“Khởi bẩm đại vương, quan ải xuất hiện một đám thảo khấu không biết từ nơi nào kéo đến đang gây loạn cho bá tánh, cần phải chấn chỉnh quân đội chuẩn bị đàn áp.”
“Khởi bẩm đại vương, ngân sách trong ngoài thiếu hụt, nạn đói đang hoành hành phải lập tức cứu viện.”
“Khởi bẩm đại vương, nước uống của bá tánh bị ô nhiễm trầm trọng do vừa dẹp loạn thảo khấu phía nam, khẩn xin cấp ngân khố thanh tẩy nguồn nước!”
Chu Quân nghe xong những báo cáo gần đây mà đau đầu, vội khoát tay ngăn cản: “Được rồi, các khanh cứ để ở đó, quả nhân sẽ xem xét lại rồi giải quyết sau.”
“Đại vương, những việc này có thể chậm trễ nhưng chuyện này không thể chậm trễ nữa.” Chu Điềm nhanh chóng bước lên, chấp tay nói: “Nạn đói hoành hành khắp nơi, bá tánh không cày sẽ không có lương thực, cần phải tiếp tế ngay bằng không sẽ có mạng người.”
“Quả nhân đã cho người tiếp tế, có thể vài ngày nữa sẽ trở về thôi.”
“Nhưng vi thần nghe nói Phương hầu gia đang chặn tiền cứu tế, khiến lòng dân hoang mang vô cùng.”
“Có chuyện này nữa sao?”
Chu Quân cảm thấy đầu có chút đau, hai bên tai ong ong, vô lực ngả lưng vào ghế.
Chu Túc Nhi đứng ngay bên cạnh, trông thấy liền hoảng hốt đỡ lấy hai vai nàng: “Các ngươi đừng tâu nữa, mau truyền thái y!!”
“Không cần, hôm nay đến đây bãi triều được rồi.”
Nghe mẫu hoàng nói vậy, Túc Nhi đứng trên cao liền phất tay nói: “Bãi triều, các khanh gia để lại tấu chương rồi về đi!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng đành nghe theo để lại tấu chương trên bàn rồi lần lượt trở về.
Chu Túc Nhi hiện tại cũng đã mười bảy tuổi, tương đối trưởng thành hơn rất nhiều, hiện tại đang học hỏi cố gắng giúp mẫu hoàng san sẽ bớt một phần gánh nặng.
Nhưng bởi vì tuổi đời còn quá nhỏ, mà tính tình lại ngô nghê không hiểu chuyện nên phần nhiều đều là phá hoại.
May mắn phía sau nàng còn có mẫu hậu và kiều thê Tô Tiểu Tuyết, bằng không giang sơn Liên Hạ đã không giữ nổi nữa.
Bản thân Chu Quân bước vào tứ tuần, sức khỏe không còn tốt như ngày trước, nhưng vẫn cố gắng lưu lại giúp đỡ Túc Nhi một tay.
Nữ nhân một khi bước vào tứ tuần thì không thể đòi hỏi năng lực mỹ mãn như xưa, ngày trước nhờ có luyện công phu từng nam chinh bắc chiến nên không quá mức yếu ớt.
Chỉ lo Túc Nhi còn quá nhỏ phải cáng đáng nhiều việc như vậy thì thật rất đáng thương.
“Mẫu hoàng ngài nên bảo trọng long thể, mấy chuyện này nhi thần cũng có thể tự mình giải quyết.”
“Ngươi giải quyết được thì quả nhân còn đến đây làm gì.” Chu Quân bất mãn liếc nàng một cái: “Nếu ngươi có thể thông minh hơn một chút thì quả nhân đã giao Liên Hạ cho ngươi, còn quả nhân thì dẫn theo mẫu hậu ngươi đến Yên Sư lâu rồi.”
Túc Nhi xấu hổ gãi gãi mũi: “Đâu phải nhi thần muốn như vậy đâu.”
“Bên cạnh ngươi may mắn còn có Tiểu Tuyết, nha đầu thông minh lanh lợi, có thể giúp đỡ ngươi giữ vững giang sơn Liên Hạ này.”
“Mẫu hoàng biết bên cạnh nhi thần còn Tiểu Tuyết thì người lo gì nữa chứ?”
Chu Quân hận thiết bất thành cương, trừng trừng mắt quát khẽ: “Quả nhân lo chính là Tiểu Tuyết quản không nổi ngươi, lúc đó ngươi sẽ đem Liên Hạ mà quả nhân một tay gầy dựng phá nát hết!”
Bị mẫu hoàng trách cứ, Chu Túc Nhi có chút chột dạ: “Ách…”
Hai người vừa đi vừa nói cũng về đến Hạnh Hoa Cung.
Lúc này Hạ Khuynh đang cùng Tiểu Tuyết đánh cờ, trông thấy hai người về liền chạy ra nghênh đón.
Vạn vạn không ngờ lại thấy Chu Quân mệt mỏi đến mức phải để Túc Nhi dìu bước qua bậc cửa.
“Đại vương, người làm sao vậy?”
“Không sao, có điểm mệt.”
Hạ Khuynh chau mày, thay thế Túc Nhi dìu Chu Quân vào sườn cung nghỉ ngơi: “Thần thiếp đã nói rất nhiều lần rồi, hôm nay đại vương trong người mệt mỏi nên lưu lại nghỉ ngơi, xem đi, kiên trì như vậy lỡ đổ bệnh thì phải làm sao?”
“Quả nhân chỉ hơi mệt một chút, mẫu tử các nàng không cần lo lắng quá như vậy.”
“Người còn lương tâm nói ra mấy câu này nữa sao?” Hạ Khuynh dìu Chu Quân ngồi xuống nệm vải, rót cho nàng một chén trà, đầy mặt lo lắng nói: “Người uống trà làm ấm cơ thể trước, thần thiếp đi dặn ngự trù mang canh đến bồi bổ.”
“Mẫu hậu cứ ở lại chăm sóc mẫu hoàng, nhi thần cùng Thái tử điện hạ đi là được rồi.”
“Được rồi, đi nhanh.”
“Vâng.”
Tiểu Tuyết nhanh tay nhanh chân kéo Túc Nhi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Túc Nhi chưa hiểu gì đã bị Tiểu Tuyết trừng cho một cái làm da mặt tê rần lên, gãi gãi đầu, nàng làm cái gì sai sao?
“Ở trên triều đường đã xảy ra chuyện gì?”
“Là mấy vụ chính biến, cứu tế, tiếp ứng gì đó.” Túc Nhi cố gắng hồi tưởng lại, nói tiếp: “Cũng chỉ là mấy chuyện thường xảy ra, chẳng có gì đặc biệt.”
“Thái tử điện hạ có thể trưởng thành một chút được không?” Tiểu Tuyết hung hăng nắm gò má Túc Nhi mà bẹo mạnh: “Người nên biết rằng mẫu hoàng bị như vậy là do lao lực quá độ, còn người lại cứ bình thản như vậy được sao?”
“Vậy nàng muốn bản thái tử phải làm thế nào?”
“Người sao không giúp mẫu hoàng phân ưu a?” Tiểu Tuyết buồn bực né tránh đụng chạm của Chu Túc Nhi, rõ ràng vẫn còn rất tức giận: “Mẫu hậu vì lo nghĩ cho đại vương mà tóc cũng đã có sợi bạc, các hoàng cô của người thì chạy ngược chạy xuôi để giữ vững căn cơ cho người.
Còn người thì lúc nào cũng vô âu vô lo, như vậy thì làm được cái gì chứ?”
“Tiểu Tuyết nàng đừng giận, bản thái tử thật sự không biết phải phân ưu với mẫu hoàng như thế nào.” Túc Nhi chán nản cúi gằm mặt xuống, ngón tay vẫn nắm chặt góc tay áo của Tiểu Tuyết: “Bản thái tử không thông minh, cũng không cơ linh như mẫu hậu, đụng việc nào hỏng việc đó làm sao giúp mẫu hoàng được?”
“Ai, thái tử điện hạ, thần thiếp nói như vậy không phải là để trách người mà.” Tiểu Tuyết nâng mặt Túc Nhi lên, có chút đau lòng mà nói: “Thần thiếp chỉ muốn người giúp những việc nhỏ nhưng có thể giúp mẫu hoàng vơi bớt phần nào gánh nặng.”
“Giúp việc nhỏ?”
Tiểu Tuyết đảo mắt, ý vị thâm trường mỉm cười: “Không phải người và Mộ Dung Ly Tranh rất thân sao?”
“Thì sao?”
“Quân sĩ biên ải đang thiếu vũ khí nghiên trọng, nhiều năm chinh chiến sẽ lại càng thiếu thốn hơn, nếu có vũ khí tốt hơn thì không tốn bao nhiêu công sức đã đem về được thái bình cho thiên hạ.”
Túc Nhi mơ hồ mở miệng hỏi lại: “Bản thái tử vẫn chưa hiểu ý nàng.”
“Người thật là!!” Tiểu Tuyết tức giận giậm chân xuống đất, chỉ tay vào chóp mũi nàng: “Bảo Tốn Lãng sơn trang giúp chúng ta làm quân trang, cho người biết, quân tranng mà Tốn Lãng sơn trang làm ra chính là nhất đẳng!”
“Ách, cái này thì hơi khó làm khó bản thái tử rồi…”
“Khó cũng phải làm.”
“Mộ Dung Ly Tranh bây giờ đã là trang chủ của Tốn Lãng sơn trang, chi tiêu này kia nàng tính toán chi li lắm, không được đâu.” Túc Nhi thở dài lắc đầu, bộ dáng chưa đánh đã nhận thua: “Ta nói nàng nhất định không nghe đâu, có khi chỉ có Chu Bình mới… Chu Bình!?”
Tiểu Tuyết đắc ý gật đầu liền hai cái: “Người hiểu ra rồi đúng không?”
“Đúng a, chỉ cần thông qua Chu Bình là có thể bắt Mộ Dung Ly Tranh làm quân trang rồi.” Túc Nhi hừng hực khí thế đi tìm Chu Bình, nhưng nửa đường thì quay lại, ôm chầm Tiểu Tuyết rêи ɾỉ: “Không đi đâu! Không đi đâu!”
Mặt Tiểu Tuyết tối xầm, vạn bất đắc dĩ mở miệng: “Thái tử điện hạ, người sao lại không đi?”
“Tĩnh hoàng cô rất hung dữ, nếu biết bản thái tử lợi dụng Chu Bình đi lấy quân trang nhất định sẽ bị hoàng cô lôi ra đánh.”
“Ngốc quá đi!” Tiểu Tuyết điểm mạnh lên trán Túc Nhi, bất mãn nói: “Người sao lại không động não suy nghĩ đi? Muốn lợi dụng Mộ Dung Ly Tranh thì phải thông qua Chu Bình, còn muốn vượt ải Tĩnh hoàng cô thì phải thông qua ai?”
Giống như được khai thông mở lối, Túc Nhi cao hứng nói lớn: “Sư phu nhân!”
“Đúng rồi, vậy còn không mau đi đi.”
“Được ta đi ngay!”
Túc Nhi đi được nửa đường lại tiếp tục quay lại: “Tiểu Tuyết.”
Tiểu Tuyết nhịn không được gắt lên: “Còn chuyện gì nữa?”
“Ách, bản thái tử chỉ muốn nói trời lạnh rồi nàng mặc thêm áo ấm đừng để cảm lạnh.
À, nàng nhớ ở Đông Cung chờ bản thái tử, lát về sẽ mua bánh bao gạch cua ở thành tây cho nàng ăn.”
Nói xong Túc Nhi tiếp tục đi, Tiểu Tuyết nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng như được ai rót mật.
Tuy không thông minh như người khác, nhưng Túc Nhi là một nữ nhân tốt, còn là một thái tử hiếu thuận, Tiểu Tuyết chưa từng hối hận khi gả cho nàng.
---------------------------
“Hoa khai hoa khai hoa tái khai~”
“Liễu thắm liễu thắm liễu tái thắm~”
Chu Bình đi qua mấy con phố, nghêu ngao hát mấy câu không rõ nghĩa, còn dẫn theo một đứa nhỏ bảy tám tuổi.
Đứa nhỏ có đôi mắt đen tuyền, vận y phục thuần bạch chỉnh chu, tóc đen cột gọn ở phía sau không hề lộ ra chút cảm xúc nào.
Đi đến thành tây, Chu Bình bế đứa nhỏ lên, hỏi: “Liên Tâm có muốn ăn bánh bao gạch cua hay không?”
Chu Liên Tâm ngửi ngửi mùi bánh bao gạch cua từ trong Vạn Phúc Lâu bay ra, gật đầu: “Một dĩa.”
“Hảo.”
Chu Bình xốc Chu Liên Tâm lên bế vào trong Vạn Phúc Lâu, vừa vặn gặp lão bản đang đứng tại quầy, hắn hiện đang bận rộn tính toán sinh ý trong lâu.
“Cho ta hai dĩa bánh bao gạch cua, một dĩa ăn ở đây còn dĩa kia mang về.”
“Quận chúa đến thật đúng lúc, bản lâu còn đúng hai phần bánh bao gạch cua, nếu đến trễ hơn sẽ không còn một cái.”
“Quán của Trần thúc sinh ý càng lúc càng tốt nha.”
“Cũng nhờ Quận chúa ủng hộ mà ra.” Lão bản nhìn sang Chu Liên Tâm, ai u kêu lên mấy tiếng: “Nhị quận chúa đến khiến bản lâu bừng sáng hào quang, chi bằng tặng cho nhị quận chúa thêm một phần bánh hoa quế nhé?”
Chu Liên Tâm nghe được tặng bánh hoa quế liền chảy nước miếng ròng ròng, chẹp miệng gật đầu hai cái.
“Vậy bản quận chúa lên nhã gian trước.”
Chu Bình ôm Chu Liên Tâm lên cao một chút, chỉnh tư thế thật thoải mái rồi mới bế nha đầu lên nhã gian.
Vừa vặn lúc đó Chu Túc Nhi đi vào, hoàn toàn không phát hiện Chu Bình, việc làm đầu tiên là chạy đến quầy tìm lão bản.
“Lão bản, cho ta một phần bánh bao gạch cua lớn đi.”
“Ách…” Lão bản có chút khó xử mở miệng “Bánh bao gạch cua của bản lâu đã hết sạch rồi, ngày mai tiểu thư lại đến nhé?”
“Tiểu Tuyết đang tức giận nên ta mới cố ý đến đây mua bánh bao gạch cua mà nàng thích ăn nhất để tạ lỗi, ngày mai làm sao mà được chứ?”
Nghe tiếng nói có chút quen, Chu Bình quay đầu lại nhìn, phát hiện đúng là Chu Túc Nhi liền cao hứng vẫy tay.
“Thái tử biểu tỷ!”
Chu Túc Nhi bị Chu Bình dọa cho giật mình, vuốt vuốt ngực mắng: “Ngươi đừng quát lên như vậy, dọa chết người rồi!”
“Ta cũng chỉ gọi thôi mà.”
“Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây?”
“Ta sao?” Chu Bình chỉ vào nha đầu Chu Liên Tâm trong lòng, hì hì cười: “Tiểu đông tây này muốn ăn bánh bao gạch cua, còn Thái tử biểu tỷ đến đây làm gì?”
“Cứ gọi ta là biểu tỷ được rồi.” Chu Túc Nhi thở dài, nửa như than thở nửa như trách móc: “Hôm nay ta lỡ làm Tiểu Tuyết tức giận nên đến mua bánh bao gạch cua cho nàng, nào ngờ lại hết bánh bao rồi.”
“Hai phần cuối ta mua mất rồi, hay biểu tỷ lấy phần của ta đi, ta mua những hai phần đấy.”
“Vẫn là thôi đi.”
“Không sao, tiểu đông tây này ăn nhiều lắm cũng chỉ hai cái, ta cũng không ăn nhiều, số còn lại mang về cho mẫu vương và mẫu phi.”
“Ách, nếu vậy ta không khách khí.”
Chu Bình quay lại hướng lão bản nói: “Trần thúc đem bánh gói lại cho biểu tỷ của ta nhé?”
“Được rồi.”
Đến lúc này Chu Túc Nhi chợt nhớ chuyện chính, cấp bách hô lên: “Bình nhi ta có việc nhờ ngươi.”
“Nhờ ta? Vậy lên lầu nói chuyện.”
Chu Bình xốc người Chu Liên Tâm rồi bế nha đầu lên nhã gian, Chu Túc Nhi thì nhấc chân đi sau cùng lên lầu nói chuyện.
Vừa đặt chân vào nhã gian, còn chưa kịp hít một ngụm không khí Chu Túc Nhi đã kéo Chu Bình ngồi xuống bàn, cẩn thận đóng kín tất cả các cửa.
Chu Bình cảm thấy có chút ngộp ngạt ý kiến: “Biểu tỷ mở cửa ra đi, ngộp chết người ta.”
“Im lặng.” Chu Túc Nhi bỗng căng thẳng, đè thấp giọng xuống: “Chuyện này quan trọng, không thể để người khác nghe được.”
Dáng vẻ quan trọng hóa vấn đề của Chu Túc Nhi vừa vặn làm Chu Bình cũng căng thẳng theo: “Ta rửa tai lắng nghe đây.”
“Ngươi còn qua lại với Mộ Dung Ly Tranh không?”
“Ly Tranh sao?” Chu Bình gật đầu liền hai cái: “Còn, đêm nào mà nàng chẳng trèo tường vào phòng ta.”
“Nếu vậy ngươi thử thuyết phục Mộ Dung Ly Tranh làm quân trang đi.”
“Quân trang?”
Chu Túc Nhi gật gù, nhìn xung quanh rồi đè thấp giọng nói: “Khắp thập tam quốc không ai không biết nghề rèn của Tốn Lãng sơn trang là thượng đỉnh không ai qua mặt được, nếu có quân trang tốt thì sĩ khí của quân ta cũng tăng lên đáng kể.”
“Chuyện này ta không dám hứa trước.” Chu Bình tặc lưỡi hai tiếng, nghĩ đến Mộ Dung Ly Tranh liền nổi lên e dè: “Ly Tranh trước giờ không thích chuyện công chuyện tư lẫn lộn, nếu ta nói chuyện này trước mặt nàng, chỉ sợ nàng đâm cáu rồi mắng ta một trận.”
“Đừng sợ, ngươi còn có biểu tỷ ở phía sau mà.”
Chu Bình bĩu môi: “Có biểu tỷ mới đáng sợ.”
Chu Túc Nhi gãi gãi đầu, xấu hổ nhìn qua chỗ khác.
“Chuyện này ta sẽ hỏi thử ý của Ly Tranh.” Chu Bình đảo mắt, hỏi nhỏ: “Mà biểu tỷ làm gì để biểu tẩu giận vậy?”
“Ách, chuyện này dài dòng lắm.”
“Dài là dài như thế nào a?” Chu Bình trưng ra vẻ mặt hóng hớt: “Người ta muốn nghe, người ta muốn nghe!!”
Chu Túc Nhi sờ sờ mũi, có phần hổ thẹn mở miệng: “Do ta bất tài nên khiến mẫu hoàng lao lực quá độ mà đổ bệnh, Tiểu Tuyết bảo ta đến đây nhờ vả ngươi dụ dỗ Ly Tranh làm quân trang, ta vì sợ Tĩnh hoàng cô nên không dám đi thế là bị mắng.”
“Vậy sao bây giờ biểu tỷ lại đi?”
“Tại vì Tiểu Tuyết nói muốn dụ dỗ Ly Tranh phải thông qua ngươi, còn muốn qua ải Tĩnh hoàng cô thì thông qua Sư phu nhân.”
“Vậy biểu tỷ đã tìm mẫu phi của ta chưa?”
“Vẫn chưa a.”
“Vậy thì mau đi đi.” Chu Bình chớp chớp mắt, ngu ngốc mở miệng: “Mấy hôm nay mẫu vương cùng mẫu phi đi cúng bái ở miếu Quan Âm có lẽ sắp về rồi đó.”
“Hảo, vậy ta lập tức đi ngay.”
Ở bên cạnh, Chu Liên Tâm nghe hai người nói xong liền làm rơi chén trà, cứ tưởng đại tỷ Chu Bình là đại ngốc tử vô song, nào ngờ còn có biểu tỷ Chu Túc Nhi còn ngốc hơn gấp bội phần!!!
Nghe tiếng chén trà rơi, Chu Bình quay sang cằn nhằn Chu Liên Tâm: “Liên Tâm, sao không cẩn thận gì hết vậy?”
Chu Liên Tâm nhặt chén trà đặt lên bàn, thở dài một tiếng: “Kẻ ngốc cũng phải bất bình.”
“Ngươi muốn nói?”
“Ta nói hai người là kẻ ngốc!” Chu Liên Tâm trừng mắt, đến cả nàng nghe xong cũng phải tức giận: “Phải thông qua mẫu vương mới được nhờ vả được đại tỷ, mà bây giờ biểu tỷ chẳng phải đã nhờ vả được đại tỷ rồi sao? Còn tìm mẫu phi rồi phải đợi thông qua mẫu vương làm gì?”
Chu Túc Nhi và Chu Bình nhìn nhau, cùng hô: “Ờ há!”
Chu Liên Tâm thở dài: “Đáng thương, hoàng cô đáng thương, mẫu vương đáng thương.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...