Lâm Lâm ngồi trong nhà nhìn bóng lưng đang dần biến mất của cô ta, đôi môi khẽ cong lên.
Lấy điện thoại gọi cho một dãy số quen thuộc.
“Alo, kế hoạch đã thành công.
Triệu Hiểu Hiểu đã xem những bức ảnh anh gửi cho em và rất tức giận.
Sao anh lại đoán được sau khi nhìn thấy cậu ta sẽ bỏ đi?” Lâm lâm hỏi.
“Bởi vì phụ nữ chính là như vậy, cô ta yêu Lam Thiên Hạo rất nhiều, dành sáu năm thanh xuân ở bên cạnh hắn.
Đương nhiên sẽ không để cho một con nhỏ kém tuổi cướp đi hạnh phúc của mình, càng không thể để nó sinh con cho người đàn ông mình yêu.
Kế hoạch của anh chính là mượn tay cô ta giết chết đứa con mà Lam Thiên Hạo luôn ao ước, nếu cô ta thành công thì Triệu Hiểu Hiểu sẽ bị Lam Thiên Hạo bỏ rơi.”
“Bỏ rơi? Nhưng sao anh có thể đoán chắc như vậy?” Lâm Lâm hỏi.
“Vì đàn ông một khi đã chơi chán sẽ không cần người phụ nữ đó nữa.
Càng đơn giản hơn là đàn ông thích sự mới mẻ và mịn màng.
Triệu Hiểu Hiểu không còn là người thích hợp nên Lam Thiên Hạo sẽ đẩy cô ta ra, và ôm người phụ nữ xinh đẹp có thể sinh con của hắn.”
“Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Mũi tên đầu anh có thể nhờ tay của Triệu Hiểu Hiểu để hại đứa con của Lam Thiên Hạo mà ma không biết, quỷ không hay.
Mũi tên thứ hai anh khiến Lam Thiên Hạo càng ghét Triệu Hiểu Hiểu, và như vậy người được lợi là anh, vì anh yêu cô ta.
Em đương nhiên biết điều đó, nhưng không sao, em có thể hiểu cho anh.”
Lâm Lâm nói.
Thật sự khi nói ra những lời đó trái tim của cô ta rất đau, đau rất đau.
Tình yêu của cô ta luôn dành cho Lam Thiên Hàn, kể cả thứ quý giá nhất của người con gái.
Nhưng anh ở bên cạnh cô ta chỉ để đạt được lợi ích, cô ta hiểu nhưng không sao hết, chỉ cần được ở bên cạnh anh là đủ.
“Mới sáng đã sao vậy hả? Tối nay đến đây đi.” Lam Thiên Hàn nói.
“Vâng, em hiểu rồi.” Lâm Lâm nói xong liền tắt điện thoại.
Cô ta biết lúc này bên cạnh Lam Thiên Hàn đang có một người phụ nữ.
Bởi vì người đàn ông đó lúc nào cũng cần phụ nữ bên cạnh để xoa dịu trái tim tổn thương.
…
Triệu Hiểu Hiểu nhờ người của mình tìm tới trường của Tiêu Dao, cô ta muốn vạch mặt cô trước toàn trường nhưng lại đến muộn vì Tiêu Dao đã về nhà.
Cô ta nắm chặt hai tay, gọi điện cho ai đó rồi nói chuyện mấy câu sau đó ngồi lên xe và rời đi.
Lúc này ở nhà Tiêu Dao đang ăn cơm chiều cùng với Tiểu Hiên, hai hôm nay cơn buồn nghén của cô vẫn.
Thỉnh thoảng Hạo Tam sẽ tới thăm cô và mua một chút đồ ăn đến cho cô.
Vú Dung hai ngày nay luôn ở đây chăm sóc cô, cơm của hai người cũng là bà ấy nấu.
Lam Thiên Hạo từ buổi tối đó không hề tới, nhiều khi cô cảm thấy thật nhẹ nhõm, vì như vậy cô mới không có áp lực, mỗi nhìn thấy hắn cô luôn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Sau khi đưa đồ xong Hạo Tam đi về, vú Dung cũng về căn biệt thự lấy chút đồ đem sang đây.
Hai người họ vừa đi Tiêu Dao liền vào trong phòng của mình, cô vừa ăn xong đã buồn ngủ, mấy ngày qua luôn như vậy.
Triệu Hiểu Hiểu chạy tới chỗ của Tiêu Dao trời gần tối, cô ta ấn chuông nhất nhiều.
Tiểu Hiên thấy đau đầu nên chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy gương mặt của Triệu Hiểu Hiểu cô có chút không hiểu.
Bởi người phụ nữ này cô chưa từng gặp, cũng không biết là ai.
Nhưng gương mặt rất đáng sợ, giống như đến đòi nợ vậy.
“Chị tìm ai?”
“Tôi tìm Tiêu Dao, cô ta đâu?”
“Tiêu Dao? Chị là ai mới được?”
“Tránh ra, tôi nói tôi tìm Tiêu Dao chứ không phải tìm cô.” Triệu Hiểu Hiểu đẩy mạnh Tiểu Hiên sau đó đi nhanh vào trong.
“Chị làm gì vậy hả? Xông vào nhà người ta đã là phạm pháp rồi, lại còn vô duyên như chị vẫn là lần đầu tiên tôi gặp.” Tiêu Hiên chạy theo sau nói.
“Gọi cô ta ra đây, gọi con nhỏ đó ra đây nói chuyện với tôi.
Tôi từng cảnh cáo cô ta, nhưng cô ta lại không hiểu chuyện mà càng lúc càng quá.
Mau gọi nó ra đây cho tôi.” Triệu Hiểu Hiểu tức giận nói.
“Tiêu Dao không có ở nhà, phiền chị đi ra.
Đừng để cho chúng tôi phải xua đuổi chị, dù không muốn nhưng đừng ép tôi.”
“Tôi cứ không về thì sao đây? Cô muốn đánh tôi à? Hay là muốn để hiếp, mau gọi nó ra đây cho tôi.”
Triệu Hiểu Hiểu đẩy mạnh Tiểu Hiên về trước.
May mà Tiểu Hiên bám được chiếc ghế bên cạnh, nếu không lúc này bản thân đang bị đau.
“Chị đúng là vô giáo dục, xông vào nhà người khác bất hợp pháp sau đó lại đánh người.
Đúng là không nói nổi, chị mau ra ngoài nếu không tôi gọi cảnh sát.”
Tiểu Hiên tức giận nói, mặc dù Tiểu Hiên chưa từng gặp Triệu Hiểu Hiểu, nhưng cô từng được nghe Tiêu Dao kể về người phụ nữ ở bên Lam Thiên Hạo.
Cô nói cô ta là một người phụ nữ chanh chua, từng cảnh cáo cô một lần.
Mà người phụ nữ trước mặt rất giống với những gì Tiêu Dao diễn tả.
Triệu Hiểu Hiểu đập chiếc cốc nước trên bàn xuống đất, tiếng động rất mạnh.
Tiêu Dao vừa nhắm mắt ngủ đã nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài.
Cô kéo chăn xuống dưới từ từ đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng cô đã nhìn thấy gương mặt tức giận của Triệu Hiểu Hiểu.
Còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra cô ta đã chạy nhanh tới trước mặt cô hỏi:
“Thời gian qua anh ấy luôn ở bên cạnh mày đúng không? Mày đã làm cách gì để dụ dỗ anh ấy hả? Sao mày dám chứ? Con khốn nạn này, sao mày dám cướp người đàn ông của tao.”
“Chát”
Tiêu Dao còn chưa hiểu chuyện gì cô ta đã tát một cái thật mạnh, cô nghiêng mặt đặt tay lên má mình.
Chỗ tát bỏng rát vô cùng, miệng còn đang chảy màu.
“Chị làm gì? Dù sao cũng lớn tuổi hơn tôi tại sao lại hành xử trẻ con như vậy chứ? Tôi làm gì chị? Nếu muốn hỏi chuyện thì đi tìm người đàn ông đã gây ra chuyện này đi, đừng nó nổi điên đến đây gây tổn thương cho người khác.” Tiêu Dao tức giận nói.
“Mày lại còn nói được như vậy? Không phải tại mày anh ấy cũng không bỏ rơi tao, chỉ vì mày xuất hiện nên anh ấy mới lạnh nhạt với tao.”
“Vậy tôi nói cho chị biết, tôi cũng không muốn như vậy, tôi không muốn được anh ta quan tâm, càng không muốn ở bên cạnh anh ta.
Nếu muốn hỏi chuyện thì nên tìm người đàn ông kia chứ đừng tới tìm tôi, chị cút ra khỏi đây đi.” Tiêu Dao nói.
“Sao? Mày dám làm nhưng không dám nhận sao? Mày chính là người đã gây ra bao nhiêu chuyện, vậy mà giờ lại nói mấy lời này sao? Mày chết đi.”
Triệu Hiểu Hiểu nói xong đi tới kéo tóc khi Tiêu Dao không có sự chuẩn bị, cũng vì vậy mà cô bị kéo xuống dưới.
Trong quá trình lưng cô chạm vào chiếc ghế bên cạnh, bụng cũng có cảm giác đau đớn.
Tiểu Hiên thấy vậy chạy nhanh tới kéo hai người họ ra, nhưng Triệu Hiểu Hiểu rất mạnh Tiểu Hiên còn kịp làm gì đã cô ta kéo lại và đẩy xuống đấy.
“Chị buông tay ra, cậu ấy không làm gì sai hết.
Nếu muốn nói chuyện chị nên tìm người đàn ông gây ra tất cả chuyện này, bạn của tôi không làm gì sai hết chị hiểu không hả?” Tiểu Hiên tiến tới nói.
“Mày đứng yên đấy cho tao, đừng tưởng tao không biết hai chúng mày đang âm mưu cái gì.
Tao sẽ kéo mày ra ngoài cho tất cả những người hàng xóm ở đây biết bộ mặt thật của mày, để cho họ biết phía sau gương mặt xinh đẹp là một con nhỏ chuyên đi quyến rũ người khác.
Mày chết chắc rồi.” Triệu Hiểu Hiểu nói.
“Buông tay ra, tôi đau bụng.
Chị…chị mau buông tay ra.” Tiêu Dao khó khăn nói.
“Càng tốt, cứ như vậy mà chết đi càng là một chuyện tốt.
Tao cũng rất muốn nó chết đi, như vậy tao không cần phải lo lắng cái gì nữa.” Triệu Hiểu Hiểu cười to nói.
“Buông… buông ra, tôi đau bụng.
Rất đau…” Giọng nói của Tiêu Dao mỗi lúc một yếu hơn.
Tiểu Hiên thấy vậy liền bấm số gọi cảnh sát, nhưng đầu dây bên kia còn chưa nghe máy cánh cửa phòng đã có người đẩy mạnh ra.
Tiếng động rất lớn khiến ba người bên trong giật mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...