Ôm Lãnh Ngạo Hàn trong tay, Lãnh Huyết Ngọc vô cùng sốt ruột, cứ đi một đoạn lại cúi xuống nhìn người trong tay, cảm giác người cô càng lúc càng nóng, tâm nàng loạn thành một đàn, tâm tư chỉ đặt trên người cô.
Đi đằng trước, Lưu Thiên cùng Vũ Tử Tuyết sắc mặt cũng không khá hơn, đi xuyên qua vài tòa bảo tháp đồ sộ, cuối cùng lại dừng chân tại Thiên Thiềm cư.
Vũ Tử Tuyết một cước đạp gãy cửa phòng Thiên Thiềm cư, cánh cửa hoa lệ ngã xuống tạo nên tiếng vang giòn tan báo hiệu nó đã hi sinh, chính là vào thời khắc này chẳng còn ai chú ý tới nó nữa.
Hồng Hiểu Luân, gia chủ Hồng gia tộc, năm nay đã hơn ba mươi tuổi, lão là Luyện đan sư nổi tiếng trong Vạn Hoa Cốc, cấp bậc cũng đã là Lục sắc Trung cấp đỉnh phong.
Thật ra luyện đan sư cùng luyện khí sư không chia ra cấp bậc rắc rối như Tu luyện giả hay kiếm sư, nó chỉ đơn thuần chia làm màu sắc như: xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử, cấp Thượng, Trung, Hạ.
Dòng máu thuần khiết Luyện đan sư vốn rất hiếm, người không có dòng máu thuần thì thường chỉ tới Chanh sắc là xem như đã đạt giới hạn, không thể cao hơn được, hơn nữa Luyện đan sư có thể tăng cấp so với bất kì nghề nào đều vô cùng khó.
Vì vậy, Luyện đan sư đã hiếm có nay lại khó tìm, ngàn trân châu tài bảo cũng cầu không nổi một viên đan dược, các gia tộc cường đại luôn chú ý lôi kéo luyện đan sư, càng nhiều người gia thế càng cường đại, hoàng đế của các vương quốc cũng kính nhường ba phần với bọn họ.
Hồng Hiểu Luân từ nhỏ đã mẫn cảm với các dược liệu, năm năm tuổi thì được đưa vào dược các học tập, bản thân lại có song hệ dị năng Mộc, Hỏa giúp ít cho việc luyện đan, được xem trời sinh thiên tài hòan mĩ, hai mươi tuổi đã là hoàng cấp đan sư, ba mươi tuổi thì đột phá lục cấp, cảnh giới cao người người mơ ước, trong Vạn Hoa cốc đã được xem là một trong những người hô phong hoán vũ, rất có thế lực, nếu ra khỏi Cốc sống bên ngoài hẳn sẽ danh chấn tứ phương.
Ngày hôm qua hắn tận mắt nhìn thấy nữ thần trong bức tranh xuất hiện, lòng tràn đầy chờ mong được nàng chỉ giáo cho kiến thức uyên bác, hẳn là thần tiên trên trời so với người thường khẳng định hơn rất nhiều, hắn liền quyết tâm nịnh nọt lấy lòng tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh đẹp đi bên cạnh, hi vọng được nàng chiếu cố nói tốt trước mặt nữ thần.
Nào ngờ vừa mới mở miệng hỏi han vài câu thâm tình, lại bị tên Lưu Thiên viện cớ không muốn làm tiên nữ mệt kéo đi mất, Hồng Hiểu Luân tiếc nuối vô cùng, nhưng mà quân tử trả thù mười năm chưa muộn
Sáng sớm hắn đã cố ý chạy đến Lưu Thiên các ý đồ khởi binh vấn tội rất hùng hổ, nhào vào cửa viện la hét đòi người, khiến cho Lưu phu nhân cùng các thị nữ kinh hoảng cứ tưởng khởi loạn xảy ra.
Nhưng là hắn chỉ mong cướp lại vị thần nữ cùng tiểu tiên kia chẳng thèm quan tâm chú ý, nhanh chóng đặt mông xuống ghế mộc đàn, sắc mặt rất không tốt ngồi cò kè mặt cả với Lưu phu nhân, nhưng lúc chỗ ngồi còn chưa nóng liền bị một tên thị vệ hớt ha hớt hải chạy vào lôi kéo đi về phía Thiên Thiềm cư, trong miệng hắn hô hào cứu người cấp thiết làm Hồng Hiểu Luân không thể làm gì khác ngoài việc để yên cho hắn kéo, đây là lệnh của Lưu Thiên? hảo, hắn căn bản đang rất muốn tìm y đây.
Trong miệng thầm mắng Lưu Thiên chết bầm, tiểu nhân, vô sỉ trắng trợn.... Hồng Hiểu Luân căn bản không ý thức được sao bản thân lại phải chữa trị cho người trong Thiên Thiềm cư, bởi Thiên Thiềm cư trước giờ không có người a, nó bị bỏ hoang cùng Bạch Tranh lâu từ lâu rồi, nhưng đôi khi cũng có người vào đây dọn dẹp sửa sang nên cũng không có hao tổn gì, chỉ là vào ban đêm thì chẳng ai nguyện ý đi vào mà thôi.
Xuyên qua trùng trùng điệp điệp núi giả đình đài lầu các, đến khi cả thị vệ lẫn vị đại phu trên trán bắt đầu xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng thì mới thoáng thấy bóng dáng Thiên Thiềm cư.
Loạng choạng bước lên bậc thang, vươn tay yếu ớt đẩy cửa, Hồng Hiểu Luân chẳng còn chút sức lực, vừa bước vào, miệng vừa muốn há ra muốn la hét liền lập tức há ra to hơn
"Nữ...Nữ thần.." Hồng Hiểu Luân không ngờ hắn lại gặp các vị thần nữ ở đây, nhưng rất nhanh, hắn liền nhận ra người nằm trên giường kia là tiểu cô nương hắn muốn lấy lòng, tâm trạng liền trầm xuống, tiểu cô nương kia bị người hại, hơn nữa còn hại rất thê thảm, hừ, hắn nhất định sẽ bắt kẻ hại nàng ra làm chuột thí nghiệm
"Còn không mau trị thương cho nàng."
Tiếng quát sắc lạnh của Vũ Tử Tuyết làm thức tỉnh Hồng Hiểu Luân, Lãnh Huyết Ngọc cũng quay đầu lại nhìn, nam tử này mắt phượng dài hẹp, khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo, hắn chỉ mới hai mươi lăm tuổi đi, chính là nàng cũng không quan tâm, chỉ hi vọng hắn có thể chữa trị cho Tiểu Hàn.
Vũ Tử Tuyết đứng bên giường, thấy đại phu đi vào mà còn chần chừ liền hét một tiếng, xám bạc con ngươi ánh lên vẻ tức giận cùng lo lắng, tại dị thế không biết điều kiện có giống như ở hiện đại tiện nghi hay không, Tiểu Hàn còn nhỏ như vậy, nàng cũng không muốn tay cô vấy máu bẩn, nhưng Tiểu Hàn không có vẻ như đã đánh nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hồng Hiểu Luân bước tới giường gỗ, một khắc cũng không chậm trễ cầm tay Lãnh Ngạo Hàn nhanh chóng bắt mạch, động tác vô cùng thuần thục
Lãnh Ngạo Hàn yếu ớt nằm trên giường, vẻ mặt thống khổ, trên trán còn có một ít mồ hôi mỏng, quần áo trên người rách nhiều chỗ, trên vai còn có một vết thương máu chảy ra như suối
Dựa vào kinh nghiệm hơn mười năm nay chữa bệnh, hắn chắc chắn một điều, vết thương này nguyên là do mũi tên sượt qua vai gây nên, còn tiểu cô nương nóng sốt là do mất máu.
Mạch đập không loạn, sắc mặt hơi tái, đồng tử không giãn ra, kiểm tra miệng vết thương cũng không có dấu hiệu trúng độc, Hồng Hiểu Luân nhẹ nhàng thở hắt ra, không trúng độc là tốt, với thể trạng này mà trúng độc sẽ rất khó giải vì căn bản tiểu cô nương đã mất máu khá nhiều, nếu vận nội công ép chất độc sẽ gây ra tổn thương kinh mạch cùng tu vi, Hồng Hiểu Luân liền cẩn thận khử trùng rồi băng lại
Tại đây, điều kiện chữa trị nội thương rất tốt, nhưng ngoại thương thì chẳng tốt được như vậy, ngay cả nóng sốt thông thường cũng không có cách giải quyết thỏa đáng
Kê đơn hạ sốt thông thường cùng với chế độ nghỉ ngơi cho Lãnh Ngạo Hàn, còn phân phó hai tì nữ hầu hạ lau sạch máu trên thân thể, Hồng Hiểu Luân mới cùng nhóm người Huyết Ngọc đi vào căn phòng kế bên bàn chuyện
__oOo__
Tại một căn phòng trong Thiên Thiềm cư
"Đại phu, rốt cuộc Tiểu Hàn là bị làm sao?" Lãnh Huyết Ngọc đi thẳng vào vấn đề, hỏi
"Thưa tiên tử, tiểu cô nương không sao, chẳng qua hiện tại sức lực rất yếu, tạm thời chưa thể tỉnh dậy" Hồng Hiểu Luân cẩn thận khai báo tình hình của Lãnh Ngạo Hàn, tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu lại hiểu chuyện như vậy, hắn không mong nàng xảy ra chuyện
"Nàng sẽ không sao đúng không? Thế ngươi mau đi kê đơn sắc thuốc cho nàng đi."
Huyết Ngọc lúc này mới bớt lo âu, nhưng nghĩ đến Tiểu Hàn vẫn còn phải nằm vài ngày không khỏi cảm thấy phiền não
Vũ Tử Tuyết chính là một câu cũng không nói, im lặng quan sát Hồng Hiểu Luân, nam nhân trước mặt nước da hồng hào, cử chỉ cao quý, giọng nói hơi trầm, thân thể cũng thon dài thư sinh, tóc vẫn cao, y phục cẩm bào sắc trắng phỏng chừng còn rất trẻ
Hồng Hiểu Luân cũng âm thầm đánh giá các nữ thần, hôm qua nhìn không rõ dung mạo, hôm nay lại đứng gần như vậy, đánh giá cũng rõ ràng hơn
Nữ tử bên phải mặc huyết y đỏ rực như máu, mái tóc dài màu trắng phá lệ chói mắt, một đôi huyết sắc con ngươi lộ ra kinh tài tuyệt thế, bộ dạng tiêu sái phong lưu, gương mặt đường nét hoàn mỹ, toàn thân phát ra sức sống mãnh liệt, hệt như một con cửu vĩ hồ ly nhàn nhã quyến rũ
Nữ tử bên trái mặc bạch y, bên hông có đái ngọc giắt lên, tóc đen như mực được buộc bằng một cây trâm, mắt sắc như dao, mày như mực vẽ, cử chỉ ưu nhã, dáng vẻ cao cao tại thượng, phiêu phiêu dật dật ít người sánh kịp, bạc mâu lạnh nhạt, gương mặt xúc cảm đều lạnh như một khối băng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...