Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Ta đến Tân Dã đã gần bốn ngày, ngay sau hôm Lưu Bị thua trận trở lại
Tân Dã ta đã tới nơi. Vân ca ca nhìn thấy ta chẳng nói điều gì, lập tức
kéo ta tới thăm bệnh cho Trần Đáo. Trần Đáo ở đây cũng chỉ có người thân duy nhất là muội muội, lần này bị thương nặng, ca ca đưa hắn về nhà
chăm sóc, cùng đại tẩu chiếu cố cho hắn.

Lúc ta nhìn thấy vết thương của Trần Đáo, mới hiểu vì sao ca ca vội
vã như vậy. Tào Nhân xuống tay đúng là ngoan độc, trên người Trần Đáo có hơn mười vết thương, trong đó có tới sáu chỗ là do đại đao của Tào Nhân chém xuống, có mấy chỗ rất sâu đã sưng lên, nếu ta tới muộn vài ngày,
có lẽ đã…

Lúc ta đau đầu mỏi lưng rời khỏi phòng, đã là hai canh giờ sau. Nhìn
ánh mắt lo âu của ca tẩu, ta cười an ủi bọn họ: “Ca ca và tẩu tẩu đừng
lo lắng, Trần đại ca không sao rồi, cái danh tiểu thần y của đệ không
phải là thổi phồng đâu.”

Đại tẩu vẫn có chút không tin lắm, hôm qua tẩu ấy nhìn thấy Trần Đáo
một thân đầy máu, sắc mặt tái nhợt, thiếu chút đã ngất đi, nghe ta nói
vậy liền ngẩng đầu nhìn Vân ca ca, rồi dè dặt hỏi ta: “Đệ không lừa
chúng ta chứ? Ca ca ta thật không sao?”

Vân ca ca đã thở phào một hơi, liền an ủi nàng: “Thúc Chí thật sự không sao rồi, Như nhi không gạt ta đâu.”

Trong lòng ta rơi lộp bộp, chợt run lên, rất đau. Cố giữ vẻ mặt tươi
cười, ta nói: “Chẳng lẽ tẩu không tin đệ? Đệ đã từng cứu người bệnh nặng hơn rồi. Chưa nói lúc trước đệ cứu Bá Phù, đến thủ hạ của hắn là Chu
Thái, chịu hơn hai mươi vết thương, chẳng phải nửa tháng đã khỏe như vâm rồi sao?”

Tẩu tử có chút ngại ngùng, cười cười nói: “Đa tạ Như đệ. Đệ uống nước rồi nghỉ ngơi đi. Ta đã cho người chuẩn bị chỗ nghỉ cho đệ, đệ cũng mệt rồi.”

Ta nở nụ cười: “Tẩu tẩu đừng khách khí với đệ như vậy. Đệ nói rồi,
Triệu đại ca là ca ca ruột của đệ, tẩu chính là đại tẩu của đệ, người
một nhà còn khách khí gì chứ? Tẩu tẩu cũng sắp sinh rồi, mau đi nghỉ đi, những chuyện khác để người trong nhà xử lý, tẩu đừng để ý.”

Vân ca ca liếc mắt nhìn ta một cái, gọi hai nha hoàn đến đỡ tẩu tẩu
đi nghỉ: “Anh, Như nói rất đúng, những chuyện này nàng đừng để ý. Từ hôm qua đến nay nàng chưa chợp mắt nữa, mau đi nghỉ ngơi đi.”

Nhìn bóng tẩu tẩu trở về phòng, Vân ca ca bước tới xoa bóp vai cho
ta: “Thương thế của Thúc Chí rất nặng sao? Thấy muội có vẻ mệt. Thời
gian này muội lại gầy đi thì phải.”

Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của ca ca, ta thật muốn giống như trước
đây nhào vào ngực huynh ấy làm nũng, ôi… Ta cười khổ một cái rồi lắc
đầu: “Mỗi lần nhìn thấy ca ca, huynh đều nói muội gầy, kỳ thực gầy chính là huynh. Trần đại ca thật sự không sao đâu, vết thương của huynh ấy
muội đã xử lý hết rồi, không còn gặp nguy hiểm tới tính mạng nữa. Nhưng
mà mất máu nhiều, thân thể suy yếu. Tào Nhân có phải bị ca ca đả thương
không? Muội đang ở Uyển thành, không phải từ hắn thì đã không biết tình
hình của mọi người, muội cũng không tới đây nhanh như vậy.”

Vân ca ca gật đầu, lại thở dài một tiếng: “Đúng vậy, lần này xuất
binh… Ta lúc này càng không dám ở bên ngoài nói quen biết muội, nếu
không… Thật sợ muội sẽ có gì bất trắc.”

Biết ý ca ca, ta mỉm cười an ủi: “Đừng lo cho muội. Chỗ Tào đại nhân
tuy rằng không biết quan hệ giữa chúng ta, nhưng ông ấy biết quan hệ
giữa muội với Giang Đông và Viên đại nhân mà không hề can thiệp, cũng
không định can thiệp. Lần này muội tới Uyển thành cũng là giúp Hứa Đô
chuyển đồ cho Tào Nhân tướng quân. Là Tứ ca nhờ muội giúp.”

Ta nói vậy, Vân ca ca trầm mặc một lúc, lại khẽ thở dài: “Không biết

sao muội lại thế này, muội thật sự quen biết nhiều nghĩa huynh như vậy
chứ? Bọn họ…” Xem ra, tiếng tăm của Cửu châu thương nhân đã khiến những
người để ý biết tất cả mọi thứ về ta.

Ta cười cười: “Đúng vậy, bọn họ đều là huynh trưởng của Như nhi. Tuy
rằng quá trình quen biết không giống nhau, nhưng cũng là một loại duyên
phận. Bọn họ vô cùng tốt với muội, hai mẫu thân cũng rất yêu thương
muội. Ca ca yên tâm đi, dù sao bọn họ cũng chỉ là nghĩa huynh, không ai
biết bí mật của muội đâu. Ca ca là ca ca ruột của muội mà. Huynh sẽ
không vì vậy mà trách muội chứ?”

Vân ca ca lại thở dài: “Ta sao có thể vì vậy mà trách muội? Muội cũng nói rồi, bọn họ rất tốt với muội. Ta chỉ là không biết sau này… Thôi bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa. Lần này muội tới là…”

Ta ra vẻ thoải mái cười nói: “Muội hiểu ý ca ca. Chuyện từ nay về sau còn xa lắm, tội gì lúc này bận lòng. Lần này tới muội muốn ở lâu một
chút, dù sao tẩu tử còn hơn một tháng nữa sẽ sinh, muội rất lo, dù sao
cũng phải ở đây coi chừng, nhìn thấy mẫu tử bình an mới đi được. Được
rồi, muội đi chuẩn bị một chút, sau đó huynh dẫn muội đi gặp hoàng thúc
nhé.”

Vân ca ca nhíu mày: “Như nhi, mỗi lần muội tới đều phải tìm chủ công, là có chuyện gì, cứ thần thần bí bí như vậy?”

Ta lắc đầu cười khẽ: “Những chuyện này huynh đừng quản, dù sao muội
cũng không gây bất lợi cho chủ công của huynh. Với lại, muội phải triển
khai việc làm ăn ở đây, không có ông ấy ủng hộ sao làm được? Ca ca,
chuyện làm ăn của muội sở dĩ rất tốt, chính là vì muội có quan hệ tốt
với các vị đại nhân, huynh chắc cũng hiểu.”

Ca ca cũng bình tĩnh trở lại: “Ta không hỏi nhiều nữa vậy. Chủ công đi Tương Dương chưa về. Đợi chủ công về ta sẽ đưa muội đi.”

Lưu Bị đi Tương Dương? Ta nghĩ lại liền hiểu ra, hắn là không cam
lòng, nhất định là đi thuyết phục Lưu Biểu xuất binh. Đáng tiếc, ta đoán ngươi sẽ thất vọng mà quay về. Lưu Biểu là loại người nào chứ? Là người chỉ biết giữ cái đã có, thực hành chính sách trung dung. Không chỉ vậy, từ chỗ Từ Thứ ta đã hiểu rõ, Lưu Biểu tuy đứng đầu Kinh châu, nhưng rất nhiều chuyện không làm chủ được, mà nắm quyền chính là Tứ đại gia tộc.
Không có sự ủng hộ của bọn họ, Lưu Biểu cho dù muốn trừng trị thuộc hạ
của mình cũng còn khó. Tứ đại gia tộc đâu có chú trọng việc Lưu Biểu có
thành đại nghiệp hay không, mà chỉ chú trọng tới quyền lợi của gia tộc
mình. Giống như chuyện xuất binh phạt Tào lần này vậy, không nắm chắc
tuyệt đối, không có lợi ích tuyệt đối, bọn họ sẽ không làm, cho nên Lưu
Biểu không thể xuất binh được.

Đợi lúc ta và Lưu Bị một mình gặp mặt, nhìn bộ dạng thở ngắn than dài của hắn, ta mỉm cười: “Triệu Như ở Hứa Đô vừa nghe tin Hoàng thúc xuất
binh bắc thượng, vội vàng chạy tới đây, không ngờ vẫn không kịp. Cũng
may Hoàng thúc không việc gì, nếu không mọi người đều khổ sở.”

Lưu Bị cười khổ: “Vốn nghĩ đây là một cơ hội tốt, tuy biết rõ… Ôi,
vẫn là Bị bất lực, lại thua trong tay bọn thất phu. Lưu Cảnh Thăng kia…” Nói xấu sau lưng người khác không phải chuyện Lưu Bị hay làm, chắc lần
này tức giận mới buột miệng nói ra, ý thức được lập tức ngừng lại.

Ta lại mỉm cười, hiểu rõ ý hắn ta: “Hoàng thúc cần gì tức giận? Chính vì Như biết cách hành sự của Lưu Kinh mục, cho nên cũng đã nói với
thiên nhan, căn bản không xem trọng ông ta. Hoàng thúc, nghe Tử Long
huynh trưởng nói, lần này ngài tổn thất không nhỏ, đáng tiếc trong nhất
thời Như cũng không có cách nào giúp ngài. Vội vã tới đây, chính là muốn khuyên Hoàng thúc đừng nóng lòng dụng binh, đáng tiếc chậm một bước.
Lúc này tôi vẫn khuyên Hoàng thúc ngàn vạn lần phải nhẫn nại. Tục ngữ
nói, nhịn được ngàn phần khổ, mới có được ngọt bùi. Triệu Như hiểu Hoàng thúc có lòng vì nước, nhưng an toàn của bản thân phải đặt lên hàng đầu, có mạng mới có mọi thứ, cần gì nóng vội như vậy?”

Lưu Bị cười khổ một cái, không nói gì thêm. Biết hắn lúc này dù có
tâm cũng không làm được gì, ta đây là giả vờ lo lắng thôi. Cuộc sống sau này Lưu Bị đừng nghĩ có thể làm gì, còn ta có một cái cớ tới đây thăm
ca ca và tẩu tử.


Cho nên, ta cố ý dùng khẩu khí thản nhiên hỏi ý kiến Lưu Bị: “Hoàng
thúc, Triệu Như muốn tại Tân Dã lập một Tổng đàn trung chuyển của thương đội, không biết ngài cảm thấy cách làm này của ta có được không?”

Lưu Bị lập tức hiểu ra: “Ý nghĩ của Triệu công tử rất hay, Bị sẽ toàn lực ủng hộ.” Ngữ khí của hắn thật nhẹ nhàng, thật giống như như vậy sẽ
có thể vĩnh viễn giữ liên hệ với Hoàng đế vậy.

Ta lập tức bày ra bộ dạng lo lắng nói: “Hoàng thúc đừng gọi tôi như
vậy. Tôi chẳng qua ở Giang Đông làm chút chuyện, cái gọi là Triệu công
tử chẳng qua do Lão phu nhân cất nhắc mà gọi thôi, Triệu Như không dám ở trước mặt Hoàng thúc làm càn, ngài cứ gọi tôi là Triệu Như đi. Nói
thật, lập Tổng đàn ở đây vẫn là kế hoạch của tôi. Thứ nhất, tiện cho tôi thường xuyên tới đây; thứ hai, chuyện buôn bán cũng kiếm được nhiều
tiền hơn, dù sao ở Tân Dã rất tốt, gần như là trung tâm của cả thiên hạ; thứ ba, Hoàng thúc, cửa hàng này của tiểu nhân sẽ nộp thuế cho ngài.
Hoàng thúc nếu cần hoàng hóa gì đặc thù, chỉ cần tiểu nhân kiếm được,
tất sẽ không từ chối mối làm ăn này.” Nói trắng ra là chuẩn bị trước cho việc buôn lậu hàng hóa của ta, mua chuộc được ngươi, ta coi như có núi
cao mà dựa.

Lưu Bị quả nhiên cao hứng: “Triệu Như, ngươi cũng thật biết làm ăn,
ta cuối cùng cũng hiểu được vì sao ở đâu ngươi cũng được yêu thích.” Ta
muốn chính là kết quả này.

Cáo từ Lưu Bị, ta không vội về nhà mà đi dạo trong thành Tân Dã một
vòng, một là tìm một khoảnh đất và trạch viện hợp lý, triển khai việc
làm ăn, tìm một nơi đặt chân tạm thời. Ta cũng không thể luôn ở lại nhà
ca ca, dù sao trong mắt người ngoài, chúng ta chỉ là thân tộc. Thứ hai,
ta không thể đơn thuần cho rằng Lưu Bị đối với ta hoàn toàn tin tưởng,
chính là để những kẻ có thể đang giám thị nhất cử nhất động của ta thấy
ta vội vã thực hiện lời nói như vậy sẽ thấy yên lòng. Không phải sao?
Thương nhân luôn thấy lợi là ham.

Xem xét xong rồi, ta cũng thỏa mãn trở lại nhà ca ca. Chuyện từ từ
làm sẽ xong, dù sao ta chuẩn bị sẽ ở đây nghỉ ngơi mấy tháng, cũng nên
hưởng thụ cuộc sống gia đình ấm áp, đặc biệt đã gần mười năm ta chưa ở
chung với ca ca trong thời gian dài.

Những ngày tiếp theo vừa phong phú vừa vui vẻ, ta hoàn toàn vứt bỏ
mọi thứ, nhất thống thiên hạ, chủ công, mưu kế, mặc kệ hết. Trong mắt ta chỉ có tẩu tử và hài tử sắp ra đời của tẩu ấy. Tuy rằng không xuống bếp (Vân ca ca ở bên cạnh chán nản lắc đầu), nhưng ta là đại phu, sở trường là chế thuốc, ta luôn đích thân nấu canh dưỡng sức cho tẩu tử.

Ngày đầu tiên, “Tẩu tẩu, canh cá này nhất định phải uống hết, đệ sai
thuộc hạ ra roi thúc ngựa đem về một mẻ cá mới. Bên trong còn có nhung
hươu, vô cùng bổ dưỡng, đối với người lớn trẻ nhỏ đều có lợi.” Tẩu tử
rất cao hứng uống hết sạch.

Ngày thứ tư, “Tẩu tử, hôm nay là canh gà đương quy, tranh thủ còn nóng dùng đi.”

Thấy một nồi canh đầy, tẩu tử mỉm cười nhìn ca ca đứng một bên, sau
khi uống xong một chén lớn liền nói: “Thân thể ca ca của ta cũng cần
canh này, cho huynh ấy uống đi!”

Ta không hiểu phong tình trả lời: “Tẩu tẩu, đây là đặc biệt nấu cho
tẩu, Trần đại ca cũng có canh riêng rồi. Hai người không uống giống nhau được.” Tẩu tẩu đành cười khổ. Một nồi canh ăn trong có hai ngày, ta còn sợ tẩu tẩu ăn ít quá.

Ngày thứ sáu, “Tẩu tẩu, hôm nay đệ bảo bọn họ hầm chim non, từ trên núi đưa về, rất bổ thân thể.”

Nhìn bát canh đậm đà, đại tẩu mấp máy miệng, lại nhìn mặt ta đầy khói bụi, không nói gì nữa nhắm mắt uống hết. Ta rất cao hứng, đây chính là

do ta xuống bếp tự làm.

Ngày thứ bảy, nhìn ta cười khanh khách bưng chén bước vào, tẩu tẩu
nói ngay: “Như đệ, không uống được không? Ta không đói bụng, không muốn
ăn gì.”

Á? Ta kinh hãi: “Tẩu tẩu, không thoải mái sao? Đệ bắt mạch cho. Không có vấn đề gì mà, sao lại không muốn ăn? Tẩu tẩu, uống hết chén canh
móng giò này đi, đệ sẽ nấu thêm canh khai vị, cho thêm nhiều táo đỏ và
sơn tra.”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của ta, tẩu tử lại đem lời nuốt vào trong bụng.

Ngày thứ tám, lúc ta đang vội vàng chỉ huy hai tỳ nữ dùng táo đỏ hầm
với cháo thịt, ca ca kéo ta ra khỏi phòng bếp nói: “Như, tẩu tẩu muội
nói, nàng chán ăn đám dược thiện kia rồi, căn bản ăn không nổi thứ khác
nữa. Muội đừng bận rộn như vậy. Ta thấy muội mới cần bồi bổ đó.”

Kết quả là, dược thiện hôm nay một phần vào bụng tẩu tẩu, một phần
cho Trần Đáo dưỡng thương, còn lại hầu hết rơi vào bụng ta. Lần này ta
mới biết, bảy ngày liền ăn toàn thuốc bổ là tư vị gì. Xem ra làm đại phu và quản gia sự vẫn rất khác nhau.

Ngược lại tẩu tẩu lại mắng cho ca ca một trận: “Như đệ cũng là hảo
tâm, chàng từ từ nói là được, sao lại lấy dược thiện bắt đệ ấy uống?”

Ca ca vô tội xấu hổ đứng một bên muốn chui xuống đất: “Là đệ ấy muốn
uống, nói khiến nàng không đói bụng nữa, đệ ấy phải uống thử xem vấn đề ở đâu.”

Ta đỏ mặt: “Thật xin lỗi tẩu tẩu, đệ chỉ biết những thứ này rất bổ,
nhưng không biết chỉ nên dùng vừa phải. Uống đám dược thiện đó thật khổ, làm khó tẩu tẩu mấy ngày. Đệ chính là lòng tốt làm ra chuyện xấu, sau
này, đệ sẽ không bao giờ nhúng tay vào việc bếp núc nữa.”

Tẩu tẩu bật cười: “Như đệ là đại phu, chắc chưa từng chăm sóc bệnh
nhân như ta. Vợ đệ mà sinh con đệ sẽ biết ngay.” Ca ca ở bên cạnh cười
khổ, ta cũng chỉ biết giả ngu.

Thời gian một tháng trôi qua, tẩu tẩu đã hoàn toàn chấp nhận ta, ta
cũng được hưởng thụ đầy đủ sự thương yêu của ca tẩu, cuộc sống người một nhà rất vui vẻ hòa thuận. Ở đây với Hứa Đô không giống nhau, nhà của
mình vẫn thân thiết, ấm áp hơn. Thời gian qua đi trong sự thân tình.
Thân thể Trần Đáo cũng cơ bản khỏi hắn, hắn thường xuyên tới đây cùng
chúng ta đàm luận chuyện trời nam đất bắc, hỏi ta chuyện phong thổ các
nơi. Trò chuyện nhều nhất dĩ nhiên là về hài tử sắp ra đời.

Cuộc sống chờ tẩu tử sinh hạ của chúng ta cuối cùng cũng tới lúc. Đợi ở đại sảnh, ta giống như kiến bò trên chảo, không ngừng đi đi lại lại,
khiến ca ca cùng Trần Đáo cười nhạo ta. Thật vất vả mới nghe thấy bà đỡ
lớn tiếng báo tin vui: “Chúc mừng tướng quân, là con gái, một bé gái rất xinh.”

Ta chạy tới giành trước. Oa, thật sự là một tiểu oa nhi, da dẻ hồng
hào, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo, bàn tay bàn chân đều nhỏ bé, thân thể rất bé. Ta giơ tay muốn bế, lại bị bà đỡ lườm một cái, đem hài tử đưa
cho Vân ca ca nhìn rồi bế trở về.

Ta chỉ biết giậm chân: “Cho ta ôm một cái cũng không được, lão bà bà hung ác.”

Trần Đáo cười lớn: “Nào có tiểu thúc lại bế cháu gái. Triệu Như, ngươi thích hài tử như vậy thì để vợ sinh một đứa đi!”

Ta choáng, Trần Đáo này bình thường là người ổn trọng, lại đùa như
vậy. Đáng tiếc, câu đùa này đối với ta và Vân ca ca mà nói, một chút
cũng không buồn cười. Nhìn bộ dáng Vân ca ca cười khổ, ta làm mặt quỷ
với Trần Đáo: “Ngươi là cậu, ta là thúc, hai chúng ta tám lạng nửa cân
thôi.”

Ba ngày sau, thấy ta gấp gáp suốt hai ngày, Vân ca ca cuối cùng cũng
đem hài tử đặt trong ngực ta. Nhìn tiểu oa nhi ngủ say trong ngực mình,
trong lòng ta dâng lên thâm tình nồng đậm, đây là cháu gái ta, là nữ nhi Triệu gia. Ca ca nói mặt nó giống ta hồi nhỏ, vậy lớn lên sẽ thành một
mỹ nhân, chính là Trâu tỷ tỷ nói với ta.

Cơ thể tẩu tẩu vốn yếu, sinh con xong càng yếu hơn, dù vậy nàng vẫn

kiên trì tự mình chăm sóc cho hài tử. Từ xa nhìn ánh mắt tràn ngập tình
thương mẫu tử với cháu gái nhỏ, ta lại dâng lên niềm thương cảm khó
hiểu. Lúc này, ta mới thật sự cảm nhận được mình cũng là một nữ nhân,
cũng có tình thương mẫu tử. Đó chính là thiên tính, ta cũng khát vọng
được hưởng thụ hạnh phúc được làm mẹ.

Ca ca thấy nước mắt trong mắt ta, bước lại nhẹ nhàng nói: “Như nhi,
từ bỏ cuộc sống hiện tại, trở về nhà sống giống như Anh đi. Ta biết muội cũng muốn một cuộc sống như vậy.”

Ta thở dài, nữ hài tử giờ đã lớn, lồng ngực của ca ca không còn là
cảng tránh gió của ta nữa: “Vâng, nhìn ánh mắt hạnh phúc thỏa mãn của
tẩu tẩu, muội cũng động lòng. Nhưng mà muội vẫn không thể từ bỏ mọi thứ. Ca ca, muội còn nhìn thấy nhiều hơn ánh mắt thống khổ của những người
mẹ mất đi con mình, những đứa con khao khát tình thương của người mẹ.
Những người tới Thọ Quang kia đều như vậy. Xa xứ chính là cầu được cuộc
sống ấm no, giống như cảm giác hạnh phúc của tẩu tẩu lúc này. Muội không thể vì bản thân hưởng niềm hạnh phúc đó, mà không để ý tới bọn họ. Đây
là trách nhiệm của muội.”

Không chỉ những người đó, ngay cả tẩu tẩu và tiểu hài nhi, cũng khiến cho ta ngoại trừ sự vui sướng và tình thân, còn có trách nhiệm, trách
nhiệm khiến hai người có cuộc sống tốt hơn. Đây là con đường ta lựa
chọn, nhất định phải đi hết. Ca ca không nói gì nữa, chỉ vỗ nhẹ bờ vai
ta, trong mắt tràn ngập tự hào và áy náy. Ta giả vờ như không để ý, xoay người đi chuẩn bị thuốc thang cho tẩu tẩu bồi bổ.

Lúc này, Tần Dũng theo dặn dò của ta, đã lập xong Tổng đàn của thương đội ở Tân Dã. Nhân lúc rảnh rỗi đợi hắn về Thọ Quang triệu tập thêm
người, ban ngày ta bình yên ở trong nhà Vân ca ca hưởng thụ cuộc sống
gia đình ngọt ngào, buổi tối trở về cửa hàng xử lý tin tức các nơi tập
hợp về. Thời gian hai tháng trôi qua thật nhanh, tẩu tử cùng tiểu oa tử
sức khỏe không tệ. Lấy cớ muốn đảm bảo chắc chắn an toàn cho họ, ta
thuyết phục ca ca, khiến thuộc hạ trong thương đội tại Tân Dã cũng trở
thành gia đinh trong nhà huynh ấy.

Trong thời gian hai tháng này, Tào Tháo ở Tịnh Châu hành động vô cùng thuận lợi, các thành trì lớn nhỏ ở Tịnh châu chống cự rất ít, đều trực
tiếp quy phục. Vì thế lực của Viên Thiệu vẫn còn tồn tại, muốn đảm bảo
sau khi đại quân rời đi Tịnh châu vẫn yên ổn, có rất nhiều việc cần làm, Tào Tháo vẫn trấn thủ ở Thượng Đảng, trù tính mọi chuyện. Quan viên một lần nữa bổ nhiệm lại, xây dựng lại thành trấn, phân phối lại đất đai,
nhất định dân chúng phải có được lợi ích thực tế, mới thật lòng quy
thuận. Những thế gia vọng tộc không thực hiện việc thanh trừ, dù sao
cuộc sống của họ dưới thời Viên Thiệu cũng không quá tệ, Tào Tháo cũng
muốn suy xét cho cẩn thận vấn đề lợi ích của các bên. Đợi lúc Tào Tháo
một lần nữa tiến hành đánh chiếm Ký châu, đã là nửa năm sau.

Viên Thiệu lúc nhận được tin Tịnh châu thất thủ, Cao Can trận vong
liền hộc máu, ốm không dậy nổi. Điều này khiến Tào Tháo bớt nhiều nỗi
lo, tránh cảnh lúc nào Viên Thiệu cũng có thể triệu tập binh mã đánh
tới. Kinh châu cũng nhận được tin tức Ký châu đổi chủ, đối mặt với việc
Lưu Biểu chỉ tự bảo vệ mình, Lưu Bị cũng không có cách nào, hắn biết
mình trong ngắn hạn không làm được chuyện gì, đành phải thu mình lại,
chậm rãi chờ cơ hội. Ở Giang Đông, thân thể Tôn Sách cũng hoàn toàn bình phục, theo đề nghị của Trương Chiêu và Lỗ Túc, chuẩn bị chuyển trung
tâm chính trị từ Khúc A tới Kiến Nghiệp. Chu Du miệt mài luyện binh ở
Sài Tang, mục tiêu không nói cũng biết, chắc chắn là Giang Hạ của Hoàng
Tổ. Tưởng Dịch thành công vào được phủ đệ của Lý Thuật, thuyết phục Lý
Thuật tạm thời kiềm chế Tôn Quyền, đợi thời cơ lật đổ.

Ba đào âm thầm cuộn chảy, nhưng bên ngoài khắp các thế lực đều tương
đối bình tĩnh. Lúc ta vẫn còn muốn ở lại chỗ ca ca vui đùa thêm một thời gian, Tần Dũng đã dẫn người từ Thọ Quang trở về, đồng thời mang tới tin tức Từ Thịnh muốn ta trở về: làng chài bị tập kích, bọn họ muốn xuất
quân.

Ta chỉ đành chấm dứt những ngày tháng hưởng thụ an nhàn ở chỗ ca ca
mà cáo từ: “Thật xin lỗi, Như nhi lại phải đi. Thọ Quang xuất hiện thêm
không ít nạn dân, đầu năm lại xuất hiện ôn dịch, quyền Huyện lệnh kia
không khống chế được cục diện nữa.”

Vân ca ca tiễn ra rời khỏi thành: “Có thể về thì nhớ về đây. Có việc phải bảo trọng chính mình.”

Nhìn vẻ mặt không đành lòng cùng lo lắng của ca ca, ta chỉ biết nói:
“Xin lỗi, muội vẫn khiến huynh phải quan tâm. Ca ca yên tâm đi, muội sẽ
thường xuyên trở về.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui