Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ


Trời vừa sáng, mọi người tất bật chuẩn bị hồi kinh thành, trong đó có cả Chu Bình.

Vốn thức dậy từ sáng sớm, tự mình đứng đợi Mộ Dung Ly Tranh ngoài cửa.

Cả đêm thức trắng suy nghĩ về chuyện giữa nàng và đối phương, cuối cùng cũng hiểu ra một điều, không có Mộ Dung Ly Tranh cuộc sống nàng sẽ trở nên vô nghĩa.

Từ trước đến nay chỉ biết dựa dẫm vào Mộ Dung Ly Tranh, chuyện lớn chuyện nhỏ đều ỷ lại vào nàng.
Có lẽ người nàng thích không phải Bạch Vân Phi mà là Mộ Dung Ly Tranh.
Đương miên man suy nghĩ đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Chu Bình thoát khỏi suy tưởng, đưa mắt nhìn thử là ai đang đến.

Không ngoài dự đoán, chính là Mộ Dung Ly Tranh, Chu Bình hoảng thủ hoảng cước chỉnh lại tóc tai y phục.

Bất quá Mộ Dung Ly Tranh vẫn không buồn nhìn đến nàng, trong lòng có chút thất vọng, nàng dành hẳn hai canh giờ để trang điểm vậy mà đối phương cũng chẳng thèm nhìn.
“Nguyệt Quang!”
Nguyệt Quang đứng trên thuyền ló đầu ra nhìn: “Trang chủ?”
“Mọi thứ xong rồi?”
“Chỉ chờ mọi người lên thuyền.”
Chu Bình đứng chờ mãi mà Mộ Dung Ly Tranh vẫn chưa nói chuyện xong với Nguyệt Quang, ai oán giương mắt tố cáo hai người.

Đúng lúc này Chu Túc Nhi vừa dẫn Tiểu Tuyết ra bến thuyền trông thấy Chu Bình mặt mũi vặn vẹo đứng lầm bầm một mình.


“Trư béo, ngươi đang làm gì?”
Chu Bình nhìn xung quanh mọi người vẫn đang qua lại tấp nập nhưng chẳng ai đoái hoài đến câu hỏi của biểu tỷ, đành chỉ tay vào mặt mình hỏi lại: “Gọi ta?”
“Không gọi ngươi thì gọi ai?”
“Ta không có trư béo!!”
Đối diện với lửa giận của biểu muội, Chu Túc Nhi thản nhiên gật gù: “Liên Tâm gọi ngươi như vậy nên ta bắt chước thôi.”
Mặt Chu Bình vặn vẹo như bánh bao nhún nước, về nhà nhất định phải đánh vào mông đứa nhỏ không nghe lời đó!
Chu Túc Nhi quay sang gọi lớn: “Ly Tranh!”
Mộ Dung Ly Tranh ngừng nói chuyện với Nguyệt Quang, quay đầu nhìn về phía nàng: “Có chuyện gì?”
“Vân Phi và Trọng Anh sẽ cùng hồi kinh với chúng ta.”
“Được thôi.”
Mặt trời cũng đã lên cao, nắng bắt đầu gay gắt hơn.

Đợi mọi người lên trước sau đó Chu Bình mới lẽo đẽo theo sau Mộ Dung Ly Tranh, mấy lần mở miệng muốn gọi nhưng không biết phải nói gì.

Mộ Dung Ly Tranh cũng phát hiện có điểm bất thường mà quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy Chu Bình đang cúi đầu lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Bất quá chỉ vài giây thất thần ngắn ngủi, Mộ Dung Ly Tranh quay đầu lại, cuộc sống của đối phương nàng vốn không có tư cách can dự.
Chọn lúc thuyền chạy sẽ tìm Mộ Dung Ly Tranh nói rõ, nào ngờ vừa lên thuyền đối phương đã bỏ lên đầu thuyền nói chuyện với Chu Túc Nhi.
Chu Bình giận đến nội thương, hung hăng túm Thái tử phi đang thản nhiên uống trà: “Biểu tẩu, hai người họ đang nói chuyện gì?”
“Hình như là chuyện quân trang, nghe nói tỷ tỷ của Ly Tranh không đồng ý chuyện làm quân trang nên đã cho ngừng chế tạo rồi.”

“Sao lại như vậy chứ?”
Tiểu Tuyết vạn bất đắc dĩ điểm vào chóp mũi nàng: “Còn không phải tại ngươi?”
Đầu Chu Bình to thành cái đấu: “Ta?”
“Ly Tranh thích ngươi như vậy nhưng ngươi lại không xem tình cảm của người ta ra gì.

Vô Song thân là tỷ tỷ tất nhiên không thể nhịn được mà ra lệnh Ly Tranh lập tức hồi kinh bàn chuyện hôn sự với Mai gia.”
“Không thể được!” Chu Bình nhảy dựng lên, tức giận quát to: “Ly Tranh không được thành thân với Mai tiểu thư!”
“Sao lại không được?” Tiểu Tuyết liếc mắt nhìn nàng, ai thán thở dài một tiếng: “Ly Tranh muốn thành thân với ai là quyền của nàng, hơn nữa ngươi có tư cách gì can dự vào cuộc sống nàng?”
“T-Ta…” Lần đầu tiên Chu Bình hiểu được thất bại là như thế nào: “Ta chính là thích Ly Tranh…”
“Ngươi đùa sao?”
“Ta không có đùa! Ta chỉ mới phát hiện chuyện này gần đây thôi, mọi thứ xảy ra quá đột ngột, chính cả bản thân ta cũng không ngờ đến được.”
Ý cười của Tô Tiểu Tuyết đông cứng: “E là Ly Tranh không còn thích ngươi như trước nữa rồi.”
Chu Bình cắn môi dưới, hai mắt đỏ hoen muốn khóc.
“Ly Tranh đã không còn hy vọng gì ở ngươi, cũng đã chấp nhận buông bỏ.

Bản thân ngươi hẳn đã nhìn ra tất cả đi, đừng cố chấp nữa, đến lúc này ngươi phải hiểu có những thứ mất đi vĩnh viễn không tìm lại được.”
“Ta không cam tâm!”
Tô Tiểu Tuyết áp tay lên gò má nàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Thân tỷ của Ly Tranh là Mộ Dung Vô Song đã bái đường thành thân cùng với Mai đại tiểu thư Mai Chân.


Chính Mai Chân chủ động tác hợp cho Ly Tranh và muội muội nàng là Mai Như Nguyệt, hai nhà từ lâu đã có mối quan hệ rất tốt.

Chu Bình, ngươi không thể cùng Ly Tranh đi tiếp được nữa.

Ngay cả mẫu thân nàng cũng đồng ý hôn sự này, có thể sau khi hồi kinh Ly Tranh sẽ phải thành thân với Mai tiểu thư.”
Chu Bình nói như hét lên: “Ta không tin! Rõ ràng là Ly Tranh yêu ta! Nàng căn bản rất yêu ta!!”
“Cơ hội cũng giống như tình yêu chỉ đến một lần duy nhất, ngươi không giữ lấy để vụt mất thì trách ai được đây?”
Đầu óc một mảng đình trệ, lẽ nào nàng và Mộ Dung Ly Tranh thật sự không còn khả năng?
Thuyền lao băng băng trên mặt sông liên tục hai canh giờ thì đến nơi, chờ thuyền cập bến mọi người luân phiên nhau đi xuống.

Chu Bình vừa đi vừa mải mê suy nghĩ chuyện biểu tẩu vừa nói, trong lòng chứa đầy phiền muộn, nàng rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt đây?
Bất cẩn đi vội bước hụt một bước, cả người đổ về phía trước, những tưởng sẽ ngã xuống đất lại có một vòng tay nhanh hơn ôm lấy nàng.
“Bình nhi, cẩn thận!”
Chu Bình kinh hồn táng đảm vịn ngực hào hển thở, còn tưởng lần này mặt được dịp diện kiến thổ địa.

Nhớ đến chuyện gì đó đột nhiên quay ngoắc lại, hai mắt sáng lóe chằm chằm nhìn Mộ Dung Ly Tranh đang đỡ bên cạnh.
Mộ Dung Ly Tranh phát hiện lỡ lời vội vàng sửa lại: “Quận chúa cẩn thận một chút.”
“Ly Tranh!”
Hé miệng chưa kịp nói thì có người nhanh hơn một bước lớn tiếng gọi.

Tầm mắt đảo quanh một vòng rồi đặt trên một nữ tử mặc trường bào hắc sắc có vài nét tương đồng với Mộ Dung Ly Tranh, người đó không ai khác chính là Mộ Dung Vô Song.
Mộ Dung Ly Tranh vừa trông thấy thân tỷ thì mặt tái đi một nửa: “Tỷ.”
Mộ Dung Vô Song không nói không rằng vung tay tát Mộ Dung Ly Tranh một cái, tất cả chìm vào yên lặng, không ai ngờ rằng có thể nhìn thấy cảnh hai vị trang chủ động thủ.
Chu Bình theo bản năng chạy đến kéo Mộ Dung Ly Tranh ra sau lưng: “Ngươi sao có thể đánh Ly Tranh? Có gì từ từ nói không được sao?”

“Cút!”
Âm điệu thanh lãnh dọa người ta mao cốt tủng nhiên, Chu Bình sợ hãi rụt cổ nhưng vẫn không chịu đi.

Mộ Dung Ly Tranh vươn tay kéo nàng ra sau lưng bảo hộ, trên mặt vẫn còn chút đau rát.

“Tỷ, là ta sai, xin lỗi.”
“Ngươi biết sai thì lập tức hồi phủ!”
“Ân, tỷ.”
Mộ Dung Vô Song nheo mắt cảnh cáo: “Ngươi phải đi cùng ta, ta không an tâm để ngươi đi một mình.” Bước lên đặt tay lên vai Mộ Dung Ly Tranh, nghiêng đầu vào vai nàng thì thầm: “Ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không cái mạng nhỏ của Yên Thuyên quận chúa ta không dám bảo đảm sẽ an toàn.”
Mộ Dung Ly Tranh cắn chặt răng nhẫn nhịn: “Ta biết rồi.”
Mộ Dung Vô Song thả vai nàng ra rồi bỏ đi trước, thả chậm cước bộ đợi Mộ Dung Ly Tranh đi theo.
Bước được hai bước thì cánh tay bị nắm lấy, là Chu Bình.
“Đừng đi, ta sợ tỷ tỷ ngươi sẽ…”
Không đợi Chu Bình nói hết, Mộ Dung Ly Tranh lên tiếng đánh gãy: “Không cần quận chúa quan tâm.”
Nói đoạn liền gỡ tay Chu Bình ra khỏi tay mình, không chút lưu tình xoay người rời đi.

Chu Bình thê lương nhìn bàn tay trống rỗng, trong lòng hụt hẫng, hóa ra cũng có lúc nàng không thể dựa dẫm vào Mộ Dung Ly Tranh.
Chu Túc Nhi bước lên đỡ lấy hai vai nàng an ủi: “Bình nhi trước về quận vương phủ rồi mới tính tiếp được không?”
Chu Bình thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ, chẳng biết có nghe lọt tai lời biểu tỷ hay không.
Chu Túc Nhi bất đắc dĩ quay sang phân phó Tố Cầm: “Ngươi hồi cung trước, báo cáo với mẫu hoàng lát nữa ta sẽ về.”
“Đại vương và hoàng hậu nương nương đã đến quận vương phủ từ sớm, có ý muốn đón Thái tử và Thái tử phi hồi kinh.”
Mọi người nhanh chóng khởi hành trở về quận vương phủ, Chu Bình vẫn là không nỡ, ngoái đầu lại nhìn, không biết Mộ Dung Ly Tranh có bị khi dễ hay không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui