Lam Thiên Hạo đưa ánh mắt bức người về gương mặt của Chu Tùng Lâm, nếu ánh mắt có thể thiêu đốt người khác chắc chắn lúc này anh ta đã bị cháy thành than.
“Tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu rằng, nếu không yêu mong cậu hãy làm đúng kế hoạch ban đầu của mình và xem cô ấy như công cụ để sinh con.
Còn nếu yêu đừng buông tay, hãy nắm chặt cô ấy.
Tớ không muốn cậu sẽ tái diễn lại chuyện tình của ba và mẹ cậu khi xưa.
Người đau khổ nhất chỉ là đứa trẻ trong bụng cô ấy, nó sẽ lớn lên và giống như cậu năm xưa vậy.
Chẳng lẽ cậu muốn như vậy?”
Chu Tùng Lâm là muốn tốt cho hắn, muốn để hắn làm rõ rốt cuộc trái tim hắn muốn cái gì, và đừng đi theo vết xe đổ của ba mình năm xưa.
Đương nhiên Lam Thiên Hạo biết anh ta muốn tốt cho hắn, nhưng khi nghe anh ta nói những lời đó lòng hắn khó chịu vô cùng, thật sự khó chịu.
Cái gì mà yêu người phụ nữ đó, thứ hắn lo lắng chỉ là đứa bé trong bụng.
“Cậu về đi, chuyện này tôi tự biết phải làm như thế nào.
Thuốc của cậu bôi có để lại sẹo không?” Lam Thiên Hạo đuổi khách.
Gương mặt của Chu Tùng Lâm không vui, nhưng vẫn bày ra nụ cười.
Anh chỉ muốn nói ra những suy nghĩ và diễn giải lại cho hắn nghe, hắn là người thông minh đương nhiên sẽ hiểu anh muốn nói cái gì.
“Thuốc đó không để lại sẹo, ngày bôi hai lần sáng và tối.
Đúng rồi, nếu sáng mai cô ấy vẫn còn sốt thì gọi cho tớ.”
“Biết rồi.” Lam Thiên Hạo nói.
“Cậu không thể nói được những lời tốt đẹp hả? Dù sao tớ cũng vừa cứu con của cậu đấy.” Chu Tùng Lâm nói, anh muốn nói nhiều hơn nhưng Lam Thiên Hạo bày gương mặt đuổi khách anh không thể không về.
Lam Thiên Hạo bước vào phòng của Tiêu Dao, hai mắt cô nhắm chặt, cánh tay sưng đỏ lộ ra ngoài.
Hắn ngồi đó nhìn gương mặt cô rồi suy nghĩ tới những câu nói của Chu Tùng Lâm, anh ta nói nếu hắn yêu thì hãy nắm chặt tay cô, còn nếu không yêu thì hãy làm như kế hoạch ban đầu.
Kế hoạch ban đầu của hắn là làm cô mang thai, sau đó ép cô sinh đứa bé ra, rồi cho cô một số tiền và để cô rời đi.
Nhưng lúc này đây hắn sao vậy? Tại sao lại có những suy nghĩ không nên như vậy? Bỗng tiếng khóc của cô vang lên, khiến những suy nghĩ trong đầu hắn bay biến đi.
“Không muốn ở đây, tôi muốn về nhà, anh để tôi về ở với ba mẹ có được không?” Giọng nói yếu ớt của cô vang lên, khi ngủ cô cũng muốn rời khỏi hắn, khi ngủ cô cũng không muốn ở lại bên cạnh hắn?
Lam Thiên Hạo siết mạnh bàn tay lại, vì nắm quá chặt mà bàn tay nổi hết gân xanh.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi khoé mắt đang chảy nước của cô, có một suy nghĩ xuất hiện lúc này trong đầu hắn, đó là hắn sẽ không để cô đi, không bao giờ.
...
Hai ngày sau, cơn sốt của Tiêu Dao cuối cùng cũng hạ.
Cả căn biệt thự cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhão, buổi sáng vú Dung đem đồ ăn lên phòng cho cô.
Cả quá trình cô không nói gì chỉ yên lặng ăn cơm, sau khi ăn xong cô hỏi vú Dung:
“Anh ta đâu rồi ạ?”
“Cô hỏi cậu Lam sao? Cậu ấy không có trong biệt thự.” Vú Dung nói.
Tiêu Dao gật đầu tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô không muốn ở đây, nơi này giống như một cái lồng vàng, cô không muốn bị người ta nhốt trong chiếc lồng vàng này.
Vú Dung đem đồ ăn ra ngoài, trước khi đi bà dừng lại ánh mắt trên bóng lưng cô đơn của cô.
Thật sự rất giống, thật sự giống cô gái đó.
Trong căn phòng khác của căn biệt thự, Lam Thiên Hạo ngồi trên chiếc ghế trong phòng nghe vú Dung nói chuyện.
Bàn tay hắn nhè nhẹ đặt điếu thuốc lên miệng hít nấy hít để, hơi khói bay khắp căn phòng khiến gương mặt của hắn không rõ ràng trước mặt người khác.
“Được, tôi hiểu rồi.
Cứ nói với cô ấy thời gian gần đây tôi đi công tác, đừng để cô ấy nghi ngờ.” Lam Thiên Hạo đặt điếu thuốc trên tay nói.
Vú Dung gật đầu quay người rời đi, bà có chuyện muốn nói nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Lam Thiên Hạo nhìn cánh cửa đóng cửa kia nhìn không rời mắt, hai ngày nay hắn luôn ở đây, mỗi buổi tối đều đến phòng xem cô như thế nào.
Lau người giúp cô, bôi thuốc, nếu cô khóc hắn sẽ dỗ dành cô.
Nhiều lần vú Dung muốn giúp nhưng hắn nói không cần, hắn sẽ tự làm, một mình hắn có thể làm được.
Hai ngày không ngủ chỉ luôn ở bên cạnh cô, cuối cùng cô cũng không sốt nữa.
Hắn nên cảm thấy vui mới đúng, tại sao lòng lại khó chịu như vậy? Trong hai hôm đó cô đã nói ra những tâm tư dấu kín trong lòng khi mơ, thì ra cô không muốn gặp hắn, vậy được, hắn sẽ toại nguyện cho cô, từ giờ hắn sẽ không xuất hiện cho đến khi cô sinh đứa bé ra.
…
Thời gian cứ thế trôi, Tiêu Dao đã mang thai hơn ba tháng, những ngày qua cô không nhìn thấy bóng dáng của Lam Thiên Hạo, thật sự không nhìn thấy hắn xuất hiện dù chỉ một lần.
Cô hỏi tất cả người làm trong nhà, nhưng vẫn là câu hỏi đó, từ ngày hắn rời đi và chưa một lần trở lại.
Nhưng điều lạ là mỗi sáng cô thức dậy bên cạnh chiếc gối có mùi hương của hắn, nhưng rồi cô đã lắc đầu vì cho đó là ảo giác, cô biết chắc chắn không phải hắn.
Thỉnh thoảng Chu Tùng Lâm có tới khám cho cô vì thời gian gần đây cô ốm nghén cái gì cũng không ăn được, chỉ cần gửi thôi cũng thấy khó chịu.
Anh ta thỉnh thoảng sẽ hỏi cô những câu linh tinh mà Tiêu Dao không quan tâm, cô chỉ xem anh ta như một người rảnh rỗi không có việc gì làm.
Đầu mùa đông, ở Nhạc Thành thường rất lạnh, đứng trước cửa kính lớn trong phòng nhìn ra những chậu hoa xinh đẹp ở ngoài.
Tiêu Dao có cảm giác trước kia ở đây cũng có một người phụ nữ đứng từ bên trong nhìn ra ngoài giống cô, ánh mắt buồn bã không nói thành lời.
Cô bị Lam Thiên Hạo nhốt ở đây một tháng, một tháng qua đối với cô là những ngày buồn bã, không nói chuyện với ai, chỉ yên lặng ngồi một mình trong phòng.
Cô nhớ ba mẹ, nhớ Tiểu Hiên, nhớ đàn anh Phùng Tuấn, và cũng nhớ Giang Thiếu Tần.
Nhưng rồi tất cả những nỗi nhớ đó đều tan biến đi khi màn đêm buông xuống, một ngày lại trôi qua, và cô cứ lặp đi lặp lại như vậy một tháng.
Điện thoại của cô hắn giữ, ngay cả máy bàn hắn cũng bảo người làm ngắt, cô cứ như vậy không liên lạc với ai, giống như biến mất vậy.
Cô muốn gặp Lam Thiên Hạo để hỏi hắn khi nào thì thả cô về, nhưng hắn không xuất hiện dù chỉ một lần.
Vú Dung mở cửa bước vào trong, nhìn thấy đĩa thức ăn buổi trưa cô vẫn chưa chạm đũa lòng bỗng nhiên lo lắng.
“Cô Tiêu, cô cảm thấy trong người không khỏe sao? Hay là món ăn không hợp khẩu vị? Cô muốn ăn gì? Tôi đi làm cho cô?”
“Hắn khi nào sẽ trở về? Khi nào mới thả tôi ra? Thời gian qua tôi rất ngoan, đã nghe lời của hắn rồi, tại sao hắn vẫn không chịu thả tôi ra chứ?” Tiêu Dao bỗng nhiên hỏi.
Vú Dung vẫn là câu trả lời đó, một tháng qua bà luôn nói như vậy với cô.
“Cậu Lam đi công tác vẫn chưa về, cô chờ thêm…”
“Vú nói dối, rõ ràng hắn vẫn luôn ở thành phố này, tại sao hắn lại tránh né tôi? Tôi chỉ muốn về nhà, tôi thật sự rất nhớ ba mẹ của mình, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống vui vẻ thôi, tại sao lại nhẫn tâm với tôi như vậy?” Giọng nói của vú Dung bị Tiêu Dao chặn lại.
Vú Dung nhìn gương mặt thống khổ của Tiêu Dao, bà quay người rời đi, bởi bà không muốn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng đó thêm lần nào nữa.
Tiêu Dao nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, hai tay nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên.
Cô đi tới đẩy mâm cơm xuống dưới đất, cô không tin hắn nghe thấy người làm nói cô không ăn cơm sẽ không quay về.
Tiêu Dao đập tất cả đồ đạc trong phòng, bỗng nhiên bàn tay bị mảnh chai cắt trúng, nhưng cô không thấy đau, chỉ cảm thấy bản thân đáng thương, thật sự rất đáng thương.
Cô vẽ tranh mấy năm qua, cũng chưa từng vẽ qua nhân vật nào đáng thương như mình lúc này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...