Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Ta không biết mình làm thế nào trở lại
phòng ngủ, cũng không biết mình nằm trên giường bao lâu, mãi đến Trâu tỉ tỉ mang đồ ăn tới: “Như, ăn chút gì đi, từ trưa hôm qua đến giờ muội
vẫn chưa…”

Nước mắt chậm rãi chảy
xuống, ta nhào vào ngực nàng khóc lớn: “Tỉ tỉ, Như không phải cố ý, ta
đều thật tình với bọn họ, vì sao họ lại nghĩ như vậy? Có phải ta đã làm
chuyện rất quá đáng không? Có phải hành vi của ta khiến bọn họ khó chịu
nổi không? Có phải vì ta không chú ý đến những chuyện cần kiêng kỵ, mà
khiến mọi người không thoải mái không?”

Vỗ nhẹ lưng ta, Trâu tỉ
tỉ giống như mẫu thân dịu dàng an ủi ta: “Không, muội làm tốt lắm rồi.
Như, muội đừng suy nghĩ nhiều, chuyện muội làm cho mọi người mấy năm
qua, mọi người đều thấy, không ai oán trách muội, không ai cả.”

“Nhưng Tứ ca vì sao nói như vậy, vì sao chứ?”

Tay Trâu tỉ tỉ dừng trên
lưng ta, ngừng một lúc lâu mới đỡ ta đến ngồi bên giường: “Như, Từ gia
nói thế làm thế là có nguyên nhân, có vài chuyện ta chưa nói cho muội
biết, sợ muội nhất thời không chịu nổi, nhưng hiện tại xem ra nên nói
với muội mới phải.”

Do dự và đau đớn trong
giọng nói khiến ta kinh hãi, trong lòng căng thẳng, cảm giác vô cùng
khẩn trương bao bọc lấy ta: “Tỉ tỉ, chuyện rất quan trọng sao?”

“Phải” Trâu tỉ tỉ không
nhìn ta, ngữ khí thong thả mà nghiêm túc: “Như, những chuyện này với
muội mà nói đều rất quan trọng, không chỉ quan trọng, ta còn sợ muội
không chịu nổi. Nhưng mà, muội rất kiên cường đúng không? Muội kiên
cường hơn bất cứ ai, là kỳ nữ thiên hạ khó có, muội từng nói, muội sẽ
nắm chắc vận mệnh trong tay, sẽ không để mặc người ta chém giết, đúng
không?”

Ta đưa tay nắm lấy ống tay áo nàng: “Tỉ tỉ, tỷ muốn nói gì? Đừng làm ta sợ được không?”

Trâu tỉ tỉ từ từ xoay
người đối mặt ta, hạ quyết tâm nói: “Như, ta muốn muội hứa với ta, vững
vàng, tĩnh tâm, buông xuôi mọi chuyện, để ta gặp lại Tiểu Như ban đầu,
một Triệu Như trời không sợ, đất không sợ, dám đảm đương trách nhiệm.
Như, trước khi muội chưa tỉnh táo lại, ta không thể nói ra những chuyện
này.”

Vẻ mặt nghiêm túc của
Trâu tỉ tỉ ta chưa từng thấy qua, lời nàng nói khiến ta phát run, dự cảm tai họa sinh ra trong lòng ta. Cũng chính vì cảm giác này, ngược lại
càng khiến ta tỉnh táo, muốn trở lại là Triệu Như kia phải không, ta cho tới bây giờ chưa từng thay đổi. Thở sâu, lại thở sâu, sự tình càng
loạn, tâm càng không thể loạn, Trâu tỉ tỉ nói đúng, gánh nặng sẽ sinh ra trách nhiệm, trên vai ta còn có trách nhiệm rất nặng. Lòng ta từ từ
bình tĩnh trở lại, một lát sau, tim cũng không còn đập nhanh nữa: “Tỷ,
ta ổn rồi, tỷ nói đi.”

Ánh mắt trong suốt của ta khiến Trâu tỉ tỉ hài lòng gật đầu: “Như nhi về rồi, vậy ta có thể nói.
Đầu tiên, muội phải không chế cảm xúc của mình nhé, ta muốn cho muội
biết Từ gia vì sao lại nói những lời kia, bởi vì hắn đang hận muội.”

Hận ta? Đáp án này khiến
ta rất nghi ngờ. Bởi vì trong đám huynh trưởng, Từ Thứ là người rộng
lượng nhất, hắn rất có phong phạm huynh trưởng, bất luận với ai cũng hòa nhã dễ gần, sao lại hận ta: “Vì sao? Ta làm sai cái gì?”

Thấy ta nghi ngờ, Trâu tỉ tỉ kéo tay ta ôm vào lòng: “Ta biết tin này với muội mà nói rất khó
chấp nhận, nhưng muội nhất định phải nhận.” Ngừng một lát, nàng nói
tiếp: “Mẫu thân Từ gia qua đời, vào đầu mùa hạ năm nay.”

Quả nhiên là chuyện ta
rất khó chấp nhận, ta không tin, sao có thể, không thể nào, nắm chặt tay tỉ tỉ, ta có chút hốt hoảng: “Thế là sao? Trước khi ta đi sức khỏe bà
còn rất tốt mà, ta đã khám cho các lão nhân gia, mọi người đều khỏe, đều rất khỏe mà!”

“Là bệnh sốt rét, đột nhiên bùng nổ. Lạc Dương vì vậy bệnh chết không ít người, Mẫu thân của Từ gia không qua được.”

Che mặt, nước mắt đã tràn mi. Trâu tỉ tỉ ôm ta thở dài nói: “Muội hiểu chưa, đột nhiên bị bệnh,
lại lo lắng cho muội, Từ mẫu không gượng được. Từ gia vì thương tâm mẫu
thân ốm chết, nếu muội không đi, có y thuật của muội, Từ mẫu chưa chắc
đã chết, cho nên Từ gia có lý do hận muội!”

Muốn khóc to lên, nhưng
ta không thể mở miệng, cũng không khóc nổi, trong lòng bị một tảng đá
lớn đè nén, khiến ta không thở được, nói đi nói lại, đều vì ta tùy hứng, khiến những người thân thiết nhất chịu tổn thương. Giọng nói và vẻ mặt

vui cười của Từ mẫu hiện lên trước mắt ta, đưa tay chạm tới, lại trống
không, sờ không được, tìm không thấy, Từ mẫu bao dung khi ta khóc, cho
ta làm nũng không còn, mẫu thân nghe những ủy khuất của ta, phân ưu giúp ta không còn, bởi vì lỗi lầm của ta mà chết.

Ánh mắt của ta khiến Trâu tỉ tỉ sợ hãi, nàng không ngừng vỗ lưng ta: “Như nhi, Như nhi, muội khóc ra đi, đừng như vậy, muội khóc ra đi. Tỉ tỉ biết trong lòng muội khổ
sở, nhưng muội không thể kìm nén, khóc ra, khóc ra đi!”

Theo nhịp vỗ của nàng, ta cuối cùng bật khóc thành tiếng. Nương, vì sao, vì sao lại rời khỏi Như
nhi, người đã hứa Như nhi nếu có bất cứ ủy khuất nào đều có thể tới tìm
người, người từng nói, người là bến cảng tránh gió của Như nhi, là chỗ
dựa của Như nhi mà! Nương, nương, người muốn Như nhi sau này phải làm
thế nào, nương, nương, là Như nhi giết người, là lỗi của Như nhi! Ông
trời ơi, Như nhi làm sai, ngài phạt ta đi, vì sao, vì sao đem nương đi,
vì sao chứ!

“Như, ta biết muội đang
tự trách, nhưng đây không phải lỗi của muội. Muội nghe ta, Từ mẫu trước
khi ra đi đặc biệt gửi lời lại cho muội, bà nói, sau khi muội trở về
biết tin bà chết, nhất định sẽ tự trách, bà dặn ta nói với muội, muội
không sai, muội trọng tình trọng nghĩa, là cô nương tốt nhất trên đời,
là nữ nhi tốt nhất của bà. Từ mẫu nói, có nữ nhi như thế, bà chết cũng
không hối tiếc. Bà còn nói, Trâu thị con nói với Như nhi, bất luận Như
nhi có thực hiện được lý tưởng của nó hay không, ta đều sẽ kiêu ngạo vì
nó, ta tin tưởng Như nhi sẽ thành công. Ta ở trên trời sẽ phù hộ cho nó, sẽ cười mà quan sát nó, đợi ngày nó thành công, ta sẽ vì nó mà cao
hứng.”

Cắn chặt môi, ta nén tiếng khóc trong lòng: “Nương, nương, Như nhi phụ lòng người.”

Trâu tỉ tỉ ôm ta tiếp tục nói: “Như, Từ mẫu lúc qua đời đã biết tin muội bình an vô sự, bà là
ngậm cười lên đường, thật đấy, bà rất thỏa mãn, rất thoản mãn. Giống như bà nói, có nữ nhi như thế, có gì tiếc nuối! Cho nên, muội không thể để
Từ mẫu dưới suốt vàng thất vọng, nhất định phải tỉnh táo, còn rất nhiều
chuyện đang chờ muội làm.”

Khóc lớn một hồi lâu, ta
mới bình tĩnh lại, tuy bi an còn quấn quanh, lý trí ta đã khôi phục lại, Trâu tỉ tỉ lựa chọn lúc này báo tin cho ta, nhất định còn có chuyện
khiến ta chật vật, thậm chí là đả kích càng lớn hơn, ta nhất định phải
giữ vững tinh thần để đối phó hết thảy: “Tỉ tỉ, có gì tỉ cứ nói ra, ta
có thể chấp nhận mà.”

Trâu tỉ tỉ dùng sức trên
tay, ôm ta càng chặt hơn: “Như, hơn hai tháng qua, chẳng lẽ muội còn
không nghĩ tới Tào công có thể muốn muội chết sao?”

Ta ngơ ngác: “Tỷ, tỷ biết gì thì nói ra đi, thời gian qua ta có chút hồ đồ.”

“Có lẽ là ta đa nghi,
nhưng thật sự hết sức nghiêm trọng.” Trâu tỉ tỉ dừng một chút, giống như tính xem nên nói thế nào: “Trong nhà từng không còn đủ gạo ăn, lại
không thể rời nhà đi mua, thiếu chút nữa sẽ…”

“Cái gì? Tỉ tỉ, tỉ nói chúng ta không còn đồ ăn cũng không thể ra ngoài mua sao?” Ta thực sự choáng váng.

“Ừ, chính là thế. Gia nhân bị binh sĩ ngoài cửa chặn không cho ra, ta dùng cách nào cũng không được.”

“Tỷ, tỉ sao không sớm nói cho ta biết? Vậy cơm canh này…”

“Lúc ấy ta còn chưa ý
thức được tính nghiêm trọng, cũng không suy nghĩ nhiều, lại không ngờ
muội khó khăn như vậy, chỉ có thể dặn người nhà cố gắng tiết kiệm lương
thực mang cho muội. May mà việc hết lương thực được Tưởng Tử Dực đại
nhân biết được, hôm đó lúc ta cầu xin tiểu vệ binh giúp chúng ta mua
lương, Tưởng đại nhân đúng lúc đi qua, hôm sau ông ấy cho người mang mấy túi gạo và thịt tới, còn cả mấy loại đồ ăn. Có điều, sau này sẽ không
ai đi qua trước cửa nhà nữa, con đường này giống như bị chặn lại. Sau
đó, cái ăn của chúng ta đều do đại gia mang tới, đại tẩu muội rất lo cho muội.”

Tại sao phải như vậy?
Chẳng lẽ Tào Tháo thật muốn ta chết? Nhưng tính cách của Tào Tháo không
thể làm ra chuyện bỉ ổi đến như vậy! Tựa vào người Trâu tỉ tỉ, ta suy
nghĩ rất lâu rồi mới hỏi nàng: “Tỷ, vì sao lại là Tưởng tiên sinh? Các
huynh trưởng của ta thật sự một người cũng không tới sao? Lại là Tưởng
Cán giải khốn cho chúng ta!

Trâu tỉ tỉ lắc đầu: “Điển gia thường xuyên xuất hiện ở đầu phố, nhưng hắn không qua được, đám
binh sĩ hình như đã được lệnh, ngăn hắn ở rất xa. Ta nghĩ, những người
khác cũng bị chặn ở bên ngoài.”

Đều bị chặn ở bên ngoài?
Hừ, là bị ngăn cản, hay là căn bản không đến, thật khó nói rõ. Có điều,
bất kể bên ngoài thế nào, cũng khó có khả năng Tào Tháo muốn bỏ đói ta

đến chết, ông ấy không ngốc như vậy: “Tỷ, sự tình không đơn giản như tỷ
nghĩ, Ngụy vương cũng không phải người dùng ám chiêu để giết thần tử,
ông ấy muốn giết ta cũng sẽ không dùng phương pháp này. Ta hoài nghi có
người muốn mượn cơ hội lấy mạng ta. Có điều, bất kể chuyện này Ngụy
vương có biết hay không, chúng ta vẫn phải chuẩn bị, ta không phải người ngồi chờ chết. Thế này đi, tỷ chuẩn bị một ít đồ, rồi báo với mọi
người, đồ tế nhuyễn có thể mang thì gom lại hết.” Nơi này khẳng định
không thể ở được nữa, quá nguy hiểm.

“Như, muội định chuẩn bị
đi như thế nào? Không thể xông ra, đó là tội phản nghịch. Tính nết của
muội cũng sẽ không tới chỗ mọi người.”

Ta cười ảm đạm: “Xông ra? Chỉ sợ cái kẻ âm thầm muốn tính mạng của ta đang chờ bên ngoài đó! Tỷ,
Như đã sớm chuẩn bị, trước mắt là thời khắc mấu chốt, không thể không
dùng chút thủ đoạn. Nếu không phải muốn đợi xem kết quả, ta đã sớm đi
rồi.”

“Nhưng mà, chúng ta có thể đi đâu?”

“Tỷ, gia nhân phân nửa
theo tỷ đi Trường An. Tỷ còn nhớ không, ở ngoại vi thành Trường An ta có mua nhà cho tỷ, gần chỗ ở của Thái Văn Cơ ấy. Các người tới đó, có Văn
Cơ tỉ tỉ ở đó, nàng có thể bảo vệ các người chu đáo.”

“Muội không đi cùng chúng ta sao? Muội có thể đi đâu chứ?”

“Ta không thể với các
người, nếu không không ai đi được cả. Ra ngoài trước rồi tính, ta có thể đi rất nhiều nơi, có lẽ trước tiên tới Ích châu, ta đã cho Tần Dũng qua đó.” Cũng may không để Tần Dũng theo ta trở về.

Trâu tỉ tỉ không đi, nàng nghĩ một hồi rồi do dự nhìn ta nói: “Như, hay là muội đi đi, ta ở lại.
Trong nhà đột nhiên không có người, cũng khiến người khác chú ý. Qua một thời gian chúng ta sẽ lặng lẽ đi sau, dù sao có đại gia chiếu cố, cũng
sẽ không có chuyện gì lớn. Như, người ta muốn là mạng của muội, chúng ta không sao đâu.”

Ta cân nhắc một hồi rồi
gật đầu: “Cũng đúng, mục tiêu bọn họ là ta, có Ngụy vương ở đây, không
ai dám xông vào giết người.”

“Được, ta đi chuẩn bị hành lý cho muội, mang theo nhiều một chút.”

Ba ngày sau, sắp xếp xong mọi việc trong nhà, ta một lần nữa bước lên con đường không có đích. Từ trong hoa viên đào một đường hầm lớn, lúc nửa đêm canh ba, ta kéo theo
ngựa lặng yên không tiếng động đi vào nhà Vân ca ca, việc lấp hầm đã có
gia nhân làm. Đại tẩu đối với việc ta đột nhiên xuất hiện trước mắt
không hề kinh hãi, tình cảnh của ta nàng đều biết, biết quyết định của
ta, nàng không nói hai lời mang toàn bộ tiền bạc trong tay đưa cho ta.
Không muốn kinh động đám trẻ, dặn dò đại tẩu một việc xong, ta lặng lẽ
theo địa đạo đã chuẩn bị trước trong nhà Vân ca ca thoát khỏi sự giám
thị của Ngụy vương phủ. Cái này vốn để chuẩn bị cho gia đình Vân ca ca,
lúc trước nghĩ nếu Vân ca ca không hàng, sợ Tào Tháo sẽ dùng đại tẩu uy
hiếp Vân ca ca, cho nên chuẩn bị sẵn địa đạo cho họ chạy trốn, lần trước chính là dùng địa đạo này bí mật đưa bọn họ đón ra khỏi Lạc Dương,
không ngờ hôm nay tới lượt ta dùng.

Trốn ở tửu lâu hai ngày,
chứng thực ý nghĩ của Trâu tỉ tỉ, Từ Thứ đã trở về Nghiệp thành, Trương
Liêu đi Thọ Xuân cùng Cao Thuận thay quân, Thái Sử Từ bị sai đi tiễu
phỉ, còn chưa trở lại, Lạc Dương chỉ có Quách Gia và Điển Vi có mặt, bọn họ quả thật bị chặn lại ở đầu phố, Điển Vi mỗi ngày đều tới, Quách Gia
bệnh nằm ở nhà, hắn vì mấy lần tới cầu tình với Tào Tháo mà bị mắng té
tát, Quách Diệc thay hắn mỗi ngày đều tới đầu phố xem xét.

Hai ngày sau, ta hoá
trang rời khỏi thành, hướng Hán Trung mà đi. Từ lúc rời khỏi thành, lông mày ta chưa từng giãn ra. Cuộc trò chuyện hôm qua cùng đám Quách Gia
vẫn quanh quẩn trong tim ta, tạo ra bóng ma khổng lồ không thể xóa đi
nổi.

Sau khi ta trốn tới tửu
lâu, đã cho tiểu nhị tới báo với Tuân Du ta đã chuyển tới đó, không
ngoài dự liệu, Quách Gia, Tuân Du, Giả Hủ rất nhanh đã tới. Đối với tao
ngộ của ta, ba người đều hết sức bày tỏ sự đồng tình trong giới hạn, nói đến cùng, thật sự là ta tự tìm, đối mặt với sự buồn rầu của ta, ba
người đều nhất trí ta nên ra ngoài tránh né một thời gian, bọn họ tuy
cũng cho rằng Tào Tháo không thể giết ta, nhưng cơn giận của Tào Tháo
lần này thật sự không tầm thường, cơn thịnh nộ lần đầu giáng xuống đầu
ta, còn không nghe bất cứ ai góp ý, khiến bọn họ cũng bất an, hơn nữa có mấy thế lực vội vã muốn đánh gục ta, rất khó tưởng tượng ta tiếp tục ở
nhà sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên, thời khắc phi thường vẫn có thể trốn
thì trốn đi đã.


Tào Tháo đối xử với ta
thế nào chỉ là phụ, ta quan tâm chính là thế lực mà bọn họ nói là thế
nào. Thì ra, sau khi ta qua sông, Quách Gia bọn họ vừa phải lo cho an
nguy của ta và của chính mình, đồng thời cũng không ngừng điều tra kẻ
giở trò sau lưng ta, trải qua gian khổ điều tra và phân tích, Quách Gia
và Tuân Du rút tơ nhả kén, cuối cùng lần ra kẻ chủ mưu phía sau. Quả
nhiên có liên quan tới việc tranh đoạt ngôi vị thế tử, nói cách khác,
một loạt âm mưu hướng vào ta đều vì muốn chặt đứt vây cánh của Tào Xung, khiến Tào Xung mất đi lực lượng tranh đoạt ngôi vị thế tử. Đương nhiên, trong đó có cả một vài quý tộc có cừu hận với ta.

Kẻ chủ mưu phía sau cũng
không khiến ta cảm thấy kinh ngạc, hắn chính là người kiên định đi theo
Tào Phi, Tư Mã gia nhị công tử, tòng quân phụ tá của Tào Tháo – Tư Mã Ý. Tư Mã Ý người này trong mắt người khác làm việc rất ít xuất hiện, là
người ăn nói có ý tứ còn rất khiêm cung, Tào Tháo rất thưởng thức và
trọng dụng hắn, hắn không tùy tiện hiến kế, dâng ra đều là kế hay, trong công việc cũng làm rất khá, cho nên, Quách Gia bọn họ sau khi cho ra
kết luận này, cũng không tin tưởng vào phán đoán của mình. Nhưng ta
không cảm thấy bất ngờ, Vũ ca ca từng nhắc nhở ta Tư Mã Ý gian trá và âm hiểm, cho nên, ta nghe xong kết luận, chỉ nặng nề hừ lạnh một tiếng.

Quách Gia bọn họ lại
không tự tin lắm với kết luận của mình, hắn thở dài nói: “Vốn chúng ta
không nghĩ tới hắn, trong một đống sự việc như tơ rối muốn tìm ra một kẻ đứng đầu rất khó khăn. Sau đó chúng ta nghĩ, bắt đầu tìm từ việc ai là
kẻ nhận được lợi ích lớn nhất, ai là kẻ bị thiệt hại nặng nề nhất khi
ngươi chết, cuối cùng bắt đúng hướng. Phân tích mọi mặt, cuối cùng kết
luận lợi ích lớn nhất chính là đại công tử, tổn thất lớn nhất là Xung
công tử, cho nên, chúng ta điều tra những người bên cạnh đại công tử,
kết quả tìm ra Tư Mã Ý. Ngươi không phải đã nói với ta, Tư Mã Ý đã sớm
hoài nghi thân phận của ngươi sao? Ta cho Công Đạt âm thầm điều tra một
phen, những lời đồn đại bất lợi với ngươi đa số là từ gia bộc trong thế
gia truyền ra, việc tuyên truyền qua đám hạ nhân hết sức nhanh chóng,
ảnh hưởng cũng lớn, tạo ra nguy cơ tất nhiên cũng lớn. Chúng ta phát
hiện, mấy lời đồn đó tuyệt đại bộ phận là truyền từ nô bộc của Tư Mã gia ra. Tuy rằng bọn chúng rất giảo hoạt, không có người nào hay gia nhân
nào trực tiếp nói ra lời bất lợi với ngươi, cũng không có trường hợp nào ngang nhiên nói chuyện về ngươi, nhưng che dấu dù tốt, cũng vẫn bị
chúng ta tra ra.”

Năng lực của bọn họ ta
hiểu rõ, kết luận cũng đáng tin, ta quan tâm chính là quá trình bọn họ
tìm ra Tư Mã Ý: “Tam ca, các huynh làm sao tìm ra Tư Mã Ý vậy? Người bên cạnh đại công tử rất nhiều.”

Trả lời ta chính là Tuân
Du, ông ta lườm ta một cái: “Ngươi hồ đồ à? Nghĩ lại xem, trong những
lời đồn bất lợi cho ngươi, rất nhiều là chuyện có thật, cũng không hẳn
là bịa đặt. Mà trong đó có vài việc, chính là chân tướng sự kiện Dĩnh
Xuyên, sự kiện ở Hoàng cung Hứa Đô, việc ngươi bị nhốt ở Ngô hầu phủ vv, đây đều là những chuyện chủ công không nói với bên ngoài, cũng không
muốn nói ra, nhưng chủ công còn chưa hạ nghiêm lệnh, đã bị truyền ra
ngoài. Nếu không phải người có thể tiếp xúc tới thông tin cơ mật, ai có
thể bày ra lời đồn? Có thể tiếp xúc với thông tin cơ mật, lại là người
Đại công tử nể trọng, ngoài Tư Mã Ý có thể là ai? Lại còn lời đồn minh
mưu ám tiễn chúng ta vẫn luôn nghi ngờ nữa, khiến chúng ta có thể khẳng
định kẻ chủ mưu chính là Tư Mã Ý.” Nhìn ánh mắt nghi ngờ của ta, Tuân Du tiếp tục nói: “Là Xung công tử trong lúc vô ý nhắc tới một việc khiến
chúng ta nhớ ra, năm đó lúc chủ công dẫn quân xuôi nam tới Kinh châu, đi qua Lạc Dương, tới Học nghiệp đường bái kiến Hồ Chiêu, đương nhiên
thuận tiện gặp Xung công tử, còn khảo sát học vấn của hắn. Năm ấy, tùy
tùng chủ công mang theo chính là Tư Mã Ý. Liên hệ với nhau, chúng ta
trước đã khẳng định lời đồn minh mưu ám tiễn chính là do Tư Mã Ý làm ra, sự tình phía sau đều đã rõ ràng.”

Vừa liên hệ, lập tức tất
cả chân tướng đều lộ ra. Tư Mã Ý đã sớm đoán được thân phận ta, tại Học
nghiệp đường sau khi thấy Tào Xung, biết bí mật Tào Xung chính là nghĩa
tử của ta, hắn và Tào Phi tỉnh táo cảm giác được Tào Xung sẽ uy hiếp tới địa vị của Tào Phi, dù sao Tào Tháo vẫn luôn yêu thích Tào Xung. Tào
Phi sẽ không làm hại đệ đệ mình, nhưng có thể nghĩ cách hại ta, Tư Mã Ý
là người hộ vệ trung thành nhất của Tào Phi, Tào Phi chính là chủ tử
tương lai trong lòng hắn, bởi vậy hắn bày ra âm mưu ám hại ta liên tiếp. Khiên Hoằng trông coi nhà ta chính là do Tư Mã Ý tiến cử cho Tào Phi,
xem ra, chủ ý đói chết ta là do Khiên Hoằng nghĩ ra, Tư Mã Ý sẽ không ra hạ sách này. Ha ha, nhờ có Khiên Hoằng, ngược lại khiến ta tiến thêm
một bước suy đoán chứng thực âm mưu của Tư Mã Ý.

Đối thủ đã lộ diện, đấu
trí của ta cũng bị khơi dậy: “Hừ, hại ta, tranh đoạt ngôi vị thế tử, chỉ với bọn chúng, còn non lắm.”

Giả Hủ thở dài: “Ta đã
nói rồi, bảo ngươi đừng can dự quá nhiều vào chuyện của chủ công, đặc
biệt là chuyện nhà, nhưng ngươi không vâng lời, không duyên không cớ
kiếm được một đại địch, vẫn nên đặt mình đứng giữa thì hơn. Ai, ngươi
giờ là loạn trong giặc ngoài.”

Ta cười: “Không nghiêm
trọng. Ta nói Tư Mã Ý và đại công tử chắc chắn bại là có căn cứ. Hừ, đặt Xung công tử lên thế tử vị, là việc ta đã ấp ủ gần mười năm, giống như
một ván cờ, ta đã đi trước vài bước, bọn hắn mới biết mà ứng phó, chỉ có sức mạnh thôi không đủ. Với lại, chủ công vẫn đứng về phía ta, thắng
lợi sớm đã thuộc về ta.”

“Chủ công vẫn đứng về
phía ngươi?” Giả Hủ hình như không tin: “Tử Vân, đừng trách ta bi quan,
từ xưa có thứ tự lớn bé, đại công tử chiếm ưu thế tự nhiên không nói,
chủ công cũng sẽ rút ra bài học từ Viên Thiệu và Lưu Biểu, thắng bại
chưa chắc đâu.”

Ta hướng Giả Hủ cười thần bí: “Xung công tử là trời cao ban cho chủ công để nối nghiệp, chủ công
sẽ không làm chuyện nghịch thiên, điểm này ông phải nhớ kỹ.” Giả Hủ bọn
họ không biết nội tình, đều có chút giật mình và nghi ngờ, ta chỉ cười,
không giải thích thêm. Tào Tháo sẽ không thích ta nói ra nguyên nhân.

Biết đối thủ là ai rồi,
chuyện gì cũng dễ làm, với lại, tình cảnh trước mắt của ta, từ từ hãy

tranh đấu với bọn chúng, giữ tính mạng mới là vấn đề ưu tiên. Đối với
nơi ẩn náu của ta, bốn người chúng ta đều nhất trí lựa chọn Lữ Bố. Ích
châu là thiên hạ của Lưu Bị, ta muốn lén lút tới đó phá hoại một chút,
còn có thể giữ bí mật, nếu ở lại đó, đó là tự tìm đường chết; Giang Đông đương nhiên không thể đi, ta cũng không muốn lại làm tù phạm nữa; Vô Ưu sơn trang và Mai Hoa sơn trang, còn cả Thọ Quang, đó là nơi Tào Tháo sẽ tìm tới đầu tiên sau khi biết ta biến mất, ta không thể về đó, còn nơi
bí mật mà Tần Dũng đã chuẩn bị, ra vào đều phiền toái, lại đang ở trong
địa bàn Giang Đông. Những nơi còn lại đều có chung khuyết điểm, nếu có
đại sự phát sinh, ta không kịp xuất hiện.

Càng nghĩ, nơi ta có thể
tự do, có thể chú ý tới triều cục, cũng có thể nắm mọi việc trong tay,
thời khắc mấu chốt có thể xuất hiện, lại có thể khiến Tào Tháo dù biết
tung tích của ta, cũng không thể lập tức gây bất lợi, chỉ có một chỗ,
chính là bên cạnh Lữ Bố. Chiến thần giấu mình dưới trướng Sát thần, cho
dù là quân chủ hay thế lực lợi hại đến mấy cũng không thể không cân nhắc suy nghĩ tới hậu quả việc chọc giận chúng ta, mà Lữ Bố đối với ta nói
gì nghe nấy, ta thông qua hắn có thể làm rất nhiều chuyện, người khác sẽ không nghe lời như vậy.

Đương nhiên, còn có một
nguyên nhân trọng yếu là Ích châu đang xuất động mười vạn binh mã xâm
lấn Hán Trung, bọn chúng giương cờ hiệu Hoàng đế thảo phạt nghịch tặc
Tào Tháo. Trong lúc ta bị Tào Tháo giam lỏng, Lưu Bị đã lấy được quyền
khống chế Thành Đô, Lưu Chương bị Hoàng đế phong làm Hán Dương công, dời đất phong tới quận Võ Dương, Lưu Chương bị Lưu Bị đoạt quyền, có thể
bảo vệ một nhà già trẻ, đã là kết cục tốt rồi. Mà Lưu Bị bởi vì có công
cứu giá, lại là hoàng thân, Tào Tháo làm Ngụy vương, hắn cũng không thể
thấp hơn Tào Tháo, bởi vậy Hoàng đế phong hắn làm Thục vương. Lưu Bị
tiến phong vương hầu, lập tức thượng tấu với Hoàng đế, giận dữ mắng mỏ
Tào Tháo phạm mười đại tội, xin Hoàng đế hạ chiếu, triệu tập nghĩa sĩ
trung trinh trong thiên hạ thảo phạt nghịch tặc, cũng phong Pháp Chính
làm đại tư mã, dẫn mười vạn binh, trước phạt Ngụy, Lưu Bị cũng đã ép
thiên tử hiệu lệnh chư hầu rồi.

Có điều khiến chúng ta hồ nghi chính là, thảo phạt Hán Trung hành động lớn như vậy, Lưu Bị ôm
chặt đại ấn điều binh, lại để Pháp Chính dẫn theo một ít thủ hạ cũ của
nguyên Ích châu mục Lưu Chương, chủ tướng cũng mới đầu phục Lưu Bị là
Nghiêm Nhan, hai đại tướng tâm phúc trong nhà của Lưu Bị đều không đi.
Lưu Bị là hạng người gì ta còn không rõ sao? Hắn không cam lòng với một
căn nhà nhỏ ở Ích châu, hắn muốn chiếm Hán Trung, càng muốn chiếm Kinh
châu, theo con người hắn từ trước tới giờ, đại chiến như vậy hắn phải
đích thân thống soái mới phải, nếu hắn không làm, chứng tỏ còn có quyết
định khác. Quách Gia bọn họ cũng nghĩ như ta, đều cho rằng Thục quân lần này phạm Hán Trung là âm mưu của Lưu Bị. Pháp Chính chỉ dẫn mười vạn
quân, cũng không phải tinh binh, mà toàn tân binh mới chiêu mộ, cho thấy chủ lực Thục quân đã được Lưu Bị bí mật điều tới biên cảnh Ích châu,
bọn chúng đang giở trò giương đông kích tây, Lưu Bị chắc chắn tự dẫn
quân tới biên cảnh Đông Xuyên và Kinh châu. Hắn đợi Pháp Chính hạ được
Tự thành, đợi Tào Tháo nhận được tin Tự thành thất thủ xuất đại quân tới đánh Pháp Chính. Hắn sẽ nhân cơ hội liên minh với Giang Đông, nếu có cơ hội chiếm Giang Hạ, Tương Dương hoặc Dương châu, Tôn Sách khẳng định sẽ đồng ý liên minh, như vậy, một bên từ Ba Quận xuất binh tới Kinh châu,
một bên từ Giang Đông xuất binh đánh Giang Hạ và Dương châu, bốn phía
công kích, khiến Lạc Dương ứng phó không xuể, rơi vào thế bị động.

Chính vì mọi người đều
nghĩ như vậy, cho nên, Tào Tháo đã nhận được tin chiến sự ở Hán Trung
mười ngày, vẫn không có động tác khởi binh, chẳng qua hạ lệnh các thành
trì ở Hán Trung rút binh lực về, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ không để
Thục quân thừa cơ hội. Đồng thời cho Tào Nhân ở Kinh châu tăng cường đề
phòng biên cảnh, luôn chú ý khả năng Thục quân tập kích. Vùng ven sông ở Giang Hạ cũng tăng cường đề phòng, chú ý mật thiết tới hành động của
Chu Du ở Sài Tang. Dương châu có Bàng Thống trấn thủ, cũng không có gì
cần lo lắng.

Mà Lữ Bố lại ở ngay Hán
Trung, Lữ Bố bởi vì Tào Hưu nên bị Tào Tháo phái tới đóng ở Hán Trung,
làm Trấn đông tướng quân, đồn trú ở Tự thành. Lữ Bố không muốn rời khỏi
ngoại tôn Tào Lỗi, cho nên cũng giữ ở Tự thành. Kỳ thực đây là nước cờ
của Tào Tháo, Tào Tháo muốn để Lữ Bố giúp ông ta trấn thủ Hán Trung, uy
hiếp Ích châu, vì đối diện Tự Thành chính là quan ải hiểm yếu vào Tây
Xuyên – ải Dương Bình. Ta muốn làm đào phạm cũng chỉ có thể đi Hán
Trung.

Với lại, Quách Gia bọn họ nhất trí để ta đi Hán Trung cũng có mục đích, Thục quân tới tấn công,
tử thủ không phải thượng sách, nếu ta âm thầm tới tiền tuyến, ta là mưu, Lữ Bố là võ, hai chúng ta kết hợp có thể khiến Thục quân chịu đả kích
nghiêm trọng, khiến mưu kế của Lưu Bị thất bại, cũng đả thương nguyên
khí Thục quân, trong thời gian ngắn không thể lỗ mãng tiếp tục tấn công, lại có thể lập đại công. Đến lúc đó, bọn họ trước mặt Tào Tháo nói giúp ta, Tào Tháo cũng sẽ hết giận, đón ta trở về, mọi chuyện lại như trước, mọi sự đại cát. Ta đã coi Lữ Bố là nơi ẩn náu, lại có thể chứng kiến
bản lĩnh của Pháp Chính, kẻ Vũ ca ca đánh giá là lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, đương nhiên không trì hoãn nữa, thẳng tiến tới Hán Trung.

Lúc ta tới nơi, Thục quân đã xuất ải Dương Bình hơn hai tháng, tướng thủ thành Hán Trung theo
mệnh lệnh của Tào Tháo, toàn quân đóng trong thành và canh phòng nghiêm
nhặt, cũng dời toàn bộ dân chúng quanh các thành vào bên trong, lương
thảo bên ngoài cũng đã thu hoạch sạch sẽ, dĩ nhiên là vụ thu, không ít
dân chúng vẫn tiếc rẻ không muốn thiêu hủy hoa màu khổ cực trồng trọt,
không tránh được khiến Thục quân giữ lại được chút ít lương thực, đáng
tiếc, chính sách vườn không nhà chống không hoàn thành! Thời gian hơn
hai tháng, Thục quân mấy lần tấn công Tự thành, Lược Dương và quan ải
Định Quân Sơn, nhưng bất luận Thục quân khiêu khích thế nào, Ngụy quân
vẫn giữ vững không ra, hơn nữa chuẩn bị phòng ngự rất sung túc, Thục
quân chỉ có thể không công mà lui, lúc ta tới nơi, bọn họ đang ở vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Ở thành Lược Dương nhận
được tin tức, ta có chút giải sầu, chỉ cần quân ta giữ vững không ra,
đợi tới lúc lập đông, Thục quân sẽ không thể không lui, đến lúc đó, ta
lại nghĩ cách đánh cho chúng một đòn hiểm, để bọn họ tiến lui đều không
được. Chỉ cần lần này tiêu diệt được sinh lực Thục quân, trong thời gian ngắn bọn họ không thể tấn công hai mặt, tranh thủ thời gian giúp chúng
ta đánh hạ Giang Đông. Bá Phù, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại nhau trên
chiến trường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui