Ngày đông rét ngọt, mấy hôm liền trời trong xanh, băng tuyết đọng trên mái ngói, thềm hiên Thủ Bị phủ đã tan hết, thay vào đó là những chiếc đèn lồng bằng lụa mộc đỏ tươi được treo lên. Gia bộc bận rộn quét tước khắp nơi chuẩn bị đón trừ tịch (giao thừa).
Tô Khuynh Quốc thì lại ôm đĩa bánh bột năng đậu phụ rắc dừa, nhàn nhã ngao du từ đầu đông đến đầu tây, vừa ăn vừa dạo, thi thoảng lại chào hỏi vài ba câu với những gia bộc hắn gặp trên đường.
“Lỗ tam thẩm, thẩm giặt y phục sao…”
“Triệu bá, bá tưới hoa a…”
Những lời nói bâng quơ loại này Tô Tuyền cùng Tô Ki đi bên cạnh hắn đã nghe đến lỗ tai cũng chai đi, bất quá những gia bộc được Tô Khuynh Quốc bắt chuyện đều thập phần vui vẻ, lần lượt hồi đáp, đa tạ Tô tiểu công tử quan tâm.
Tiểu công tử ở trong phủ này, nghe nói là khách quý của khách quý của Thủ Bị đại nhân, khó có được người tướng mạo tuấn tú tính tình lại hòa hảo như vậy, cả ngày tủm tỉm cười, bảo bọn họ làm sao không thích cho được.
Đây chính là điểm mị lực của Tô Khuynh Quốc, mặc dù hắn cả ngày rong chơi không làm bất cứ chuyện gì, mặc dù những nơi hắn đi qua, vụn bánh đều rơi đầy đất, nhưng hết lần này đến lần khác cũng không ai chán ghét hắn.
Chỉ có Tô Tuyền là mất hứng. Nàng bất đắc dĩ cầm khăn tay, đi theo phía sau Tô Khuynh Quốc nhặt từng vụn bánh vươn vãi.
“Công tử, chúng ta đã ở đây bốn ngày rồi, bao giờ mới khởi hành đi Kiếm Môn quan?”
Nàng vờ như không thấy Tô Ki nháy mắt ra hiệu với mình, không chút khách khí nhắc nhở Tô Khuynh Quốc. Tất cả là tại tay nghề trù tử của Thủ Bị phủ quá giỏi, Tô Khuynh Quốc ăn đến quên cả đất trời, chỉ muốn ở lại lâu hơn, lâu hơn nữa.
“Gấp gáp cái gì? Thiên Âm đường còn chưa truyền tin tức của Đàm Tiếu, chúng ta vừa vặn dĩ dật đãi lao (lấy nhàn nhã đối phó với mệt mỏi), cứ từ từ mà đợi.”
Tô Khuynh Quốc thoải mái nhún nhún vai, quay đầu liếc mắt nhìn hai người: “Huống hồ cho dù hắn đến Kiếm Môn quan, có lẽ cũng không dễ dàng mượn được binh mã.”
“Hắn không phải đang nắm binh phù trong tay sao?” Tô Tuyền và Tô Ki đều sửng sốt, đang định truy hỏi, chợt thấy bóng người từ đầu kia của hành lang đi đến, liền nín bặt.
Hạ Lan Thính Tuyết một thân phục trang săn bắn màu trắng ánh bạc, áo choàng không tay hồng đào khoác bên ngoài, thần thái phi dương bước đến, cười nói: “Tiểu Tô ngươi dậy rồi sao. Sáng sớm nay ta vốn định dẫn người ra ngoài thành săn bắn, kết quả Tô Tuyền bọn họ nói ngươi vẫn còn ngủ, nên không muốn đánh thức ngươi. Ngủ ngon không?”
“Nga, ngon lắm…” Tô Khuynh Quốc gật đầu, nhưng lại liếc tà Tô Tuyền ── một chuyện thú vị như đi săn, Tô Tuyền cư nhiên không thèm gọi hắn dậy.
Đó là không muốn để người ngoài nhìn thấy bộ dáng ngủ như heo con mất hết hình tượng của tiểu tổ tông ngươi a. Tô Tuyền ủy khuất không lên tiếng, đương nhiên đem món nợ này đổ hết lên đầu Hạ Lan Thính Tuyết để thanh toán sau.
Hạ Lan Thính Tuyết tuyệt không để ý tiểu phi đao phóng ra từ trong mắt Tô Tuyền, chỉ lo nhìn Tô Khuynh Quốc, thấy hắn ăn mặc đơn bạc, liền lấy áo choàng của mình khoác lên người hắn: “Ta thật sơ sót, ngươi không mang theo nhiều y phục, ngày mai ta bảo thợ may giỏi nhất trong thành đến phủ làm cho ngươi vài kiện y phục mới đón tết. Tiểu Tô, ngươi thích vải màu gì?”
“Gì cũng được, dù sao ta cũng không thấy lạnh.” Tô Khuynh Quốc không để tâm, chỉ đáp qua loa.
Tuy người đứng trước mặt giúp hắn khoác áo vô cùng quyền quý hiển hách, nhưng Tô Khuynh Quốc từ nhỏ đã quen được người hầu hạ, căn bản không hề cảm thấy có gì không tự nhiên, thoải mái mặc cho Hạ Lan Thính Tuyết thắt lại dây buộc áo choàng. Thần tình kia, dường như cũng xem Hạ Lan Thính Tuyết như một trong những người hầu hạ mình, khiến Hạ Lan Thính Tuyết vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.
Với thân phận tôn quý cùng khí chất thanh cao, trước giờ chỉ có người khác lấy lòng nịnh nọt Hạ Lan Thính Tuyết. Chính hắn cũng chưa từng ngờ tới sẽ vì một người mà hạ thấp thân phận giúp người đó mặc y phục, làm những chuyện của bộc nhân. Không may gặp phải tiểu gia hỏa này, khiến hắn như ma xui quỷ khiến thay đổi tính tình, còn sợ chăm sóc không đủ chu đáo, đoạt cả nhiệm vụ hầu hạ vừa thỏa mãn lại vừa khó khăn này từ trong tay Tô Tuyền và Tô Ki.
Đại khái đây gọi là trời sinh vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Xem tình hình, có lẽ hắn đã bị người này hàng phục mất rồi … Hạ Lan Thính Tuyết trong lòng cười khổ.
Không phải hắn chưa từng tự hỏi mình rốt cuộc là thích Tô Khuynh Quốc ở điểm nào. Luận dung mạo, Tô Khuynnh Quốc quả thật tuấn mỹ, nhưng trong phủ hắn cũng đâu thiếu cơ thiếp kiều mỵ phong tình, luận tài ba, mấy ngày nay hắn cũng không phát hiện trong bụng Tô Khuynh Quốc có bao nhiêu kinh thư, nhưng lại có thể ăn mọi thứ như lang thôn hổ yết (ngấu ngiến), thường xuyên khiến hắn không nhịn được bật cười. Có lẽ đây chính là điểm Tô Khuynh Quốc hấp dẫn hắn.
Tính tình như hài tử, hồn nhiên mộc mạc, khiến hắn thầm nghĩ hảo hảo bảo hộ tiểu gia hỏa đơn thuần ngây thơ này, không để trọc khí trần thế vấy bẩn linh khí Tô Khuynh Quốc.
Bất quá, mấy ngày nay nói bóng nói gió thế nào, hứng thú của Tô Khuynh Quốc đối với đồ ăn rõ ràng nhiều hơn đối với hắn, thậm chí đến nay cũng không chịu khai thật tính danh của mình… Hạ Lan Thính Tuyết không thể không lo trước nghĩ sau, tính toán sau khi Tô Khuynh Quốc thưởng thức tay nghề các trù tử xong, hắn nên lấy gì dụ dỗ Tô Khuynh Quốc tiếp tục ở lại Thủ Bị phủ.
“Tiểu Tô, ta đã phái thuộc hạ tìm kiếm khắp Phương Diệp thành, tạm thời vẫn chưa có tin tức thân nhân xa kia của ngươi. Trước mắt cũng đã sắp hết năm, Tiểu Tô, hay là ngươi ở lại phủ đón năm mới luôn được không?” Hắn dìu Tô Khuynh Quốc vừa đi vừa hỏi, thần tình thành khẩn, trong lòng lại có ý định khác.
Tìm kiếm bất quá chỉ là cái cớ để giữ Tô Khuynh Quốc lại, hắn thật sự mong sao Tô Khuynh Quốc không tìm được thân nhân nọ, từ nay về sau có thể ở bên cạnh hắn lâu dài. Chỉ là thấy hai thị tòng Tô Tuyền Tô Ki có chút thông minh lanh lợi, để làm tròn bổn phận bề ngoài, mấy ngày nay hắn mới phái vài tên hoàng y tùy tùng đi loanh quanh trong thành, tranh thủ chút lòng tin của chủ tớ Tô Khuynh Quốc.
Ba người Tô Khuynh Quốc cười thầm, nếu Hạ Lan Thính tuyết thật sự có thể tìm được thân nhân mà Tô Tuyền thuận miệng bịa ra, thì đúng là chuyện lạ.
“Như vậy có quá phiền Hạ Lan đại ca không?” Tô Khuynh Quốc bắt đầu tưởng tượng ra tiệc rượu phong phú mừng năm mới, nào có ý niệm cự tuyệt trong đầu?
Hạ Lan Thính Tuyết vui vẻ nói: “Không phiền không phiền. Đúng rồi, Tiểu Tô ngươi có thích xem tạp sái (ca múa xiếc tạp kỹ) không? Tết này ta sẽ nhờ Đồ Thủ bị mời gánh tạp sái hay nhất trong thành về phủ biểu diễn…”
Tô Khuynh Quốc nhét một mẩu bánh cuối cùng vào miệng, không ngớt gật đầu, theo Hạ Lan Thính Tuyết đi đến trước chuồng ngựa.
Vài gia bộc đang tắm rửa chải lông cho mấy con tuấn mã bên trong, thấy tiểu Hầu gia đến, vội ra hành lễ.
“Tiểu Tô, hôm nay ta có thứ này tặng ngươi.” Hạ Lan Thính Tuyết gọi một mã phu lại, phất tay nói: “Mau đem ra đây.” Người nọ vội nhận lệnh, bước vào trong chuồng ngựa.
“Là thứ gì?” Tô Khuynh Quốc phấn khích, đang đoán Hạ Lan Thính Tuyết có phải định tặng mấy giống ngựa quý như Hãn Huyết, Xích Lưu hay không, lại thấy mã phu trở ra với một chiếc lồng sắt nhỏ.
Trong lồng là một con thỏ con mập mạp, hai chân trước ôm cọng rau xanh gặm đến khoái chí, hai mắt như hồng ngọc ngây thơ nhìn đám người đứng bên ngoài. Cái bụng trắng tuyết, tứ chi và trên lưng có vài đốm màu đỏ, vô cùng độc đáo.
“Ta còn nghĩ là con ngựa!” Tô Khuynh Quốc có điểm thất vọng.
Hạ Lan Thính Tuyết cười xòa nói: “Ngựa vừa lớn vừa hôi, đâu có gì thú vị. Con thỏ này là sáng nay ta đi săn bắt được, thấy trên người nó có những đốm hoa kỳ lạ, liền bảo bọn họ tắm rửa nó sạch sẽ rồi đem cho ngươi chơi. Ngươi xem con thỏ này bộ dáng ngây thơ, lại tham ăn, thật có chút giống ngươi đấy, ha ha…”
“Tiểu Hầu gia nghĩ tiểu công tử nhà ta giống con thỏ kia sao?
Tô Ki đứng đằng sau, vẫn luôn im lặng, lúc này nghe Hạ Lan Thính Tuyết cư nhiên đánh đồng Phủ tông với một con thỏ, bất giác biến sắc. Cười lạnh: “Tiểu công tử nhà ta tuy tính tình ôn hòa, nhưng cũng không giống con thỏ kia, tùy tiện để người đùa giỡn.”
“A?” Hạ Lan Thính Tuyết không ngờ một câu nói vô tâm của mình, lại khiến Tô Ki phản ứng kịch liệt như thế, vô cùng xấu hổ, lúng ta lúng túng nói: “Ta chỉ là thấy con thỏ này khả ái mới bắt về cho Tiểu Tô chơi, tuyệt không có ý tứ nào khác.”
Thấy sắc mặt Tô Ki vẫn không vui, biết hắn hoài nghi mình cố ý đem con thỏ này đến hạ nhục Tô Khuynh Quốc, Hạ Lan Thính Tuyết liền sai người đem giết con thỏ.
Tô Khuynh Quốc áy náy, đoạt lấy lồng sắt nói muốn mang về làm sủng vật nuôi dưỡng. Tô Ki cũng không dám tiếp tục nhiều lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...