Loạn Thế Tiên Tử


Nghe thấy Phi Bồng lúng túng dỗ dành mình, Dĩnh Hi mới ngẩng mặt lên, miệng cười toe toét, nào có bộ dáng giống như là vừa khóc chứ, một giọt nước mắt cũng không có.

Nàng vừa cười vừa đung đưa đầu, nghịch ngợm nói, ""Hì hì, Phi Bồng ca ca bị muội lừa nha! Ai kêu huynh nói muội quậy phá! Lêu ~!" Nói xong, nàng còn không quên lè lưỡi trêu chọc Phi Bồng.

Phi Bồng nhìn thấy nàng như vậy, chẳng những không tức giận mà còn cười thật tươi xoa đầu nàng làm cho Dĩnh Hi nhìn hắn không chớp mắt.

Nụ cười này của hắn tựa như băng tuyết giữa mùa đông lạnh giá, sau khi gặp được ánh nắng mùa xuân sẽ hòa tan, băng tuyết sơ dung!

"Phi Bồng ca ca cười thật xinh đẹp nha!" Nhìn thấy Phi Bồng cười, nàng mở to mắt thật đáng yêu, mở miệng khen ngợi.


Nàng thường xuyên khen các Tiên nữ tỷ tỷ khác là xinh đẹp nên nghĩ rằng từ xinh đẹp là dùng để khen tất cả mọi thứ, không phân biệt là đồ vật, loài vật hay nam nữ.

"Thật sao, tiểu Dĩnh nhi?" Phi Bồng biết nàng ngây thơ và trong sáng, nên không trách nàng dùng từ khen ngợi nữ nhân mà khen mình, nghe nàng khen thì càng thêm tươi thật cười nhìn nàng.

"Thật! Muội rất thích nhìn huynh cười như vậy!" Nàng còn vẻ mặt rất thật sự nói, Phi Bồng ca ca cười còn xinh đẹp hơn cả các Tiên nữ tỷ tỷ khác trên Thiên giới này nữa.

Phi Bồng nhìn nàng cười khẽ nói, "Nếu tiểu Dĩnh nhi thích ta cười, thì sau này ta chỉ cười cho một mình muội xem!" Đây là lời hứa vĩnh viễn, mãi mãi không thay đổi.


Nghe xong lời Phi Bồng nói, Dĩnh Hi liền nhào vào lòng hắn, ngửi ngửi hương thơm của hoa Sen phát ra từ cơ thể của hắn, sau đó nàng nằm gối đầu lên đùi hắn và nhắm mắt lại hưởng thụ, nàng thích nhất được nằm ở trên đùi Phi Bồng ca ca như vậy!

"Lúc nãy, ta nghe các Thiên binh gác ở Nam Thiên Môn nói, muội muốn trốn xuống phàm gian chơi?" Phi Bồng thấy nàng nằm trên đùi mình như mọi khi thì đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng và ôn nhu hỏi.

Nghe tới đây Dĩnh Hi liền mở mắt ra, chu đôi môi đỏ mọng lên oán trách, "Phi Bồng ca ca đừng nhắc nữa, nếu không phải tại bọn họ thì muội sẽ không bị Nam Cực gia gia bắt kịp đâu!" Nhớ tới là nàng lại cảm thấy tức tối, gác cửa thì gác cửa đi, họ chỉ cần không cho kẻ xấu vào phá nhà của nàng là được rồi, sao lại không cho nàng ra khỏi nhà đi chơi chứ?! Thiệt không đáng yêu chút nào!

"Ha ha! Tiểu Dĩnh nhi, sau này muội đừng muốn hạ phàm nữa, dưới phàm gian có rất nhiều kẻ xấu, muội xuống đó sẽ bị làm hại.

Hứa với ta sau này không được nghĩ đến chuyện đó nữa, ta sẽ lo lắng, biết không?!" Phi Bồng nói với vẻ mặt tha thiết nhìn nàng, hắn thường xuyên bận việc cho Thiên đình, không thể thời thời khắc khắc ở bên nàng được, hắn sợ một khi mình không ở bên cạnh thì nàng lại lén muốn trốn xuống trần, tới khi đó xảy ra chuyện thì sao đây.

Hắn không muốn có bất kỳ nguy hiểm hay tổn thương gì xảy ra với nàng, nàng là người quan trọng nhất của hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận