Theo sau tiếng quát của hắn, thanh kiếm của Đoạn lạc hướng lên trên một cái, sau đó chậm rãi nghiêng sang bên cạnh. Làm xong cái nghi thức này, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Hà Doanh, Kiếm trong tay mũi chĩa xuống chạm vào mặt đất.
Hà Doanh cũng y như vậy mà làm một lần, mũi kiếm chĩa thẳng xuống dưới. Không hiểu tại sao, một khi đã lạc vào cảnh giới kỳ lạ, lòng của nàng lại trở trở nên bình tĩnh, tĩnh lặng như nước vậy. Tất cả mọi người xung quanh tựa hồ như không còn nữa. Trước mắt của nàng giờ chỉ còn Đoạn Lạc cùng với kiếm trong tay của hắn.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, dường như thanh tịnh không có gì cả, thời gian như dừng lại, Hà Doanh tiến nhập vào một thế giới không có chút tiếng động nào.
Giờ đây, nàng cũng không còn thấy sợ hãi. Nàng lẳnh lặng nhìn chằm chằm Đoạn Lạc, kiếm trong tay vẫn không nhúc nhích.
Đến lúc này, Đoạn Lạc mới thầm giật mình. Hắn ngàn vạn lần chưa có nghĩ đến, tiểu tử mười ba, mười bốn tuổi trước mắt, chỉ là một thế thủ, cũng khiến chi hắn có cảm giác gió thổi cũng không động, sét đánh cũng không có tiếng, là cảnh giới của đại sư.
Nàng rõ ràng đứng ở đó lại như vân, như thuỷ, không có định hình. Làm cho người ta có cảm giác không có sơ hở, không biết công kích từ chỗ nào.
Lúc này mọi người xung quanh cũng đã nhận ra được dị thường của Hà Doanh, Ly công tử, sắc mặt trở nên khó coi, lại thầm nghĩ: Hà Ngọc này tuy rất giỏi, mới có chừng đó tuổi. Hơn nữa, trong đám thủ hạ của mình, Đoạn Lạc là kiếm sĩ mạnh nhất, trước giờ tỷ thý,một cử động là có thể lấy mạng người khác, cũng không phải là để cho một mao đầu tiểu tử không có kinh nghiệm , có thể làm cho thấy máu. Nghĩ tới đây, tâm trạng hắn ổn định trở lại.
Bọn người của Tứ hoàng tử sau khi thấy biểu hiện của Hà Doanh, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra vài phần tươi cười. Bọn họ xem ra , bằng vào cái thế thủ này của Hà Doanh, cũng biết là quyết cùng Đoạn Lạc liều một mạng.
Hai người giằng co một hồi, cả người Đoạn Lạc từ từ nghiêng về phía trước, ánh mắt như sói, sát khí xuất hiện.Nhưng Hà Doanh đứng đối diện hắn, vẫn tĩnh như nước, nhạt như gió. Tựa hồ không cảm thấy một chút sát khí nào của hắn.
Đoạn Lạc thấy phản ứng của nàng trong lòng lại thầm giật mình. Phải biết rằng bình thường hắn dựa vào sát khí theo khinh nghiệm huyết chiến của hắn, sẽ khiến đối phương không thể không cử động. Vừa cử động là sẽ mất đi tiên cơ. Không có nghĩ Hà Ngọc này quả thật không đơn giản.
Khoé miệng của hắn nhếch lên một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ: Hay! Có ý tứ, ta thich!
Nụ cười cười này vừa lướt qua, trường kiếm trong tay hắn, chậm rãi hướng về phía trước thắng tới Hà Doanh. Đột nhiên hắn quát một tiếng chói tai, kiếm chém như sấm, nhanh như thiểm điện, đâm tới hai mắt Hà Doanh.
Động tác mau lẹ như vậy, dường như chỉ trong nháy mắt, hắn đã đi đến trước mặt Hà Doanh. Mà lúc này, Hà Doanh đến kiếm cũng chưa có vung lên.
Trong tiếng kinh hô nho nhỏ của mọi người. Trong đầu Hà Doanh ‘oanh’ một tiếng. Như sấm nổ. Sau đó nàng cảm giác được rõ ràng, kiếm của Đoạn lạc đang thong thả đâm vào hai mắt mình. Nhưng đó chỉ là hư chiêu, sát chiêu của hắn, chính là một cước đá vào bụng nàng.
Đồng thơì lúc này Hà Doanh còn cảm giác được, hắn cũng không muốn giết mình. Chỉ là muốn làm mình bị thương để còn giao nộp cho chủ soái.
Trong lúc cấp bách đó, trong đầu Hà Doanh nhoáng lên một cái. Trong khi kiếm kia đâm tới hai mắt của mình, Hà Doanh đột nhiên đi qua trái một bứơc nhỏ. Rồi lại mỉm cười nhìn Đoạn Lạc.
Đoạcn Lạc là một nhất lưu kiếm khách, động tác của hắn lấy nhanh để xưng danh. Người ở bên cạnh, căn bản là không nhìn thấy hắn xuất chiêu, chỉ cảm giác được, một luồng gió kiếm mang theo tiếng sấm, như tia chớp phóng tới người của Hà Doanh, mắt thấy sẽ đâm trúng Hà Doanh. Nhưng Hà Doanh thờ ơ, dưới chân bước một bước, liền làm cho một kiếm của hắn nhất thời đâm vào hư không.
Lại là một loạt tiếng kinh hô nho nhỏ vang lên. Mọi người ở đây dều nghĩ, không biết nếu mình gặp phải một chiêu thì có mấy phần thắng đây. Càng nghĩ sắc mặt càng tái nhợt.
Thì ra Đoạn Lạc không muốn mất mặt vì đang ở trước mặt công tử Ly của hắn, hắn hạ thủ một kiếm, sử dụng là công phu đắc ý nhất của hắn: Lôi Vân Thiểm Kiếm! Lôi Vân Thiểm Kiếm này vô cùng mau lẹ, trên giang hồ nổi danh rất lớn. Trong những đối thủ của Đoạn Lạc, ngoại trừ Hà Doanh cũng chỉ có bốn năm người, vừa vào trận đã khiến hắn đãi ngộ xuất ra chiêu này.
Nhưng vạn lần không nghĩ ra Hà Doanh lại có thể né tránh dễ dàng như vậy. Ngay cả một cuớc tiếp theo của hắn cũng rơi vào hư không!
Một chiêu này rất nhanh, cơ hồ là chỉ có vài giây. Sau vài giây này, khuôn mặt của Đoạn Lạc ngưng trọng, đang đứng ở vị trí lúc này của Hà Doanh. Mà bây giờ Hà Doanh đã đứng bên trái hắn, cách hắn năm bước.
-Hay lắm! Quả là anh hùng xuất thiếu niên!
Đoạn Lạc ngửa mặt lên trời cười ha hả. Tiếng cười dừng lại hắn gương mặt ngưng tụ, thanh kiếm bắn ra, liên tiếp hơn mười đạo quanh ảnh, thong thả mà thật nhanh đâm thẳng tới ngực của Hà Doanh.
Hà Doanh chỉ cảm thấy mình bình tĩnh phi thường, cho tới giờ chưa khi nào bình tĩnh như vậy. Đứng ở tại đây, thấy chiêu thức như thiên nữ tán hoa của hắn, hai mắt nàng đột nhiên di chuyển một cái. Giữa hơn mười đạo quanh ảnh, trong lúc mũi kiếm di chuyển, có một chỗ trống nho nhỏ, nàng liếc mắt một cái là đã nhìn ra.
Sau đó, tay nàng bắn ra, kiếm trong tay như phi châm lao tới, dường như nhanh đến mắt thường cũng không nhìn thấy, dễ dàng đâm tới chỗ trống nho nhỏ kia. Chỉ nghe đinh một tiếng, binh khí chạm nhau, Đoạn lạc chỉ cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ từ trên thân kiếm lao thẳng vào ngực mình. Hắn một hơi bị áp chế, liên tục thối lui ba bước, người mới đứng vững được. Lại không khỏi mặt mày tái nhợt.
Hắn thật khó khăn mới đứng vững, lúc này mới nhìn Hà Doanh còn đang nhàn vân dã hạc, cực kỳ thoải mái tự tại nhìn mình. Khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, chỉ có tông sư mới có được phong thái bình tĩnh ung dung như vậy, như đã định liệu trước.
Lần này, quả thật là ngoài dự liệu của mọi người. Chiêu thứ nhất, mạc dù Đoạn Lạc không có thương tổn tới Hà Doanh, thật sự vô hại. Chiêu thứ hai thì không như vậy. Nhất lưu kiếm khách vang danh sáu nước, lại có thể trước mặt bao người, bị một tiểu tử nhỏ tuổi, dễ dàng đánh cho thối lui vài bước, ngay cả sắc mặt cũng phải thay đổi. Đây cũng không phải là việc có thể đùa được.
Ly công tử đứng phắt dậy, hắn hung dữ nhìn Đoạn Lạc, nếu không phải bây giờ đang đứng trước nhiều người, hắn sớm đã chửi ầm lên. Mà bọn người Tứ hoàng tử vừa mừng vừa sợ. Chỉ có Tam hoàng tử, sau khi đánh giá Hà Doanh một chút, nghiêng đầu qua trung niên bên cạnh nhẹ giọng hỏi:
-Vị tiểu huynh dệ này hình như có chút quen mặt?
Trung niên kia ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ:
-Hà Ngọc này hẳn là hôn thê của Lê Thanh tướng quân Hà Doanh! Không biết nàng dùng biện pháp gì, lúc này vừa kết nghĩa huynh đệ với Tứ hoàng tử. Tam hoàng tử, người xem việc này thế nào?
Tam hoàng tử đánh giá Hà Doanh một lúc, khoá miệng từ từ hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói:
-Chớ có nói ra ngoài, truyền lệnh của ta, toàn lực phong toả tin tức này.
Người trung niên nhẹ giọng ừm một tiếng. Rồi lại chuyên tâm nhìn ra giữa sân đấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...