Lam Thiên Hạo bế Tiêu Dao vào phòng đặt cô xuống giường, hắn định quay người rời đi bỗng nhiên cô kéo tay hắn lại nói: “Anh ở lại đây ngủ cùng tôi được không? Hay ở lại đến khi tôi ngủ rồi anh hãy đi cũng được? Tôi cảm thấy sợ, gần đây tôi ngủ không yên.”
Lam Thiên Hạo dừng chân lại nhìn gương mặt của cô, hắn không tin được cô sẽ nói như vậy với hắn.
Bàn tay hắn nắm chặt lại, cố ngăn cảm giác vui sướng trong lòng, nhưng vẫn không kiềm lòng mà nói: “Được, tôi ở lại với em.”
Tiêu Dao nuốt nước miếng xuống đầy khó khăn, vừa rồi cô cảm thấy động tác của hắn bất thường khi cô nói muốn lấy lại máy tính, nên muốn hắn ngủ lại để lấy trộm điện thoại của hắn hỏi Tiểu Hiên chuyện của ba mẹ.
Nhưng cô không nghĩ hắn sẽ đồng ý ngủ lại.
Có phải trong đầu hắn sẽ nghĩ tới chuyện khác không? Hắn sẽ không nghĩ cô là một cô gái háo sắc muốn níu kéo hắn ngủ lại với cô chứ?
“Sao vậy? Sao lại không ngủ?” Lam Thiên Hạo thấy cô vẫn ngồi thừ trên giường liền hỏi.
“À, ngủ luôn đây.” Tiêu Dao nằm lùi về sau, kéo cao chiếc chăn lên.
Lam Thiên Hạo kéo chiếc chăn ra ngồi trên giường, hắn đặt chiếc máy tính lên đùi sau đó làm việc.
Tiêu Dao ở trong chăn chìa đôi mắt to tròn ra ngoài nhìn, hắn định là không ngủ và sẽ ngồi mãi như vậy bên cạnh cô sao? Cô cứ suy nghĩ như vậy cũng không biết mình ngủ từ lúc nào.
Ban đêm Tiêu Dao tỉnh giấc muốn đi vệ sinh, cô mở mắt phát hiện Lam Thiên Hạo đang nhắm mắt nằm bên cạnh mình.
Hắn có thể an tâm mà ngủ bên cạnh cô, hắn không sợ cô nửa đêm tỉnh dậy giết hắn à? Trước giờ hắn luôn cảnh giác với tất cả, vậy mà hôm nay hắn lại loại bỏ cảnh giác ngủ bên cạnh cô.
Tiêu Dao lắc đầu nhẹ nhàng bước xuống giường, vừa đi được hai bước cô nhìn thấy chiếc máy tính và điện thoại của Lam Thiên Hạo trên bàn.
Máy tính của hắn có mật khẩu cô không biết, nhưng điện thoại thì cô biết, mấy ngày nay ở bên cạnh hắn quan sát nhìn thấy hắn bấm mật khẩu nên cô biết.
Rất nhanh điện thoại được mở ra, cô muốn vào gọi cho Tiểu Hiên thì có tin nhắn hiện lên, là tin nhắn của Tiểu Hiên.
Tiêu Dao nhíu mày, tại sao Tiểu Hiên lại nhắn tin cho Lam Thiên Hạo chứ? Cô mở tin nhắn ra xem liền phát hiện những tin nhắn của cô và Tiểu Hiên ở trong điện thoại của Lam Thiên Hạo.
Nói vậy những gì cô nói với Tiểu Hiên lúc trước hắn đều biết? Nếu có quyền cô sẽ kiện hắn xâm hại đời tư bất hợp pháp, để hắn đi tù.
Nhưng cô không giàu và có địa vị giống như hắn.
Tiêu Dao lướt điện thoại xuống, cô bỗng nhiên nhìn thấy những dãy chữ không muốn nhìn thấy, nghe những câu không muốn nghe thấy.
Tiêu Dao trợn tròn mắt khó tin, bàn tay run run đến mức lướt cũng thấy khó khăn, hơi thở cô trở nên khó khăn, cô ôm ngực mình vuốt vuốt xuống.
Cô đọc hết tất cả những đoạn tin nhắn Tiểu Hiên gửi, cô ấy gửi cho cô vào hai ngày trước rất nhiều tin nhắn.
Bàn tay run run ấn nút gọi cho Tiểu Hiên, rất nhanh đầu bên kia có người nghe máy, giọng nói của Tiểu Hiên vang lên bên tai cô:
“Tiêu Dao, là cậu sao?”
“Là tớ.” Tiêu Dao vừa nói vừa nhìn về phía nơi Lam Thiên Hạo đang nằm, cô sợ hắn sẽ tỉnh dậy cướp mất điện thoại của cô, cô nhỏ nhẹ hỏi cô Tiểu Hiên: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ba của tớ bị làm sao? Những gì cậu nhắn tin chỉ là nói đùa đúng không? Ngày cá tháng tư còn chưa tới đâu.”
Tiếng khóc của Tiểu Hiên bên kia vọng ra, sau đó cô ấy nói: “Là thật Tiêu Dao ơi, là thật đó.
Sau khi cậu bị người đàn ông kia kéo đi thì ba cậu khó thở, bác sĩ đến nhưng không cứu được.
Ba cậu, ba cậu được mẹ cậu mang về Giang Thành chôn cất rồi.
Hôm nay là ngày chôn cất ba cậu, tớ và Phùng Tuấn vừa trở lại Nhạc Thành.
Mẹ cậu ở nhà một mình, mẹ cậu còn nói không muốn nhìn thấy mặt cậu, và xem như cậu…”
Giọng nói của Tiểu Hiên còn chưa nói hết điện thoại đã có người giật mạnh lại.
Không biết Lam Thiên Hạo tỉnh dậy từ lúc nào và đang cầm điện thoại đứng sau lưng cô, ánh mắt hắn hiện ra tia máu nhìn cô chằm chằm.
Tiêu Dao lau nước mắt không quan tâm tới ánh mắt muốn giết người của hắn, cô lao về trước cướp điện thoại trong tay hắn hét lớn: “Trả cho tôi, trả cho tôi nhanh lên.
Tôi muốn nghe cậu ấy nói chuyên, cậu ấy còn chưa nói xong mà, anh trả lại cho tôi đi.”
Lam Thiên Hạo vẫn nắm chặt điện thoại trong tay nhìn cô không nói lời nào.
Tiêu Dao tiến tới kéo tay hắn lại hét lớn: “Trả cho tôi, anh mau trả cho tôi, nhanh lên.”
“Đừng hòng.”
“Anh điên sao? Anh trả cho tôi nhanh lên, trả đây.” Tiêu Dao không quan tâm tới cái bụng lớn của mình nhảy lên cướp điện thoại từ tay hắn.
“Thì ra những ngày qua em luôn lừa dối tôi, em ngoan ngoãn để biết được mật khẩu điện thoại của tôi sao? Thế mà tôi cứ nghĩ em đã thay đổi, nghĩ em sẽ có tình cảm với tôi nên mới như vậy, và cứ như thế mà tin em.” Lam Thiên Hạo lạnh lùng nói.
Đúng như hắn nói cô thật sự tiếp cận hắn để biết mật khẩu điện thoại, mấy ngày qua cô ngoan ngoãn đều có lý do của mình.
Nhưng cô không quan tâm tới những câu nói của hắn, cô hét lớn với hắn:
“Đưa đây, đưa cho tôi nhanh lên.”
“Muốn lấy à? Tôi sẽ không cho em.” Nói xong hắn dơ cao tay sau đó ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn nhà, tiếng kêu “Đừng mà” của Tiêu Dao vừa thê lương vừa đau lòng.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt nói: “Tại sao anh lại làm như vậy? Tôi chỉ muốn hỏi cậu ấy ba tôi thế nào rồi, chắc là cậu ấy nhầm đúng không? Ba tôi làm sao có chuyện gì được, ba tôi khoẻ lắm, ông còn bảo khi nào tôi tốt nghiệp sẽ mua một bó hoa lớn đến tặng tôi.
Ông ấy nói muốn ăn gì cứ nói ba sẽ làm cho con gái của ba ăn, ông ấy còn chưa làm cho tôi ăn mà, ông ấy…”
“Ba em chết rồi.” Lam Thiên Hạo cắt ngang những câu nói của Tiêu Dao.
Giọng nói của hắn như một con dao cắt đứt từng tấc da thịt trên người cô, từng miếng thịt rơi ra cùng dòng máu màu đỏ nhuộm đẫm quần áo trên người cô.
Tiêu Dao ngừng la hét, ngừng nói chuyện chỉ đứng yên tại chỗ nhìn hắn chằm chằm.
Trên gương mặt hai giọt nước mắt cùng lúc rơi xuống, đôi lông mi dài khẽ chớp khiến nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Cô lau nước mắt nở nụ cười nhìn hắn nói: “Anh nói đùa cũng đừng dùng gương mặt này, anh phải cười thì câu chuyện mới thú vị và vui được.
Anh cười đi, đừng nhìn tôi như vậy.”
Lam Thiên Hạo nhìn đáp lại ánh mắt của cô, hắn rất ít khi nhìn thấy cô như vậy, lòng hắn trỗi dậy sự tức giận, hắn nói:
“Em không nghe rõ đúng không? Ba em chết rồi, ông ấy sẽ không trở lại bên cạnh em, sẽ không cùng em thực hiện những lời hứa.
Có cần tôi nói lại để em nghe rõ hơn không?”
Tiêu Dao đưa mắt nhìn hắn, nước mắt cứ thế rơi xuống dù cô có lau đi bao nhiêu lần.
Sau đó cô cười lớn nói: “Anh nói bậy, ba của tôi vẫn còn sống.
Anh muốn tôi không rời đi nên mới nói như vậy thôi đúng không?”
“Em không nghe bạn mình nói à? Không nhìn thấy tin nhắn cô ta nhắn?” Lam Thiên Hạo hỏi ngược lại cô, hắn đến bên cạnh cô nhưng còn chưa đến nơi Tiêu Dao đã hét lớn: “Anh nói bậy, chắc chắc không phải đâu.
Ba của tôi còn chưa thực hiện được ước mơ, còn chưa làm được điều ông ấy thích, anh không được nói linh tinh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...