Sắc mặt của công tử Ly trắng không còn chút máu, y hơi run run, nhưng không nói gì cả. Tam hoàng tử bên cạnh thấy như vậy, liền cười ha ha.Hắn còn tiếp thêm một chưởng:
-Xem ra công tử Ly không nỡ rồi. Không biết là không nỡ chi ra năm vạn kim tệ hay là không nỡ bội kiếm trong tay?
Lúc này, một trung niên đứng sau lưng công tử Ly bước lên. Gã nhìn Hà Doanh với ánh mắt cầu khẩn, đồng thời nói:
-Vị công tử này, thanh kiếm này, thật sự là có ý nghĩa rất lớn, không biết công tử có thể đổi lại điều kiệnkhác được không?
Gã không để ý tới lời nói của mấy vị hoàng tử, nhìn thẳng Hà Doanh. Vì cố kỵ tuổi của gã, nếu nàng mềm lòng nói không muốn, thì đó là việc có thể thương lượng. Gã không biết rằng Hà Doanh trong lòng đã hận tới cực điểm bởi vì bọn bắt nàng đấu võ. Nàng lập tức cười lạnh một tiếng, nói:
-Sao, muốn đỗi lại? Vừa rồi trước khi luận võ sao không nói? Bây giờ tại hạ thắng, các người liền muốn trở mặt phải không?
Nàng nói chuyện thái độ bức người, khiến cho mặt trung niên kia trở nên xanh trắng. Mấy người kia nhìn nhau, không còn hy vọng, dáng vẻ chẳng biết làm thế nào. Hà Doanh quay đầu nhìn Chu Diễn, trong trẻo nói:
-Ca ca, việc này giao cho ngươi đó. Tiểu đệ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi trước một lúc.
Chu Diễn gật đầu mỉm cười, lo lắng nhìn nàng một cái, nhẹ giọng hỏi thăm:
-Ngươi không sao chứ?
Hà Doanh lắc đầu đáp:
-Chỉ hơi mệt thôi.
Nàng quả thật mệt mỏi. Vừa bị áp lực lớn như vậy, đột nhiên thả lỏng, cả người liền ngả xuống, ngất xỉu.
Chu Diễn gọi hai người tới, nói:
-Các ngươi mang tiểu đệ của ta trở về phủ của ta nghỉ ngơi một lúc.
Nói xong rồi quay về phía Hà Doanh, đắc ý nói:
-Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chỉnh tên công tử Ly này một phen, để cho đám người nước Tề này không còn hống hách trước mặt ta nữa.
Khuôn mặt hắn đắc ý còn lộ vẻ vô cùng hưng phấn.
Hà Doanh ừ một tiếng, rồi đi theo hai người kia rời khỏi. Vừa ra trang viên, nàng lên một chiếc xe ngựa, rồi ngã người trong đó thiếp đi.
Nhưng mà nàng không thể ngủ được, nàng là một nữ tử, vạn nhất đang ngủ bị người biết được thì phiền phức. Mặc dù có khó khăn như vậy, nhưng nàng không nghĩ sẽ quay lại Lê phủ. Lê phủ là nơi đáng sợ, ở đó, nàng cần phải dùng toàn bộ tinh thần để đề phòng. Còn ở bên cạnh Chu Diễn, chỉ cần không cho hắn biết thân phận của mình là được rồi.
Xe ngựa cứ lắc lư đi, Hà Doanh cả người vô lực tựa lên vách. Chẳng biết vì sao, sau khi lắc lư một lúc, ý thức của nàng lại càng tỉnh táo hơn. Từ từ, khóe miệng của nàng xuất hiện một nụ cười.
Bởi vì nàng phát hiện rằng, chính mình đã có lực tự bảo vệ rồi! Một thủ tịch kiếm khách của hoàng tử một nước còn thua ở dưới tay mình. Đó có thể nói, chính mình bây giờ có thể là kiếm khách nổi danh sáu nước rồi.
Lê Thanh, ta sẽ không sợ ngươi nữa. Nụ cười của nàng càng lúc càng rõ. Hai mắt giống như thành một đường.
Đột nhiên lúc này, nàng tựa hồ hiểu ra rất nhiều đạo lý, hơn nữa dường như hiểu được quy tắc trò chơi sinh tồn ở thế giới này! Đây là một nơi người mạnh là vua. Bây giờ mình có lực tự bảo vệ, ta tại sao còn phải chịu ủy khuất ở Lê phủ? Ta hoàn toàn có thể rời khỏi nơi đó. Được rồi, ta giờ đây sẽ tới ở nhà của huynh trưởng.
Nàng cũng nghĩ đến, Lê Thanh mặc dù vị hôn phu trên danh nghĩa của mình, nhưng nàng không tin, hắn dám chạy đến phủ của Chu Diễn tìm mình. Dù sao, thể diện này, hắn cũng cần. Hắn tóm lại không thể để mọi người biết, vị hôn thê của chính hắn, lại ở trong phủ của người khác? Cho dù hắn không muốn giữ thể diện, dám đến chỗ của Chu Diễn đòi ta về, ta cũng có thể phá luôn mặt mũi đó! Lúc này không phải là cường giả chí tôn sao? Như vậy ta để cho mọi người biết, ta không thích cái vị hôn phu này. Bởi vì hắn chẳng bảo vệ được hôn thê của hắn! Hắc hắc, đến đó, Lê Thanh chỉ sợ là không còn giữ được mặt mũi nữa.
Về phía Chu Diễn, thoạt nhìn là một người đĩnh đạc, một nam hài với tâm địa bao dung. Hắn cho dù đã biết mình là nữ tử, nghĩ đến hẳn nhiên là không có gì. Dù sao mình đã giúp hắn có thể diện, lấy thể diện cho nước Chu. Lấy thân phận ở nơi này, là nam hay nữ không còn là điều quan trọng nữa.
Đúng rồi, còn có phụ thân. Ta chỉ là phận nữ nhi, ở trên còn có hai vị huynh trưởng của ta. Lê Thanh tại sao không dùng phụ thân của ta để uy hiếp nữ tử này như ta? Cho dù có uy hiếp, tất nhiên sẽ được các vị huynh trưởng ra mặt thôi.
Hà Doanh nghĩ thầm: Không có nghĩ gì, ta chỉ là muốn tiếp tục sống ở đây. Chỉ cần đạt tới mục đích đó, cái tự tư vô tình tàn nhẫn gì gì đó, ta đều muốn học. Ta đều muốn làm được!
Hai mắt của nàng phát ra tia ánh mắt kiên quyết. Vẻ mặt cũng dần trở nên sáng sủa lên. Lúc này, nàng không còn ý muốn ngủ nữa. Nhưng mà thân thể vẫn rã rời.
-Hà công tử, tới rồi.
Một thanh âm khàn khàn vọng vào từ bên ngoài. Hà Doanh đáp ứng một tiếng, rồi xuống xe ngựa.
Xuất hiện trước mặt nàng là một phủ đệ phú quý tráng lệ. Nhưng mà Hà Doanh trong đầu không còn sự hưng phấn. Nàng chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi theo sát hai tên hộ vê, đi vào bên trong.
Trước khi vào một tiểu viện, một tên hộ vệ tiến lên phía trước phân phó cho mấy nha hoàn:
-Đây là huynh đệ mới của chủ tử, hầu hạ cho tốt.
Nói xong, rồi thi lễ với Hà doanh, và cúng kinh lui xuống.
Hà Doanh phất tay, gọi mọi người đứng dậy, nói với uể oải:
-Phòng tắm ở đâu, mang ta đến đó.
Hai thiếu nữ lên tiếng, cung kính dẫn nàng đến phòng tắm được xây bằng hán bạch ngọc. Chỉ trong chốc lát, y phục Hà Doanh cần đều được chuẩn bị đủ. Trên mặt nước trong bồn là những hoa thơm.
Hà Doanh ra hiện cho hai nàng lui xuống, nói:
-Giữ ở ngoài cửa, ai cũng không cho tiến vào, cả chủ tử của các ngươi, cũng không được. Có nghe không?”
Thấy hai nàng đã lui ra, Hà Doanh vội trút y phục, bước xuống bồn tắm.
Lúc này tắm một cái thật là thoải mái. Hà Doanh thở một hơi, miễn cưỡng tựa lên cạnh bồn, muốn nghỉ ngơi.
Cũng không biết qua bao lâu, cảm giác uể oải trên ngươi dần biến mất. Hà Doanh sợ có người xông vào, liền đứng dậy mặc y phục vào. Nhờ mấy nha hoàn dẫn đường, đi tới tẩm cung, nàng phóng lên trên chiến giường lớn kia, rồi thiếp đi.
Vừa đúng vào lúc này, một nha hoàn đi đến, khẽ nói:
-Hà Ngọc công tử, bên ngoài có một nha hoàn gọi là Tiểu Hoàn tìm người.
Tiểu Hoàn? Cơn buồn ngủ của Hà Doanh biết mất không ít. Nàng đột nhiên nghĩ: Chắc là Lê Thanh đã biết việc của mình, nên phái nàng ta tới đây. Đối với việc Tiểu Hoàn phụng mệnh của Lê Thanh, kể ra hết việc của nàng, Hà Doanh trong lòng vẫn còn canh cánh, trong bụng đã có một vách ngăn với Tiểu Hoàn.
Nàng thản nhiên phấc tay, nói:
-Nói rằng ta đã ngủ. Nhớ kỹ, ai tới ta không gặp.
Sau khi nha hoàn kia lui ra, nàng trong lòng nghĩ: Xin lỗi, Tiểu Hoàn, ta chỉ muốn có một cuộc sống tốt hơn mà thôi. Chỗ Lê phủ kia ta bây giờ không muốn trở về nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...