“Mỗi người sống trên thế gian này đều có những cái khó của riêng mình, chỉ là do họ không nói ra cho bạn nghe mà thôi.”
…
Cùng lúc này trong một căn nhà nhỏ vừa đủ hai người ở, Tiêu Dao nằm dài trên ghế nhìn cô bạn cùng phòng đang đi đi lại lại trước mặt nói chuyện điện thoại với ba mẹ cô ấy.
“Tiểu Hiên, ba mẹ cậu lại bắt cậu về Giang Thành sao?” Tiêu Dao hỏi.
Cô gái tên Tiểu Hiên buông điện thoại trên tay xuống, ánh mắt buồn bã gật đầu nói:
“Đúng đấy, ước gì ba mẹ tớ được một phần như ba mẹ của cậu thì tốt biết mấy.
Có lẽ cuộc sống của tớ sẽ không như thế này rồi.”
Tiêu Dao lại suy nghĩ khác, thật ra ba mẹ của Tiểu Hiên là muốn cô ấy trở về nhà để theo học ngôi trường nơi ba mẹ cô ấy từng học trước kia.
Ba mẹ muốn cô ấy học sư phạm sau này ra trường sẽ có ngành nghề đàng hoàng.
Rồi về nghỉ hưu cũng có lương chứ không phải lo nghĩ gì nhiều.
Họ là muốn cô ấy có thể bình thường sống qua ngày.
Còn ba mẹ cô lại muốn cô học cao hơn nữa, luôn muốn cô có cái bằng tiến sĩ nên bắt cô học không ngừng.
Còn đến tận trường nhờ học trò của mình năm xưa để dạy cô.
Nhưng họ không biết ước mơ thật sự của cô là vẽ tranh, và tương lai sẽ là một tác giả truyện tranh.
“Tớ nghĩ mỗi một ba mẹ đều có những suy nghĩ riêng cho con cái của mình.
Cậu đừng nghĩ giống ba mẹ tớ sẽ tốt, tớ muốn học và yêu thích cái gì cũng bị họ cấm đấy thôi.
Chúng ta giống nhau.”
Tiểu Hiên gương mặt ủ rũ ngồi xuống bên cạnh cô, một lúc sau nói: “Thôi mặc kệ đi, hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai có thế nào chúng ta cũng sẽ vượt qua mà thôi.
Chuyện của ba mẹ nói là họ nói, còn chúng ta là chúng ta hoàn toàn không liên quan.”
Tiêu Dao nhìn cô bạn cười, đúng vậy.
Cô còn nhiều thời gian mà, cô phải sống vui vẻ, sống đúng với những ước mơ mà mình theo đuổi.
Cô ôm cổ Tiểu Hiên nói:
“Đúng vậy, chúng ta đã là những người trưởng thành đương nhiên chúng ta phải thật cố gắng để đạt được ước mơ của mình.”
“Còn phải nói sao, phải cười nhiều nữa.
Đúng rồi, hôm nay tớ thấy cậu không cười nhiều như lúc trước, có chuyện gì giấu tớ sao?” Tiểu Hiển đẩy cánh tay của Tiêu Dao ra hỏi.
Tiêu Dao bỗng nhiên chột dạ, cô cười to nói: “Giấu cái gì chứ? Tớ đói quá cậu đi nấu cơm đi, hôm nay tớ sẽ rửa bát.”
Tiểu Hiên đứng dậy chỉ gương mặt của Tiêu Dao nói: “Cậu đấy, tốt nhất là cậu đói thật, nếu cậu dám nói dối tớ sẽ không tha.” Nói xong cô ấy đi vào bếp.
Tiêu Dao nhìn bóng lưng của cô ấy, cũng may Tiểu Hiên không phát hiện ra chuyện cô mắc bệnh.
Nếu không với cái tính của cô ấy chắc chắn cô sẽ không sống yên được.
…
Ngày hôm sau, buổi sáng trên giảng đường Tiêu Dao nằm dài trên bàn học, tâm trí của cô không hề để vào những lời cô giáo nói mà nó đang bay bỗng ở một nơi khác.
Bỗng nhiên một tiếng gọi nhẹ nhàng đưa cô trở về hiện tại:
“Tiêu Dao, phiền em đọc lại những gì cô vừa thuyết trình ở trên cho các bạn khác nghe.”
Tiêu Dao gian nan nuốt nước miếng trong miệng mình xuống, ủa, vừa rồi cô giáo có giảng bài sao? Sao cô lại không nghe thấy cái gì hết vậy? Quay qua nhìn các bạn cũng đang nhìn mình, đương nhiên không thể để bản thân mất mặt Tiêu Dao từ từ đứng dậy để đọc.
Nhưng lại không biết nên đọc cái gì, cô cúi đầu nói nhỏ: “Thưa cô, vừa rồi em không nghe rõ ạ!”
Một loạt tiếng cười trong phòng học vang lên.
Cô giáo không vui nhìn cô nói: “Lát nữa em ở lại cô muốn nói chuyện với em.”
“Dạ!” Tiêu Dao cúi đầu nói.
Cuối giờ những người bạn trong phòng ra ngoài hết, rất nhanh chỉ còn lại mình Tiêu Dao và cô giáo.
“Tiêu Dao, có phải gần đây em không ưa cô cái gì không? Cô thấy trong giờ của cô em luôn không tập trung, nếu có em cứ nói ra đi vì chúng ta còn học với nhau nhiều năm sau nữa.”
Tiêu Dao mỉm cười nhìn cô giáo giải thích:
“Thật ra không có ạ! Hoàn toàn không có luôn, chỉ là mấy hôm nay em ngủ không được tốt cho nên tâm tình không tốt thôi ạ! Em hứa lần sau sẽ không như vậy nữa.”
“Cô quý em là vì em có tài năng, cũng là vì ba mẹ em từng giúp đỡ cô và họ cũng muốn cô giúp lại con gái của họ.
Đương nhiên cô sẽ không phụ lòng tốt của ba mẹ em mà dạy em thật tốt.
Nhưng nhìn xem, em cứ như thế này thì làm sao cô có thể dạy cho em được chứ? Về nghỉ ngơi đi, đừng để lần sau.” Cô giáo nói.
“Dạ, em cảm ơn cô!”
Tiêu Dao chạy thật nhanh ra ngoài.
Ra đến cổng lòng cô bỗng nhiên trùng xuống không vui, đưa tay lên che đi ánh nắng bên ngoài khó chịu đó đi.
Cố kéo một nụ cười an ủi chính mình, rồi sẽ không sao và mọi chuyện sẽ qua thôi.
Phía xa, có một chiếc ô tô đang đậu, người đàn ông ngồi ở ghế lái quay người ra sau cung kính nói:
“Lam Tổng, chính là cô gái kia.”
Người đàn ông phía sau đưa mắt nhìn về phía trước, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nào sau đó gật đầu nói: “Cứ theo kế hoạch.”
“Vâng, tôi biết rồi!” Người đàn ông ngồi ở ghế lái nói.
“Hạo Tam, cậu nghĩ tôi làm như vậy có gọi là độc ác với một cô gái không?”
“Cái này…”
Người đàn ông gọi là Hạo Tam nói hai câu đó xong liền dừng lại.
Ánh mắt nhìn ra bên ngoài, hướng về phía Tiêu Dao.
Một cô gái nhìn khá nhỏ nhắn và xinh đẹp, nhưng thời gian tới mọi thứ của cô ấy sẽ thay đổi bởi người đàn ông ở phía sau.
Cuối cùng Hạo Tam vẫn không nói được gì bởi anh không biết phải nói như thế nào.
Người đàn ông ngồi sau không nhận được câu trả lời cũng không có biểu hiện gì.
Chỉ buông tờ báo trong tay ra, mắt nhìn cô gái đang đứng phía trước.
“Đi thôi.” Giọng nói của hắn vang lên.
Hạo Tam hiểu ý cho xe chạy đi.
Khi đi qua chỗ Tiêu Dao ánh mắt của người đàn ông dừng trên khuôn mặt cô, nhưng chỉ trọn vẹn ba giây sau đó hướng chỗ khác.
Khoảnh khắc đó Tiêu Dao cũng đưa mắt nhìn lên, nhưng chỉ nhìn thấy chiếc xe đang chạy qua mình.
Buổi trưa, Tiêu Dao cùng Tiểu Hiên dạo quanh mấy siêu thị gần nhà để mua quà tặng sinh nhật cho Giang Thiếu Tần.
Anh là bạn thân của hai người đương nhiên món quà cũng phải đẹp và đáng giá một chút.
Tiểu Hiên là con người có mắt thẩm mỹ tốt, cô ấy rất giỏi nhìn đồ.
Tiêu Dao thì ngược lại với cô ấy.
Tiểu Hiên chạy qua bên kia xem đồ, còn Tiêu Dao một mình ở bên này chọn đồ.
Cô xem vô cùng kỹ, từng đường kim mũi chỉ ở trên đó ra sao cô đều nhìn thấy hết.
Đang ngắm nhìn thì bên kia có hai người nói chuyện gì đó với nhau.
Thật ra Tiêu Dao không muốn nghe trộm, nhưng vì cô đang đứng ngay đó nên không thể không nghe.
Đây là do họ nói quá to thôi, không trách cô được
Người phụ nữ nói người đàn ông mà cô ta yêu đang tìm một cô gái có nhóm máu giống hắn để giúp hắn sinh con.
Vì nhóm máu của hắn đặc biệt hơn những người khác.
Sau đó một giọng nói của cô gái khác bất ngờ vang lên:
“Vậy không phải rất hoang đường hay sao? Máu đặc biệt cái gì chứ? Có phải người đàn ông đó vì không muốn cậu sinh con nên mới nói như vậy không?”
“Không phải, anh ấy và mình đã đến bệnh viện để kiểm tra rồi.
Nếu mình và anh ấy nhất quyết muốn sinh con thì đứa bé sinh ra có thể sẽ không được khoẻ mạnh, đôi khi còn chết sớm, cũng có thể là bệnh tật gì đó.
Cậu không biết đâu, sau khi nghe xong mình thật sự hoang mang vô cùng, không tin được.
Nhưng tờ giấy xét nghiệm trên tay mình là thật.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...