Lưu Thiên ngây người, đến gần trường kỉ, cung kính hành lễ với Lãnh Vũ Tử Tuyết. Sau đó lại quỳ xuống với Lãnh Huyết Ngọc.
Tất cả sự việc diễn ra chỉ trong chớp mắt, động tác lưu loát, không khí cũng không một chút xao động, như thể hắn là linh hồn phiêu đãng, hiển nhiên điều này chỉ có những người có võ công thâm hậu mới làm được.
Huyết Ngọc cùng Vũ Tử Tuyết mắt lạnh đánh giá, cảnh giới này các nàng vẫn còn kém xa. Lãnh Vũ Tử Tuyết híp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn Lưu Thiên, nam tử này...xem thường nàng, hắn...là người đầu tiên xem thường nàng
Nam Tử quỳ dưới kia tên gọi Lưu Thiên. Lưu Thiên thật sự kích động đến điên rồi. Từ bốn trăm năm trước, đã cư ngụ và sinh sống tại đây, biết bao lần hắn giống như các tổ tiên trong gia tộc mong mỏi chờ đợi nữ thần niết bàn trùng sinh, nhưng đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng nữ thần
Hằng đêm trong mật đạo bí mật tại thư phòng, sờ lên gương mặt quyến rũ như yêu tinh lại thanh cao, lạnh nhạt như trích tiên trên tranh vẽ. Sống bao năm trên trần thế, tất cả mọi người trong tộc từ già đến trẻ đều công nhận, lần đầu tiên họ được nhìn thấy một người có thể kết hợp giữa tà và chính hai thế lực đối lập một cách vô cùng nhuần nhuyễn đến, vừa chính vừa tà, không chính cũng không tà, tạo nên một cỗ sức quyến rũ đặc thù, gặp một lần liền mãi mãi không quên
Nhận thấy sự ngượng ngùng trong phòng, Lãnh Huyết Ngọc len lén quan sát Lưu Thiên, ừm ngũ quan cương nghị, nhìn liền biết là người chính trực, kiên cường, bất khuất, bóng dáng nhanh nhẹn, thoắt ẩn thoắt hiện, võ công người này cao hơn nàng rất nhiều. Thấy vậy, Lãnh Huyết Ngọc bĩu môi, quay sang nhìn Tử Tuyết, lại thấy cô vẻ mặt âm lãnh, băng hàn rét lạnh thấu xương, Lãnh Huyết Ngọc có chút ngạc nhiên, Lãnh Vũ Tử Tuyết đây là làm sao vậy?! nghĩ mãi không ra, chi bằng đừng nghĩ nữa( ), cơ mà sao nam nhân này lại hành lễ với nàng vậy???
Trong lúc nàng ngây ngốc nhìn Lưu Thiên, thì hắn cũng yên lặng đánh giá nàng. Mái tóc trắng như thác nước ba ngàn tuỳ ý vấn cao, gương mặt góc cạnh rõ ràng, xinh đẹp như hồ ly quyến rũ, nhưng khí chất lười biến trên người lại làm nàng giống một bậc thánh nhân cao cao tại thượng hơn. Điều đặc biệt là nữ tử trước mắt lại cực giống với tiên nữ được vẽ lại trong tranh, dù quần áo trên người có hơi chút kì quái ( áo đầm màu đỏ pha đen ' đúng là có chút hơi lạ '). Trong lòng liền âm thầm khẳng định, nàng chính là Bạch Tranh tiên nữ
Đưa tay lên xoa xoa mái tóc, đột nhiên ý thức được vấn đề gì đấy, Lãnh Huyết Ngọc nhanh chóng đỡ Lưu Thiên vẫn đang quỳ dưới đất dậy sau đó nắm lấy cổ áo hắn, nhấn mạnh từng chữ rõ ràng lưu loát '' đây là đâu? ngươi là ai? đây là triều đại nào? Nói''. Câu nói của cô thành công là cho một người nãy giờ vốn bực tức vì bị người khác bơ trở nên vui vẻ. Lãnh Vũ Tử Tuyết im lặng gật đầu tán thưởng, ừm...Huyết Ngọc nhà cô vẫn còn biết nhận thức được vấn đề ( T/G : ta cá ngươi đang mừng đến phát khóc )
Lưu Thiên vội vàng trấn an Lãnh Huyết Ngọc, lại mời nàng ngồi trên ghế quý phi ở gần trường kỉ, sau đó cẩn thận rót trà mời nàng .Sự tận tình của hắn làm nàng có chút bất đắc dĩ, tiện tay kéo hắn xuống ngồi trước mặt mình, lại nhìn thấy nam nhân này căn bản rất kính trọng nàng, ngay cả mặt nàng cũng không dám nhìn thẳng
Có chút dở khóc dỡ cười, vừa định bảo hắn không cần phải đa lễ như thế, hắn mới bình tĩnh lại, tưởng tượng xem, bị một nam nhân đáng tuổi cha mình hành lễ quỳ xuống với mình, vừa nghĩ đã rùng mình
Lưu Thiên lấy lại bình tĩnh, phất tay ra hiệu cho thị nữ lui ra, hắn trầm giọng kể cho Lãnh Huyết Ngọc cùng Lãnh Vũ Tử Tuyết nghe về sự tình mà hắn được ở bên ngoài
Chính là vừa lúc mở miệng, lại nghe tiếng ồn ào từ ngoài truyền tới. Ngay lập tức một tiểu nữ hài 12, 13 tuổi nhanh chóng chạy vào, rất chính xác phóng tới trong lòng của Lãnh Huyết Ngọc làm nũng, Lãnh Huyết Ngọc khẽ ôm nhẹ nữ hài vào lòng, ôn nhu xoa nhẹ lên tóc mai cô bé, ngọt ngào nói '' Tiểu Hàn ngoan ngoan, sao lại ăn mặc kì lạ thế, gương mặt sao lại lem luốt thế kia ???''
Giống như bị đụng tới chỗ đau, lại có người an ủi, Lãnh Ngạo Hàn đột ngột khóc lớn lên. Ủy khuất cô a, từ nhỏ đến lớn đều được Ngọc Ngọc cùng Tử Tuyết cưng sủng mà lớn lên, căn bản một chút việc nhà còn không cho làm ( T/G: việc nhà Tử Tuyết làm ) nay vừa mới ngủ một lát dậy, nghe thị nữ nói với nhau Ngọc Ngọc cùng Tử Tuyết đã tỉnh dậy, liền la hét đòi đi gặp hai người họ, ngờ đâu lại bị mấy thị nữ kia giữ lại, ném vào trong bể tắm kì cọ một hồi, lại quấn một đống lớp vải y như cái bánh chưng xanh, chịu hết nổi cô liền phản kháng, dụng độc làm cho các tì nữ ngủ hết, liền vùng dậy chạy ra ngoài
Trí nhớ của cô cũng không phải người thường có thể so được, loay hoay một lúc, cuối cùng cô cũng tìm được phòng của Huyết Ngọc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...