Sau khi Diệp Hòa rời đi, nội đường chính hòa đại điện vẫn thắp thêm nến đỏ, pháo hoa tiên diễm nở rộ, trên bàn hương khói lượn lờ, ban nhạc tấu khúc vui mừng, ngoại đường tiệc rươu đã sớm bố trí thỏa đáng, món ăn quý và lạ trăm vị vô số, văn võ bá quan tần phi phu nhân tụ tập tại nội đường tiếp tục chờ đợi đôi tân phu thê khác. Nội đường mỗi người hầu như đều cảm nhận được sự yên lặng lạ thường, hôn sự Bát vương gia Đại Kỳ cùng trưởng công chúa Bắc gia, không chỉ liên quan đến chung thân hai người hơn nửa còn là hiệp ước liên minh của hai nước, trước mắt mặc dù đã qua giờ lành nhưng tất yếu gì cũng phải bái đường.
Thời gian trôi qua chỉ một nén nhan, sắc mặt Kỳ đế dần dần trầm xuống, không khí vui vẻ trong nội đường cũng trở nên ngưng trọng, chúng thần thỉnh thoảng hai mặt nhìn nhau nhưng khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của Kỳ đế, người người đều e sợ trở thành người đầu tiên bị giận chó đánh mèo, cuối cùng thở cũng không dám lớn tiếng, yên lặng theo dõi kỳ biến.
“Hoàng thượng...... Hoàng thượng! Không xong!” Thái giám giọng lanh lảnh từ ngoài điện vang lên, kèm theo liên tiếp tiếng bước chân dồn dập, trong phút chốc cả sảnh đường phải sợ hãi. Tiếng nói Từ Phúc vốn bén nhọn hiện tại hơi thở rối loạn, chạy vào trong điện liền ầm một cái quỳ gối trước mặt Kỳ đế:
“Bắc gia trưởng công chúa...... Trưởng công chúa nàng ở trong Thanh Phong điện...... Chết bất đắc kỳ tử!”
Nơi khác loan xe hoa lệ đang hướng Khiêm vương phủ đi tới, vệ binh phân làm hai hàng dọc theo bên xe, đường phố không giống lượng người tấp nập ban ngày, vì Đại Kỳ quy định cấm đi lại ban đêm ban đêm cùng không cho phép mở quầy hàng, mấy ngày gần đây khí trời lại đặc biệt hạ thấp, ban đêm lạnh đến run lập cập, dân chúng phần lớn đóng cửa thật sớm ngủ. Trên đường cái không có người đi lại có vẻ vắng lạnh nhưng cũng may vì trên đường không có người mới khiến dọc theo đường đi yên ổn thuận lợi, loan xe trực tiếp chạy băng băng không cần né qua người đi đường, thoáng chốc đã tiến gần Khiêm vương phủ.
Trải qua hành hạ cả ngày, trong bụng lại không có lấy chút thức ăn, Diệp Hòa sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, miễn cưỡng ngồi dựa vào trên loan xe, cả người không còn chút sức lực nào. Lúc này trong lòng nàng có tâm tình vui sướng đón tân hôn rồi lại xen lẫn mấy phần lo lắng. Không biết sau khi nàng rời đi tình trạng ở đại điện thế nào rồi? Bát gia cùng Bắc gia trưởng công chúa có đến hỉ đường hay chưa? Nếu không có bọn họ hiện tại đang ở nơi nào?
Đang thất thần suy nghĩ, loan xe bỗng dưng ngừng lại, xuất hiện quán tính khiến Diệp Hòa thoáng lung lay nhưng lập tức ổn định thân thể, liền nghe có thấy giọng quát lớn của vệ binh bên ngoài truyền đến.
“Lớn mật! Đây là loan xe của Khiêm Vương Phi, bọn ngươi còn không mau mau tránh ra!”
Diệp Hòa nhíu mày, âm thầm nghi ngờ, tính theo canh giờ hiện tại trên đường hẳn dòng người thưa thớt mấy lấy đâu ra người chạy tới chặn xe? Đang suy nghĩ lại nghe thấy phía ngoài vang lên tiếng la khàn khàn của một nam nhân: “Diệp cô nương!”
Kể từ khi nhận Hạ Niên Đức làm dưỡng phụ, nàng liền lấy theo họ Hạ đã lâu không có ai gọi nàng Diệp cô nương, huống chi giọng nói này rất quen thuộc. Trong lúc nhất thời, Diệp Hòa nhớ không nổi đó là giọng của ai,l úc này cửa xe mở ra nhìn ra bên ngoài, nàng nhất thời kinh ngạc trừng lớn mắt.
“Vương Phi trăm triệu không thể, người bây giờ không thể xuất đầu lộ diện......”
Bênh cạnh vệ binh hoảng sợ làm khó xử nhưng không ngăn cản được động tác Diệp Hòa xuống xe, nàng một tay nhấc lên làn váy đỏ thẫm, một tay chống thành xe nhảy xuống, đơn giản người ngăn cản loan xe là Hình Lôi biến mất hơn ba năm mới xuất hiện!
Hình Lôi khổ người cao lớn uy mãnh thoạt nhìn cường tráng đôn hậu, mặc dù y phục lam lũ có vẻ chật vật. Diệp Hòa nhìn thoáng qua liền nhận ra hắn! Những năm này hắn hẳn đi theo tổ chức gọi cái gì Phục Hưng? Hiện tại vì sao lại đột ngột xuất hiện? Hắn vội vả tìm nàng không tiếc ngăn cản loan xe, chẳng lẻ đã xảy ra chuyện gì? Diệp Hòa lo lắng nghĩ, lại thấy Hình Lôi bị vệ binh dùng đại đao ngăn đứng im tại chỗ, vội vàng cau mày quát lên: “Ta biết hắn để hắn tới đây!”
Binh lính nhìn Diệp Hòa hơi có chút do dự, ánh mắt cùng biểu tình Diệp Hòa nháy mắt lạnh xuống, bọn họ mới vội vàng thu hồi binh khí nhường một con đường. Hình lôi biểu tình lo lắng,được thả tự do liền sải bước chạy tới trực tiếp giảm thấp thanh âm nói: “Cô nương, cầu cô nương nhanh đi cứu bát gia! Nếu không sẽ chậm mất......”
Diệp Hòa trong lòng lộp bộp, lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bát gia cận kề cái chết cũng không chịu cùng Bắc gia trưởng công chúa thành thân, sau khi hủy hôn dưới hai nước đã trở mặt thành thù, hoàng thượng muốn trị bát gia tội mưu nghịch phản quốc đã phái cấm vệ quân vây quanh vương phủ. Bát gia mang theo đám người trong hội phục hưng liều chết phá vòng vây, bị đuổi bắt chạy đến quảng trường Thành Tây thì bị ngăn lại,đường lui đã đứt,cấm quân như muốn vây sát......”
Diệp Hòa sắc mặt xanh mét, không còn kiên nhẫn nghe hắn tiếp tục tỉ mỉ kể lại tình hình, nghĩ đến lúc này người nọ đang bị nguy hiểm bao vây tứ phía thậm tùy thời có thể xuống Hoàng Tuyền. Trước mắt nàng chợt hiện ra hình ảnh nam tử mặc hỉ phục mộc mạc người đầy máu đen, bị binh mã cấm quân vậy lại chính giữa chịu công kích mọi phía, tánh mạng cận kề cái chết,không thể tiếp tục suy nghĩ nàng giơ tay lên gở xuống mũ phượng nặng trịch, cướp lấy dây cương trong tay vệ binh cánh đó không xa, tiếp theo tung mình nhảy lên ngựa,vệ binh vội vàng ngăn cản. Diệp Hòa một cước đá tên đó văng ra, quay đầu ngựa lại liền hướng phương hướng Thành Tây phóng đi.
“Vương gia muốn chúng tôi đưa người trở về phủ, người không thể đi a!”
Diệp Hòa động tác nhanh nhẹn bỏ mặt vệ binh khuôn mặt khủng hoảng ở phía sau hét to, tốp người khác vội vàng lên ngựa đuổi theo nhưng Hình Lôi vung tay lên, trong ngõ đen bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện hơn mười người hắc y nhân ngăn cảm đường đi đám vệ binh, những người này nghiễm nhiên là sát thủ từng trải qua đặc huấn đặc biệt, xuất chiêu ngoan lệ không chút lưu tình chém giết đám người, đang ở hai phe người binh triền đấu. Diệp Hòa đã giục ngựa biến mất ngay cuối con phố.
Lúc này, trong cung một mảnh hỗn độn, Bắc gia trưởng công chúa chết bất đắc kỳ tử tại hoàng cung Đại Kỳ, không khác nhấc lên một luồng sóng to gió lớn. Bắc gia thái tử nhìn thấy thi thể hoàng cô lập tức nóng giận cùng đám người hộ tống thái tử trở về nước đồng thời quân đội phát ra tín hiệu báo nguy, rước khi còn nói nếu không có một lời giải thích hợp lý về cái chết của hoàng cô thì cả hai nước sẽ có chiến tranh động đến binh đao. Kỳ đế một mặt phái người triệu bát vương gia vào cung, một mặt sai người toàn lực tra rõ chuyện này nhưng khám nghiệm tử thi Bắc gia trưởng công chúa kết quả lại là trúng độc bỏ mình, nguyên nhân trúng độc còn phải đợi điều tra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...