Tình trạng như vậy đã kéo dài tận năm năm.
Ngày sinh nhật hai mươi bảy tuổi của Thẩm Thiệu Nham, Như Ý đến cửa hàng bánh ngọt kiểu Tây Âu quen biết đặt bánh, định buổi tối sẽ ăn mừng với anh, không ngờ trên đường lại gặp người quen.
Mấy năm nay trông Cố Tử Khiêm trưởng thành hơn nhiều, nhưng tính tình vẫn không thay đổi gì, lại lần nữa nắm tay cô rồi hôn thay cho lời chào.
Chỉ tiếc Như Ý hôm nay mặc một thân sườn xám thêu hoa màu ngọc lưu ly*, thật sự không phù hợp với một thân tây trang của anh.
*Ngọc lưu ly: một loại ngọc trong suốt, lóng lánh.
Hai người ngồi xuống quán cà phê gần đó, Như Ý gọi cho mỗi người một ly cà phê, lại gọi điểm tâm nổi tiếng của nơi này, sau đó cười hỏi: “Đã lâu không gặp, dạo này anh đang làm gì vậy?”
“Chỉ chạy việc cho Thẩm Thiệu Nham mà thôi, không có gì đặc biệt.” Cố Tử Khiêm nói: “Nhưng em đó, hôm nay đúng ngày kỉ niệm lại chạy ra đường, em muốn tổ chức sinh nhật cho cậu ta à?”
“Em mới không rảnh rỗi chuẩn bị sinh nhật cho anh ta đâu! Chẳng qua em chỉ tới đặt bánh kem mà thôi.”
“Nói đến cái này, tôi nghe nói mấy năm nay em cũng không tổ chức sinh nhật?” Cố Tử Khiêm vuốt cằm nói: “Trước kia thì không nói, sao năm trước tôi đặc biệt từ Quảng Châu trở về mừng sinh nhật cho em, em lại trốn tránh không gặp?”
“Ngày ấy em thật sự có việc……”
“Còn không phải là đi cô nhi viện tặng quà cho bọn trẻ con? Ngày nào đi mà chẳng được, việc gì phải chọn hôm đó?” Cố Tử Khiêm nói: “Hôm nay em phải giải thích rõ ràng, bằng không tôi sẽ cho rằng em không nể mặt tôi đấy.”
Như Ý im lặng chớp mắt một cái, sau đó nói: “Ngày hôm đó dù sao cũng là sinh nhật của em gái anh, em thật sự không muốn gợi lên càng nhiều chuyện thương tâm của hai người…”
“Khoan đã, ngày giỗ của em gái tôi?” Cố Tử Khiêm nhíu mày: “Tôi có em gái thật, con bé cũng đã mất, nhưng sinh nhật của con bé tận tháng 12, làm sao trùng sinh nhật của em được.”
Như Ý ngạc nhiên: “Nhưng, em gái anh không phải là vị hôn thê của Thiệu Nham sao? Còn cùng một ngày sinh nhật với em…”
“Vị hôn thê của Thiệu Nham? Cậu ta đâu có vị hôn thê nào!” Cố Tử Khiêm nghi hoặc: “Huống hồ em gái anh năm mười tuổi đã qua đời…”
Anh ta khựng lại: “Thiệu Nham nói với em như vậy?”
Như Ý im lặng.
Âm nhạc của quán cà phê du dương, nhưng mà hai người không có hứng thưởng thức, ngồi đối diện nhau mà chẳng biết nói gì.
* * * * *
Tối hôm đó, Như Ý đã làm rất nhiều đồ ăn, sau đó ngồi ở trên ban công nhìn về phía cửa, lẳng lặng chờ đợi người kia.
Nhưng cô đợi từ lúc mặt trời lặn đến khi sao đầy trời, anh vẫn không trở về.
Cô muốn ra ngoài đi tìm, lại sợ rằng lát nữa anh trở về nhà không có ai, sốt ruột đến độ đi đi lại lại trong phòng khách.
Anh trở lại vào giữa đêm, vừa vào cửa đầu liền dựa vào người cô.
Cô dìu anh nằm xuống giường, mùi máu tươi nồng nặng làm cô run rẩy, nhưng vẫn ép mình bình tĩnh.
Việc bọn họ làm rất nguy hiểm, khi phát sinh tình huống như vậy, cô đã sớm thành thói quen, nhưng lúc này lại đặc biệt sợ hãi.
Không thể gọi bác sĩ, cô lấy hộp sơ cứu, run tay cắt quần áo của anh, vừa thấy vết thương liền khóc.
Không có âm thanh, chỉ có nước mắt không ngừng rơi trên vết thương của anh, cả máu cũng đã phai.
Anh cố hết sức nâng tay lên, xoa mặt cô.
Như Ý sợ anh động vào miệng vết thương, vội đặt tay anh trở lại chỗ cũ, anh thuận thế cầm tay cô, đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay.
Môi anh khô khốc, da môi nứt nẻ cạ lên tay cô, đau nhói.
Cô nhắm mắt lại, biết mình xong rồi.
Cô yêu anh.
Yêu người đàn ông đã mang cô ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.
Yêu người dạy bảo cô lấy lại lý tưởng khát vọng của mình.
Yêu người đàn ông mà cô không bao giờ hiểu được.
Cô biết trong lòng anh cũng có cô.
Mặc dù anh lấy lý do không tưởng lừa gạt cô để cắt đứt ý nghĩ của cô về anh, nhưng cô vẫn tin rằng trong lòng anh có cô.
Sự tự tin đáng sợ này không biết từ đâu tới, dường như từ sau buổi chiều khi nghe được lời của Cố Tử Khiêm.
Cô từng bị anh lừa dối, cho rằng anh thật sự có một vị hôn thê mà anh không nào thể quên.
Anh đã vô tình như vậy, cô đương nhiên cũng sẽ không chịu thừa nhận tình cảm của mình.
Nhưng hiện tại cô biết điều đó là giả, tình cảm của cô cũng không có cách nào che giấu nữa.
Anh là xương máu trong cô, cho dù trời đất sụp đổ cũng không thể thay đổi.
“Hôm nay em đã gặp Tử Khiêm.” Cô cầm tay anh, lẩm bẩm hỏi: “Thiệu Nham, vì sao….”
Cô hỏi không đầu không đuôi, nhưng anh lại hiểu rõ, im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Anh từng thề, chưa diệt được kẻ thù, vĩnh viễn không lập gia đình.”
Như Ý cả người chấn động, không ngẩng đầu.
Sau một lúc, cô lấy lại bình tĩnh băng bó vết thương cho anh.
Đây không phải lý do thực sự.
Cô biết.
Mùa xuân năm Dân quốc thứ mười lăm*, tin tức về cuộc Bắc phạt lan truyền khắp cả nước.
Như Ý tìm được một phần lớn thông tin trong phòng Thẩm Thiệu Nham, đọc xong để lại chỗ cũ.
Cô biết anh muốn đi lính, nếu không có cô, anh có lẽ đã sớm ở trong quân đội.
Chỉ là anh không nói tới, cô cũng không nói.
Cô cũng biết chính mình hiện giờ đã trở thành gánh nặng của anh, nhưng câu nói đó trước sau vẫn không thể nói ra.
*Năm Dân quốc thứ mười lăm là năm 1919.
Dù có bao nhiêu giấu giếm lừa dối, cô vẫn không nỡ rời khỏi anh.
* * * * *
Như Ý không ngờ cô sẽ gặp lại Dư Thi.
Ngày hôm đó vốn là sinh nhật hai sáu tuổi của cô.
Cô như thường lệ sắp xếp kín lịch trình của mình, đang ngồi ở trước bàn trang điểm tự hỏi búi tóc kiểu nào thì thấy Thẩm Thiệu Nham bước vào qua gương.
Cô nhìn hình ảnh trong gương một chút rồi cười mắng: “Quân tử sao có thể tự tiện xông vào khuê các?”
Thẩm Thiệu Nham bật cười, tự nhiên đi đến phía sau Như Ý bắt đầu giúp cô chải đầu.
Như Ý không có ý ngăn cản mà cứ để tuỳ anh.
Thẩm Thiệu Nham rất giỏi búi tóc cho phụ nữ, Như Ý đã cười nhạo anh không ít lần, luôn nói nhìn vẻ mặt anh lạnh lùng, không ngờ lại ngầm là một Giả Bảo Ngọc.
Thẩm Thiệu Nham cầm tóc cô, bỗng nhiên nhớ tới việc anh cắt tóc cho cô vào bảy năm trước.
Khi đó bọn họ vừa mới đến Thượng Hải, Như Ý cả ngày rầu rĩ không vui.
Vì thế anh liền đưa ra đề nghị cắt tóc ngắn, thay đổi tâm trạng.
Trước tấm gương lớn, cô vò mái tóc đen mượt như thác nước, tay anh vuốt ve sợi tóc của cô, mềm mại vô cùng.
Một mái tóc dài được vén lên, anh nhìn thấy cần cổ trắng ngần, mái tóc rối tung và gương mặt hồn nhiên như con trẻ, bỗng thất thần, chiếc kéo trong tay suýt rơi xuống đất.
Hiện tại nghĩ lại mới thấy lúc đó còn trẻ người non dạ.
Bây giờ bảy năm đã trôi qua, anh đã có thể che dấu mọi tình cảm của mình.
Nếu như có thể, anh sẵn sàng ở bên cô như thế này, nhưng…
Nghĩ đến chuyện kia, trán Thẩm Thiệu Nham nhăn lại.
Qua tấm gương, Như Ý nhìn thấy đôi mắt phức tạp của anh, trong lòng bỗng có cảm giác sợ hãi bất an.
Cùng ngày, nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là đi thuyết phục vợ của quân phiệt* đã mất chấp nhận cuộc phỏng vấn của cô, nhưng mở cửa ra lại thấy cố nhân nhiều năm không thấy bị trói ngồi ở trên ghế, gương mặt quen thuộc làm cô thoáng giật mình.
Cùng lúc đó, bảy tám binh lính xông lên áp chế cô.
Cô không vùng vẫy, chỉ ngơ ngác nhìn Dư Thi, vẻ mặt ngạc nhiên.
*Quân phiệt: là tình trạng quân nhân dựa vào lực lượng quân đội cậy thế lực chiếm binh quyền trong nước đàn áp dân thường.
(hoặc có thể hiểu là bọn quân nhân phản động dựa vào lực lượng quân đội để nắm lấy quyền chính trị).
Trong phòng điều tra, cô dùng không ít bạc để khơi thông, cuối cùng cũng được cho phép nói chuyện với Dư Thi.
Sau bảy năm, gặp lại người phụ nữ lúc trước đã lấy đi mọi thứ của mình, trong lòng Như ý chỉ còn lại kinh ngạc cùng cảm khái.
Dư Thi cũng cười, thở dài duyên phận thật kỳ diệu.
Như Ý truy hỏi việc hoả hoạn năm đó rốt cuộc là như thế nào, Dư Thi thoáng do dự, cuối cùng đem tất cả nói cho cô.
“Lúc đầu cô bị mẹ chồng oan uổng, Kinh Lưu cố ý mặc kệ cô.
Anh ấy chỉ muốn làm cô hoàn toàn quên anh ấy, yên tâm rời đi.
Bởi vì mối quan hệ của tôi, Tần gia không thể nào bảo vệ cô….”
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Như Ý, Dư Thi cười tự giễu: “Tôi vốn gĩ không gọi là Dư Thi.
Dục Thi, đây mới là tên của tôi.
A mã tôi là Vương gia thời Tần cũ.”
“Lúc đầu Kính Lưu không biết, tôi không muốn làm liên luỵ đến anh ấy, còn từng cố ý chọc giận, trốn tránh không gặp anh ấy, hy vọng anh ấy có thể từ bỏ.
Nào ngờ anh ấy nhìn thì ôn hoà nhưng tính tình lại cố chấp, thế nào cũng không chịu buông tay.
Sau này tôi bị kẻ thù của A mã đuổi giết, anh ấy mới biết được tất cả.
Anh ấy mang tôi đến gặp mẹ, muốn mẹ chăm sóc tôi, vừa lúc đó cô xảy ra chuyện, cho nên… Vì tránh né kẻ thù, mẹ chồng tôi đốt Tần phủ, giả mạo cái chết của chúng tôi, sau đó ba người chúng tôi đổi họ, rời khỏi Bắc Kinh…
“Kính Lưu nói trái tim của cô rất chân thành, anh ấy không gánh nổi.
Nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn luôn cảm thấy áy náy với cô…”
Như Ý nhắm mắt lại, nhớ lại anh Kính Lưu nho nhã của mình, khẽ mỉm cười.
Anh ấy trước sau vẫn quan tâm đến cô.
Ngay cả khi chỉ xem cô là em gái, anh vẫn quan tâm.
Khúc mắc nhiều năm của cô cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Dư Thi nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: “Tháng trước Kính Lưu vào quân đội, tôi hiện tại đang làm việc cho đảng cách mạng, quân phiệt kia là mục tiêu gần đây của tôi.
Chúng tôi đều không muốn con của mình trải qua cuộc sống như vậy, tình yêu nam nữ chỉ có thể để ở trong lòng….”
Không để ý vẻ mặt khiếp sợ của Như Ý, cô ấy tiếp tục hỏi: “Cô và Thẩm Thiệu Nham ở bên nhau?”
Như Ý lắc đầu, trong lòng lấy làm lạ, không biết tại sao cô ấy biết Thẩm Thiệu Nham.
“Khi Kính Lưu nhắc tới cô, có nói cô là người con gái tân tiến, cởi mở.
Cho nên Như Ý à, tôi đã không còn hận, cô việc gì phải hành hạ mình như vậy?”
Rốt cuộc cô ấy đang nói gì? Như Ý chỉ cảm thấy bối rối.
Dư Thi bấy giờ mới thấy không đúng, kinh ngạc trừng to mắt: “Chẳng lẽ cô không biết? Kẻ thù tôi nói kia, chính là Thẩm Thiệu Nham!”HẾT CHƯƠNG 5.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...