Khoảng cách từ Hồng Nhan Các đến chỗ tri phủ không xa, Kỳ Mạch đem Diệp Hòa ôm thật chặc vào ngực, ngồi xe ngựa thay đi bộ chỉ tốn một nén nhang liền đến.
Mà Diệp thở hổn hển phun ra hơi thở nóng rực bị hắn ôm tới một gian phòng hết sức sa hoa, vì tiếp đãi vị hoàng tử tôn quý này Vương tri phủ hiển nhiên tốn không ít tâm tư chọn một chỗ độc lập cách xa nơi ồn ào trong hậu viện, bên trong có một tiểu phòng chia làm gian trong cùng phòng trong dùng rèm trân châu ngăn làm hai, bàn trà gỗ Tử Đàn, giường lớn điêu khắc hoa cùng một cái gương to hơn con người, giá sách làm từ gỗ đen, lư hương ô kim khắc hoa, ghế mềm mạ vàng cùng bình phong tao nhã.
Không khó nhìn ra Kỳ Mạch thuộc kiểu người không muốn làm cho có lệ theo đuổi người mình yêu, sau khi cẩn thận đem Diệp Hòa đặt trên mặt giường lớn mềm mại, biểu tình thành thật bảo nàng chờ một chút liền vội vội vã rời đi không thấy bóng dáng. Trên thực thế trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất tắm nước nóng cho đến trên người trơn bóng phiếm mùi thơm ngát mới choàng lên người cẩm y hoa bào viền vàng thêu hoa văn màu đỏ, rồi lại dùng thuốc mỡ thượng hạng bôi lên nơi sưng đỏ trên mặt, rất nhanh vết bầm trên mặt vơi bớt không ít, vẻ mặt nghiêm túc trang trọng nhìn vào trong gương, trong gương chiếu ra nam nhân vóc người cao ngất săn chắc, khuôn mặt phong thần tuấn mỹ quả nhiên là nhất biểu nhân tài, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Không thể quá thô lỗ, không thể quá nôn nóng như vậy sẽ để lại ấn tượng xấu cho nàng, trước tiên phải tiến hành từng bước, nói chút lời tán tỉnh để tạo không khí rồi mới cho nàng một đêm lãng mạng khó quên. Trong lòng Kỳ Mạch cứ thế tính toán kế hoạch.
Diệp Hòa có chút tức giận nằm ở trên giường, chờ a chờ……rồi lại chờ mãi chờ mãi…dần dần mỵ thuốc trong cơ thể tựa như hết hạn theo thời gian từng chút một biến mất, nóng bức trong người cũng không còn quá mãnh liệt, cảm giác khó chịu dần vơi đi.
Cho nên rất nhanh Diệp Hòa liền hiểu, dược nàng trúng không phải quá cường đại, may mắn hành hạ giày vò đã qua. Đang ở nàng ý thức được điểm này thì cửa phòng bị đẩy ra, một nam tử sải bước dồn dập đi vào trong phòng.
Nhìn nam tử ăn mặc một thân long trọng hiển nhiên cố ý chỉnh chu lại, Diệp Hòa rốt cục tỉnh ngộ trong khoảng thời gian vừa rồi hắn làm gì, oán trách trong lòng nhất thời tan thành mây khói đổi lại cảm động chen vào. Cái gì có thể khiến ột người không có tính nhẫn nại chịu chờ đợi nữ nhân? Mặc dù Diệp Hòa ở tình cảm phương diện không có kinh nghiệm phong phú nhưng cũng biết đó là yêu.
Cả phòng gian phòng tản ra không khí mập mờ, ngọn nến lung linh chiếu ra vần sáng ấm áp, Diệp Hòa mới vừa toát ra một thân một thân mồ hôi, khiến sa y vốn mỏng tan dính sát vào trên người họa ra đường cong uyển chuyển của thân thể nàng, dưới cổ trắng noãn là cao thấp phập phồng, tóc mây tán loạn mang theo vài phần xinh đẹp hấp dẫn. Kỳ Mạch vừa tiến vào liền nhìn thấy cảnh tượng như thế, tròng mắt long lanh nhanh chóng chuyển thâm, nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm nàng.
Thấy người nọ nhìn mình không dời mắt, Diệp Hòa hơi thẹn thùng đồng thời có thêm mấy phần mừng rỡ, ít nhất điều này nói rõ nàng cũng rất có mị lực không phải sai?
Đang suy nghĩ quả nhiên bắt gặp người nọ cất bước đi tới càng ngày càng gần, càng ngày càng gần......trái tim Diệp Hòa theo bước tiến của hắn mà đập bang bang, mang theo vài phần chờ đợi, mấy phần kích động.
Đúng vào một khắc quan trọng nhất đời người, một cái áo ngủ bằng gấm thêu đồ án phức tạp tinh sảo nhẹ nhàng trùm lên trên người nàng, giọng nam nhân có chút khàn khàn vang lên bên tai: “Coi chừng cảm lạnh.”
Coi chừng cảm lạnh...... Lúc này mà hắn nói nàng coi chừng cảm lạnh? Khóe miệng Diệp Hòa co giật hai cái, không thể nghi ngờ việc này đã kích lớn đến nàng. Song nghĩ lại, ở trong hoàng cung Đô thành đám vương công quý tộc đều tam thê tứ thiếp mà Cửu hoàng tử hắn lại nổi danh thanh tâm quả dục, qua nhiều năm mà ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không có, nàng hiện tại thế này hắn vẫn có thể bình tĩnh, chẳng lẽ sinh lý hoặc tâm lý xảy ra vấn đề gì rồi? Vấn đề này thật có chút khó mở miệng, một khi mở miệng lại sợ đụng chạm tự ái của hắn.
“Cái kia......” Diệp Hòa đỏ mặt, thanh âm mang theo chần chừ không dứt khoát.
Kỳ Mạch nhìn ra nàng phản ứng khác thường, khẩn trương hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Diệp Hòa vội vàng lắc đầu: “Ta không thành vấn đề là ngươi có vấn đề.”
“Ta có vấn đề gì nhỉ?” Kỳ Mạch nhướng mày cúi đầu đánh giá mình, gò má phiếm đỏ ửng khiến khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nến đẹp không tả xiết.
“Ý của ta là..... có phải về phương diện kia không được hoặc thân thể có bệnh gì đó không tiện nói ra?” Nói xong hai má Diệp Hòa nóng như lửa đốt, cuống quít giải thích: “Chàng không cần cảm thấy mất thể diện, chúng ta đã là vợ chồng, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp chàng vượt qua, chúng ta có thể dùng dược vật hoặc những phương thuốc cổ truyền khác...... Ô ô......”
“Nữ nhân ngốc không biết tốt xấu, là nàng tự tìm nha.”
Lời còn chưa dứt hắn đã nguy hiểm nheo mắt lại giống như dã thú tức giận gầm nhẹ, sau đó thình lình tung mình phủ lên, nụ hôn nóng bỏng cũng theo đó bao trùm xuống.
Quên mất khắc chế nôn nóng cũng quên mất phải tạo không khí lãng mạn. Kỳ Mạch tức giận vọng động bị đè nén đã lâu trong nháy xỏa tung trào như trừng phạt dùng sức mút lấy môi nàng. Diệp Hòa bị hành động bất ngờ của hắn khiến choáng váng, lời muốn nói không thể thốt ra khỏi miệng, chỉ biết môi của hắn mềm quá......
Diệp Hòa tay chân vô lực dần dần cảm thấy nóng lên, song nàng có thể phân biệt, lần này không phải do mị dược thúc đẩy mà là khoảnh khắc hai người ở cùng nhau sau khi trải qua nhiều biến cố từng ly từng tý tích lũy thành cảm giác yêu thương, vào thời khắc này không thể lên men lan ra sức nóng từ từ chuyển thành thẳng thắng đối mặt nhau.
Hắn có thể tường tận cảm giác được làn da bóng mượt căng đầy thon dài của nàng, xúc cảm khỏe mạnh nữ tử khuê phòng không thể có mà phải trải qua tô luyện. Còn nàng cũng có thể cảm giác được độ mềm dẻo thân thể hắn, không hề văn nhược như thư sinh quen được nuông chìu không quen lao động tay chân mà lán mượt ôn nhuận như bạch ngọc rồi lại bền chắc có lực.
Thân thể thon dài kia ép lên thân người mềm mại của nàng, hô hấp dần dần nặng nề bao phủ cả người ngoài ra hai người thật chặc dán tại cùng nhau như hòa thành nhất thể.
Tiếp theo Diệp Hòa chỉ cảm thấy suy nghĩ mơ hồ không rõ, chỉ có thể cảm giác được tay hắn, môi hắn, lưỡi hắn, cùng hơi thở nóng hổi của hắn.....
Như đang tận hưởng cảm giác tự do ngoài thiên nhiên bao la,đầu tiên là ánh sáng nóng rực phủ lên trên người, nhiệt độ kịch liệt tăng lên, sau đó lại có một luồn gió nhẹ nhàng thổi qua mang đến tê dại sảng khoái, kết quả gió càng thổi càng lớn càng thổi càng mạnh mẻ dần dần cả người trở nên ướt đẫm thì ra cuồng phong bạo vũ đang cuốn đến.
Trong lúc cùng nhau triền miên quấn quýt, Diệp Hòa đột nhiên cảm giác được hắn mới là mị thuốc hơn nữa loại mị thuốc này cực mạnh cực bá đạo.
Sau khi xong hết thảy, Kỳ Mạch ôm thân thể hữu khí vô lực của nàng, chui đầu vào hõm vai nàng, thỉnh thoảng ngẩng lên hôn thùy tai căn mọng mang theo thỏa mãn cùng vui vẻ: “Hiện tại nàng còn cho rằng ta không được nửa không, hửm?”
Diệp Hòa ngay cả khí lực trợn mắt cũng không có, thở hổn hển nằm trên giường, hắn có được hay không đã không thể nghi ngờ, ngược lại nàng bây giờ hoàn toàn không được rồi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...