năm rồi chắc là Lam Thiên Hạo đã kết hôn, cũng có thể hắn và Triệu Hiểu Hiểu đã có thêm một đứa con trai.
Chỉ có cô là mãi chìm đắm trong những quá khứ đó.
“Hai cậu đi ngủ sau nhé, tớ về phòng trước đây.
Ngủ ngon.” Tiêu Dao nói xong liền đứng dậy.
“Cậu suy nghĩ kỹ đi, nếu ngày mai đi cứ nói với tớ, tớ sẽ đặt vé để cậu trở về.
Nếu người đàn ông kia không cần thì cậu trở lại đây với cuộc sống cậu đã định ra lúc ban đầu, còn nếu hắn cần thì hãy ở lại bên nhau.
Cho hắn cơ hội cũng như cho chính mình một cơ hội.” Tiểu Mai đứng lên nói.
Tiêu Dao cười gật đầu nói: “Ừm, tớ biết rồi.
Cảm ơn các cậu nhiều lắm.
Ngủ ngon nhé!” Nói xong cô đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Tiểu Mai và Hương Hương ngồi lại ghế, Hương Hương kéo tay Tiểu Mai hỏi: “Cậu nghĩ cậu ta có trở về cùng chúng ta không?”
“Tớ không biết, nhưng tớ nghĩ Tiêu Dao và người đàn ông kia phải có tình cảm rất sâu đậm.
Năm năm qua Cố Viễn theo đuổi và chăm sóc như vậy mà cậu ta luôn từ chối, chứng tỏ người đàn ông kia rất quan trọng với cậu ta.”
Hương Hương bỗng nhiên vỗ hai bàn tay lại với nhau nói: “Hình như ở bụng cậu ấy có một vết cắt dài, vết cắt đó giống như từng phẫu thuật.”
“Tớ không cố ý, nhưng tớ cũng nghĩ cậu ấy đã từng mang thai và phẫu thuật mổ để lấy đứa bé ra.” Tiểu Mai nói.
“Thật ra tớ cũng có suy nghĩ giống cậu nhưng không dám nói và hỏi.” Hương Hương nói.
Tiểu Mai trầm mặc không nói gì chỉ nhìn về căn phòng nơi Tiêu Dao đang ở, Hương Hương bên cạnh cũng không nói gì nữa mà chỉ nhìn.
Trong phòng Tiêu Dao ngồi trước máy tính, cô suy nghĩ rất lâu sau đó mở đoạn tin nhắn của Tiểu Hiên gửi ra xem.
Bàn tay nhảy múa trên bàn phím, sau đó gửi đi một đoạn tin nhắn.
Vừa gửi chưa được một phút đối phương đã trả lời tin nhắn, Tiêu Dao chỉ cười sau đó trả lời tin nhắn của đối phương.
Hai người trả lời qua lại sau đó tắt điện thoại.
Tiểu Hiên hỏi cô tại sao lại biến mất năm năm, hiện tại cô đang ở đâu và có về tham dự đám cưới của cô ấy không.
Tiêu Dao không trả lời nhiều mà chỉ nói mình sẽ về tham dự lễ cưới của cô ấy và đàn anh Phùng Tuấn.
Nghe thấy vậy Tiểu Hiên rất vui nói sẽ chờ cô trở về.
…
Hai ngày sau, Tiêu Dao trở lại Nhạc Thành cùng với những người bạn cùng phòng trọ của mình, trong đó có cả Cố Viễn.
Anh nói cũng lâu anh không về thăm nhà, hôm nay vừa hay về thăm nhà và người thân.
Nghe xong Tiêu Dao cũng không nói gì chỉ gật đầu cho qua.
Máy bay dừng lại, bốn người từ trên bước xuống dưới.
Tiêu Dao nhìn xung quanh.
Năm năm trước khi cô rời đi vội vàng nên không để ý xung quanh, nhưng trước nơi này đã thay đổi rất nhiều.
Năm năm đủ để một con người thay đổi, và đương nhiên những thứ xung quanh con người cũng sẽ thay đổi.
Phía trước có một chiếc xe dừng lại, sau đó một bóng người cao lớn lướt qua trước mặt cô.
Bóng dáng người đó rất quen thuộc.
Có người mở cửa xe sau đó người đó ngồi vào trong.
Tiêu Dao nhìn thẫn thờ rất lâu, mãi đến khi bên cạnh có người gọi cô mới dừng lại suy nghĩ của mình.
“Cậu nhìn cái gì đấy? Người quen hả?” Tiểu Mai kéo tay cô lại hỏi.
“Không có, tớ nhìn xung quanh thôi.” Tiêu Dao cười nói.
“Chúng ta lên xe thôi, tớ gọi xe rồi.” Tiểu Mai nói.
Hương Hương và Cố Viễn gật đầu đi nhanh về phía chiếc xe, chỉ có Tiêu Dao đứng yên nhìn chiếc xe đang chạy trước mặt mình.
Tiểu Mai không thấy cô bước đi liền hỏi: “Sao vậy?”
“Chúng ta đi thôi.” Tiêu Dao nói.
Bốn người lên xe sau đó rơi khỏi sân bay.
Thỉnh thoảng Tiêu Dao vẫn quay lại nhìn về chiếc xe kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...