Nói tới đây, hắn hướng nhóm người Lê Thanh vừa bước vào tửu lâu kia vươn ngón tay, làm thành bộ dáng mời. Hà Doanh thấy hắn diện mạo tao nhã đoan chính, khí chất cũng hiền lành đôn hậu. Ánh mắt cũng trong suốt vô cùng, tựa hồ có thể tin tưởng. Hơn nữa, mình cũng thật sự có chút đói bụng. Không khỏi gật đầu cười nói:
- Như vậy tạ ơn huynh đài.
Tiểu Hoàn lè lưỡi, nhưng vì biết sắp được ăn một bữa no nê nên cục tức trong người bỗng biến đi đâu mất.
Tửu lâu này đúng là đại tửu lâu nổi tiếng Chu Thành, tên là “Túy Xuân lâu”. Ba người vào cửa thì Lê Thanh đã biến mất khỏi nhóm người, có lẽ đã vào một nhã phòng. Chẳng biết tại sao, Hà Doanh trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thanh niên này họ Chu, là một thương nhân, hắn đã bao phòng trước ở Túy Xuân lâu, nên vừa đi hắn vừa trực tiếp dẫn hai người vào trong bao phòng. Hà Doanh trước vẫn còn có một phần cảnh giác, sau lại vào trong phòng, thấy liên tiếp bốn năm thư sinh ở bên trong cao đàm khoát luận (bàn luận viễn vông) do vậy cũng thấy yên lòng.
Hà Doanh vừa tiến vào, mấy người ngồi trong phòng lập tức chú ý đến nàng. Lúc này, một thanh niên lưu trữ (du học sinh) vóc người nhỏ bé đã đi tới, nhẹ nhàng hướng Chu công tử ôm quyền, cười nói:
- Vị tiểu công tử này là thần thánh phương nào? Sao lại thanh linh thoát tục như vậy?
Hắn ánh mắt gắt gao nhìn Hà Doanh, nhãn thần chớp động, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Hà Doanh mỉm cười, nói:
- Tiểu đệ vừa tới kinh thành không lâu, nghe tiếng đồn rằng người ở kinh thành tao nhã, không giống người thường, không ngờ hôm nay vừa thấy quả nhiên đúng như thế.
Nàng nói tới đây, hướng mọi người vái chào, lời nói khách khí, mọi người vừa nghe, đều đứng lên, một đám nhiệt tình nói:
- Tiểu huynh đệ giới thiệu đi.
- Di?
Lúc này một tên thư sinh chỉ vào Tiểu Hoàn, mắt lộ vẻ hoài nghi. Hà Doanh biết Tiểu Hoàn giả trang thành nam tử đúng là sơ hở chồng chất. Lập tức cười nói:
- Đây là nha hoàn bên người tại hạ, đòi theo taị hạ ra ngoài, cho nên phải giả trang một chút.
Mọi người lập tức lộ ra biểu tình “thì ra là thế”, ánh mắt nhìn về phía Hà Doanh cũng bình thường đi rất nhiều. Vốn Tiểu Hoàn có xỏ lỗ đeo hoa tai, hơn nữa khuôn mặt nàng đôi mi thanh tú, nhìn như thế nào cũng là một tiểu cô nương. Bởi vậy không khỏi khiến cho mọi người liên tưởng, sẽ hoài nghi cả Hà Doanh. Phải biết rằng Hà Doanh nữ giả nam trang tuấn tú phi phàm, mặc kệ nói thế nào, đều có điểm 'thư' 'hùng' khó phân. Hiện tại nàng thản nhiên nói như vậy, lòng hoài nghi của mọi người cũng ít đi ba phần. Mặc dù là ít đi ba phần, nhưng rút cuộc vẫn còn hoài nghi.
Hà Doanh ngồi xuống một chỗ trống. Nhìn mọi người cười nói:
- Không biết các vị đang đàm luận về cái gì?
Chu công tử hất mi nhìn mọi người, chờ mọi người trả lời. Một vị thư sinh nói:
- Chúng ta đang luận đàm, Đại Chu nhân vật văn tài phong lưu xuất sắc, kiếm kỹ xuất chúng nhiều không kể xiết. Vì sao trong lục quốc, vẫn không chiếm ngôi đầu?
Đề tài này đúng là có điểm hứng thú, hơn nữa thanh âm bọn họ cũng không chút che dấu, thêm vào đó nơi này phân chia chỉ dùng bình phong ngăn cách. Bởi vậy, khi bọn họ nói ra đề tài này lập tức cách vách một cái thanh âm truyền đến:
- A, vì sao lại như thế? Tại hạ cũng động hứng thú đây.
Nói xong, một thư sinh trẻ tuổi đẩy cửa mà vào.
Hắn tuy là một thân trang phục thư sinh, nhưng khi đưa tay nhấc chân, quý khí tự nhiên biểu lộ. Hắn vừa tiến vào, phía sau cũng cùng đi theo bốn năm người. Đang ngồi đây đều là những người sống lâu ở kinh thành, nhưng một người cũng không ai nhận ra người tới là gia tử nhà nào, liền không khỏi có chút kinh ngạc.
Thư sinh vừa tiến đến, thấy mọi người im lặng, lập tức vung tay lên, nói:
- Các vị tiếp tục nói đi.
Động tác hắn quá tự nhiên khiến mọi người không tự chủ được đồng thời đáp:
- Đúng!
Nhìn thấy hắn ngồi xuống bên cạnh, nhưng không một ai có cảm giác được thái độ của hắn quá mức đường đột.
Thấy mọi người sững sờ, hắn vừa cười nói:
- Sao lại không nói tiếp?
Ngồi ở bên cạnh Hà Doanh là một thanh y thư sinh, hớp một ngụm rượu, thở dài một hơi, nói:
- Vấn đề này kì thật khó mà nói, aiii… , triều đình phe phái mọc lên như nấm, quan lại chỉ biết hưởng lạc. Chu quốc sao có khả năng xưng bá lục quốc.
Hắn nói lời này, lại thấy một đám người thở dài. Lúc này Chu công tử cũng nói:
- Không sai, ai cũng chỉ biết hưởng lạc, nhưng lại không biết mình sa sút, chính là dấu hiệu mất nước. Aiii! Đạo lí này các vị quyền cao đều biết, chỉ là không ai để ý đến.
Nhưng thật ra Hà Doanh, ở một bên nhìn thấy mọi người thở dài, xoa cổ tay, nghĩ thầ- Nơi này thật rộng rãi a, mọi người có thể vô tư đàm luận quốc sự, phê bình triều đình như vậy.
Nàng lại tưởng tượng, thời đại này cùng Thời Chiến quốc trong lịch sử Trung Quốc không khác là bao nhiêu. Đây là thời điểm trăm nhà đua tiếng, cũng là lúc tài trí xuất hiện lớp lớp. Không vì phát ngôn mà bị luận tội nên rất nhiều nước có chung đặc điểm này.
Chu công tử nói tới đây, quay đầu nhìn đến Hà Doanh lúc này khóe miệng mang ý cười, không khỏi tò mò hỏi:
- Hà huynh đệ, ngươi vì sao bật cười? Chẳng lẽ ngươi không cho như vậy là đúng?
Hà Doanh tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng vô luận cử chỉ biểu tình, đều khiến cho người ta không thể xem thường. Bởi vậy, khi hỏi vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc.
Hắn vừa nói như vậy, mọi người liền chú ý, lập tức toàn bộ đều tập trung lên người Hà Doanh.
Khi quý khí thư sinh nhìn về phía Hà Doanh, trong ánh mắt hiện lên một chút khinh diễm, lập tức nói:
- A, vị tiểu huynh đệ này xem ra cũng là rồng phượng trong loài người, không biết đối với việc này huynh thấy thế nào?
Hà Doanh thật không ngờ, chính là mình một chút không cẩn thận, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Lập tức nàng cười nói:
- Tại hạ tuổi nhỏ, nếu như nói gì không ổn, thỉnh các vị không cần để ý.
Nàng dừng một chút nhìn về phía mọi người, thổi một chút trà rồi nói:
- Theo tình hình lục quốc hiện nay mà nói, Chu quốc chúng ta thuộc vùng đất ấm áp phía nam. Nơi này sản vật phong phú, khí hậu thích hợp. Nhân vật cũng có tài hoa phong lưu. Bởi vậy, bất luận là triều đình, hay là dân gian, đều thích ăn ngon mặc đẹp, trong lúc đi đứng, tất giảng lễ nghi! Dần dà, chúng ta khí lực đã hư, nói gì đến chuyện tranh đấu cùng người khác, con người không có tiến bộ, hưởng thụ đã quen thì dũng khí cũng mất.
Nói tới đây, nàng thở dài nói:
- Sống với gian khổ, chết cùng thảnh thơi! Vấn đề của chúng ta là, hiện tại quá thái bình! Khiến cho nhân dân có tâm lý sợ chiến đấu a.
Những lời này nàng vừa nói ra, lại là một trận yên tĩnh, một lát sau, Chu công tử cười nói:
- Lời này không giả, giống như là chúng ta, mỗi người đều nói đến vấn đề chiến sự, nhưng nếu như thật sự xảy ra chiến tranh, vẫn không dám thật đao thật thương cùng người đối chiến.
Đang ngồi đây phần lớn đều là thư sinh, bản lĩnh bàn luận giang sơn thật đúng là có, nếu thật đao thật thương cùng người liều mạng, như lời Hà Doanh nói, chưa ra trận, dũng khí đã mất. Do vậy, trong thời gian ngắn, lại là một trận yên lặng.
Sau một lúc, quý khí thanh niên nhìn Hà Doanh, cười to nói:
- Vị tiểu huynh đệ này tuổi còn trẻ nhưng lại có kiến giải quả thực bất phàm! Nhất là câu này ‘Sống với gian khổ, chết cùng thảnh thơi.’ Nói ra thực làm cho người ta bỗng nhiên bừng tỉnh. Đến đây, ta kính tiểu huynh đệ một chén.
Hắn nói tới đây, tự mình uống trước một chén, sau đó đưa cho Hà Doanh một chén rượu. Hà Doanh nhận rượu từ tay hắn, dưới ánh mắt lo lắng của Tiểu Hoàn, một ngụm uống hết. Quả nhiên như nàng đoán, rượu ở thế giới này, nồng độ nhẹ hơn nhiều.
Mọi người thấy nàng còn nhỏ tuổi, uống một chén lớn như vậy, nhưng mặt lại không đổi sắc, không khỏi lớn tiếng kêu "Tốt”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...