Hôm nay cũng như thường lệ ăn cơm tối xong Tiêu Dao trèo lên giường ngủ, nhưng cảm thấy bụng rất đau và khó chịu.
Cô cũng không nghĩ nhiều vì nửa tháng trước cô cũng từng có cảm giác đau như vậy.
Khi đó Chu Tùng Lâm nói là cô suy nghĩ quá nhiều và căng thẳng nên đau bụng.
Đang muốn lấy máy tính thì cơn đau bụng mỗi lúc một giữ dội hơn, cô ấn chiếc nút ở đầu giường gọi vú Dung.
Rất nhanh vú vậy hớt hãi chạy lên phòng, khi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt vì đau của cô vú hỏi: “Tiểu Dao, con sao vậy? Sao con lại chảy nhiều mồ hôi như vậy? Không có chuyện gì chứ?”
Tiêu Dao nắm chặt bàn tay của bà khó khăn nói: “Con đau bụng, rất đau vú ạ! Con đau.”
Vú Dung vừa lau mồ hôi vừa lo lắng hỏi: “Sao lại đau bụng? Không phải là chưa đến ngày sinh sao? Chỉ mới tháng thứ tám thôi mà.”
“Con đau, vú đưa con đến bệnh viện đi.” Tiêu Dao khó khăn nói.
Vú Dung gật đầu bấm chiếc nút trên đầu giường, bên ngoài có người mở cửa bước vào vú Dung vội nói: “Gọi điện cho Hạo Tam và bác sĩ Chu nói là cô Tiêu đau bụng.
Gọi điện cho cậu Lam nữa, bảo cậu ấy đến bệnh viện luôn.”
Người làm vội vàng gội đầu chạy xuống dưới nhà gọi điện, chưa đầy hai mươi phút Hạo Tam và Chu Tùng Lâm đã đến đưa Tiêu Dao đi bệnh viện.
Bốn người lên xe và rời khỏi căn biệt thự, Tiêu Dao ngồi sau với vú Dung không ngừng kêu đau.
Gương mặt đau đớn lộ ra vô cùng rõ ràng, hai bàn tay cô nắm chặt cánh tay của vú Dung để giúp cảm giác đau bớt đi.
Chu Tùng Lâm quay đầu hỏi: “Lam Thiên Hạo không có ở nhà sao vú? Vú đã gọi cho cậu ta chưa? Đang lẽ cậu ta nên ở nhà mới đúng.”
Vú Dung sợ Tiêu Dao suy nghĩ linh tinh vội nói: “À, cậu Lam ra ngoài từ sớm nên vú cũng không biết cậu ấy đi đâu.”
“Cậu ta không nói gì ạ? Đúng thật là, chẳng lẽ những gì cậu ta hứa với con chỉ là nói dối sao? Hạo Tam, cậu gọi cho cậu ta đi, cứ nói Tiêu Dao sắp sinh là cậu ta sẽ chạy nhanh tới thôi.” Chu Tùng Lâm nói.
Hạo Tam quay lại nhìn gương mặt của Tiêu Dao lại nhìn sang gương mặt của vú Dung, anh ta biết vú Dung đang nói giúp cho Lam Thiên Hạo, anh cũng không lật tẩy bà.
Anh bấm nút gọi cho Lam Thiên Hạo nhưng điện thoại thuê bao không thể gọi, gọi rất nhiều lần nhưng không có ai trả lời.
“Sao vậy? Không được à?” Chu Tùng Lâm quay qua hỏi.
“Vâng, gọi không được.”
“Cậu ta đang nghĩ cái quái gì thế chứ?” Chu Tùng Lâm tự hỏi.
Không khí trong xe bỗng nhiên trầm mặc, không ai nói chuyện chỉ có tiếng đau đớn của Tiêu Dao vang lên.
Đến bệnh viện Tiêu Dao được đưa vào phòng phẫu thuật, vì có dấu hiệu sinh non nên cô được chỉ định mổ sinh.
Bác sĩ nhìn thấy Tiêu Dao thì có chút sợ hãi, suốt quá trình mang thai những lần cô tới bệnh viện bà là bác sĩ chính chữa trị.
Vú Dung đứng bên ngoài lo lắng hỏi: “Bác sĩ, con bé không sao chứ?”
“Bệnh nhân sẽ được mổ để lấy đứa bé ra ngay bây giờ, người nhà của bệnh nhân phiền đi làm thủ tục nhập viện, tôi cũng muốn ba đứa nhỏ ký tên vào đây.” Bác sĩ đưa về trước mặt vú Dung một tờ giấy nói.
Hạo Lam quay người gọi điện thoại cho Lam Thiên Hạo, Chu Tùng Lâm đưa tay ra nhận tờ giấy nói: “Chúng tôi sẽ ký, phiền bác sĩ cứu sống mẹ con cô ấy, nhất định phải mẹ tròn con vuông.”
“Bác sĩ Chu xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cứu sống hai mẹ con cô ấy.” Nói xong bà quay người bước vào trong phòng bệnh.
Chu Tùng Lâm nhìn tờ giấy trong tay nói với vú Dung: “Vú ở đây nhé, con đi làm thủ tục nhập viện cho Tiêu Dao.”
“Ừm, cảm ơn con.” Vú Dung nói.
Chu Tùng Lâm gật đầu quay người rời đi, vừa đi anh vừa nhắn tin và gọi cho Lam Thiên Hạo.
Mặc dù anh luôn thua xa với hắn về mọi mặt, anh cũng luôn cảm thấy hắn là một người đàn ông tốt.
Nhưng lần này anh không thể đứng về phía hắn được.
Dù sao Tiêu Dao cũng đang mang thai, còn là trong thời gian sinh nở hắn lại bỏ cô mà đi như vậy được sao?
Hạo Tam đứng bên ngoài gọi cho Lam Thiên Hạo nhiều lần nhưng không được, anh ta quay người bước vào trong với vú Dung.
“Không gọi được cho cậu Lam sao con?” Vú Dung hỏi.
“Vâng, con không gọi được.
Hình như điện thoại của anh ấy tắt nguồn rồi, cũng có thể là hết pin.”
“Cậu ấy trước giờ không để điện thoại hết pin, đây là tính cách của cậu ấy.
Gần đây cậu ấy có qua lại với Triệu Hiểu Hiểu đúng không?” Vú Dung.
Hỏi.
“Vâng, sao vậy ạ?”
“Vú nghĩ điện thoại là do cô ta tắt máy hay động chạm vào, vì tính cách của cậu ấy trước giờ không để điện thoại tắt máy hay hết pin.
Lão phu nhân đã già nên cậu ấy luôn bật điện thoại để nhận cuộc gọi bất cứ lúc nào.”
“Vú nói xong con mới nhớ ra chuyện này, đúng là anh ấy không bao giờ để điện thoại tắt máy.” Hạo Tam nói.
“À, có một lần Tiểu Dao ngủ mơ đã nói con bé muốn cậu Lam không về nữa, cứ ở bên cạnh Triệu Hiểu Hiểu mãi mãi cũng được.” Vú Dung nói.
“Sao cô ấy lại biết chuyện này chứ? Cô ấy luôn ở trong phòng mà.”
“Đúng vậy, đó cũng chính là điều vú luôn suy nghĩ.
Tiểu Dao luôn ở trong nhà nhưng lại biết chuyện cậu Lam ở chỗ cô ta, có phải Triệu Hiểu Hiểu đã nói gì với con bé không?” Vú Dung nhìn xa xăm nói.
Hạo Tam cau mày hỏi lại: “Triệu Hiểu Hiểu nói sao?”
“Đúng vậy, khoảng một tháng trước cậu Lam đưa Tiêu Dao ra ngoài gặp lão phu nhân về hai người có lớn tiếng cãi nhau.
Sau đó cậu Lam quay người rời đi, cũng từ ngày đó cậu ấy rất ý khi về nhà, có về cũng không vào phòng của con bé.
Mà cũng từ ngày đó mỗi khi ngủ con bé luôn mơ, có những đêm con bé không thể ngủ vì sợ.
Vú cảm thấy Tiểu Dao bất an khi không có cậu Lam ở bên cạnh ngủ cùng.” Vú Dung nhìn Hạo Tam nói.
“Thật ạ? Nếu cô Tiêu có thể như vậy là một chuyện vô cùng tốt, rất tốt luôn ấy ạ! Nhưng lúc này anh ấy lại không biết và đang ở chỗ của Triệu Hiểu Hiểu, để cháu chạy tới đó gọi cậu ấy.” Hạo Tam nói.
“Không cần đâu, cậu ta sẽ chạy nhanh tới đây thôi.
Cháu vừa gọi rồi.” Chu Tùng Lâm ở phía sau nói khiến hai người giật mình quay người lại.
Hạo Tam vội hỏi: “Anh gọi rồi sao?”
“Ừm, tôi gọi rồi.
Cậu ta nói sẽ nhanh tới đây, chúng ta chờ cậu ta tới rồi tính tiếp.” Chu Tùng Lâm nói.
“Đúng vậy, chờ cậu Lam tới rồi tính tiếp.” Vú Dung bên cạnh vỗ vô bàn tay của Hạo Tam.
…
Cùng lúc này ở căn biệt thự của Triệu Hiểu Hiểu.
Lam Thiên Hạo vừa từ nhà tắm bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn vừa đi vừa lau tóc.
Hắn hỏi: “Điện thoại của anh đâu rồi nhỉ?”
“À, em cũng không biết.” Triệu Hiểu Hiểu kéo cao áo ngủ của mình nói.
Lam Thiên Hạo đi xung quanh tìm nhưng không thấy, Triệu Hiểu Hiểu thấy hắn muốn tìm điện thoại đến cùng thì vội đi tới ôm cổ hắn nói: “Tối nay anh ở lại được không ạ?”
“Ừm, nhưng anh muốn tìm điện thoại.
Thỉnh thoảng đối tác và bà nội sẽ gọi tới, nếu lỡ sẽ không tốt.”
Triệu Hiểu Hiểu nghe xong hiểu ý trả lại điện thoại cho Lam Thiên Hạo, người đàn ông nhìn cô ta muốn nói lại thôi.
“Lần này tha cho em đấy.” Hắn nói.
“Em không muốn có người làm phiền khi chúng ta vui vẻ thôi, lần sau em không dám nữa đâu.” Triệu Hiểu Hiểu nói.
Lam Thiên Hạo gật đầu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô ta, vừa mở điện thoại Chu Tùng Lâm đã gọi đến.
Giọng nói của anh ta rất vội vàng nhưng hắn có thể hiểu hết ý tứ, hắn vội đứng dậy mặc quần áo mặc kệ tiếng gọi phía sau của Triệu Hiểu Hiểu.
Chạy nhanh xuống dưới nhà ngồi vào trong xe và phóng nhanh về trước.
Triệu Hiểu Hiểu đứng trên cao nhìn xuống dưới, bàn tay cô ta nắm chặt thành quyền.
Lấy điện thoại của mình ra gọi cho ai đó, hết hai hồi chuông bên kia đã nhấc điện thoại:
“Sao rồi? Suy nghĩ về kế hoạch trả thù mà tôi đã bàn với em chưa? Lam Thiên Hạo sẽ một lần nữa vứt bỏ em thôi, nếu không làm sớm người phụ nữ kia sẽ chiếm vị trí của em mất.”
“Làm đi, giết cô ta hay bà già kia cũng được, hãy làm cho hai người họ biến mất đi.” Giọng nói lạnh lùng của Triệu Hiểu Hiểu vang lên.
Bên kia điện thoại tiếng cười của Lam Thiên Hàn vang lên, anh ta nói: “Lam Thiên Hạo lại vứt bỏ em sao? Tôi đã nói rồi mà, nếu em đồng ý sớm có phải kết quả sẽ khác không? Yên tâm, tôi có cách khiến cho bà già kia chết và con nhỏ đó biến mất khỏi mắt của em.”
“Tốt nhất anh nói được làm được, nếu không người biến mất sẽ là anh.” Triệu Hiểu Hiểu nói xong liền cất điện thoại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...