“Phu nhân, chúng ta phải đi rồi.” Khi lúc Mộ Khinh Hàn vẫn còn tức giận
thì giọng nói lành lạnh ấy lại một lần nữa vang lên bên tai, phảng phất
đâu đây một nụ cười thản nhiên.
Mộ Khinh Hàn vẫn chưa nguôi cơn
tức thế là thuận miệng đáp một tiếng: “Được”, bỗng nhiên chợt tỉnh ngộ
rất kinh ngạc nhìn về phía Dạ Thanh Hàn, giọng nói thấm đẫm sự run rẩy:
“Đợi chút, anh…anh vừa mới gọi tôi là gì?”
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị cảnh tượng diễn ra trước mắt làm cho đỏ mặt…
Ánh dương như những hòn ngọc lấp lánh vừa tinh tế lại vừa nhẹ nhàng bao
quanh người hắn, nụ cười khẽ thản nhiên khiến cho người ta bất giác cảm
thấy rung động, đôi mắt hắn đen láy và sâu thăm thẳm như bầu trời đêm,
mái tóc dài nhẹ bay trong gió trước một vẻ đẹp như thế, ngay đến cả
những ánh sáng tinh khôi nhất của buổi sớm mai dường như cũng trở nên ảm đạm buồn tẻ đến lạ lùng.
Mộ Khinh Hàn cảm thấy tim mình đang
loạn nhịp chỉ nghe Dạ Thanh Hàn thản nhiên đáp như thể đó là điều không
cần phải bàn cãi vậy:
“Phu nhân.”
Gió nhẹ thổi qua, Mộ Khinh Hàn rốt cục cũng đã hoá đá đứng bất động tại chỗ. Cặp mắt nàng trợn tròn đầy khiếp sợ: “Nhưng…nhưng…”
Ánh mắt sáng ngời của Dạ Thanh Hàn nhìn thẳng vào mắt nàng, ngữ khí phong khinh vân đạm mà rằng:
“Tôi và cô đã thành thân, gọi một tiếng ‘phu nhân’ chẳng phải là điều hiển nhiên hay sao?”
Mộ Khinh Hàn không thể nào phản bác, hai hàng mi dài khẽ rũ xuống, vô tình bỏ lỡ mất một tia sáng lạ lùng chợt lóe trong mắt Dạ Thanh Hàn, cô vừa
cúi đầu vừa lẩm bẩm:
“Nhưng chỉ là trong game thôi mà…” Nàng
không thể ngờ rằng Dạ Thanh Hàn lại có thể gọi mình bằng cái xưng hô
thân mật như thế… Mà cũng quái thật…rõ ràng lần trước hắn ta còn tỏ ra
rất hờ hững kia mà…Mọi thứ đến thật quá đột ngột, hệt như là bị người
khác nửa lừa gạt nửa dụ dỗ khiến cho mình phải cam tâm tình nguyện bước
chân vào cạm bẫy đã có sẵn từ trước vậy.
Dạ Thanh Hàn giả vờ như không nghe thấy câu lẩm bẩm của nàng, lặng yên không một tiếng động hắn bước đến gần nàng dịu dàng nói:
“Nàng không nên tức giận. Chờ lần sau Loạn online sau, ta nhất định sẽ giúp phu nhân dạy dỗ cậu ta.”
Vừa nhắc đến Loạn Mã Tiên Sinh, làn sóng căm giận bất bình trong lòng Mộ
Khinh Hàn lại lập tức trỗi dậy chỉ có điều nghe Dạ Thanh Hàn nói như
thế, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn vui vẻ nói:
“Hả? Thật không?”
Dạ Thanh Hàn khẽ gật đầu:
“Ừ, lần sau gặp lại cậu ta, ta nhất định giúp phu nhân bắt cậu ta để nàng tuỳ ý xử lý.”
Loạn Mã Tiên Sinh vì quá hoảng sợ mà bỏ chạy trối chết, mồ hôi lạnh túa ra,
lúc nãy còn cảm thấy mình may mắn thoát được nhanh, không hiểu sao giờ
đột nhiên lại mãnh liệt rùng mình một cái.
“Tốt quá.” Mộ Khinh
Hàn cười tít mắt. Ban đầu mình tổ đội với hắn ta là vì muốn thừa dịp hắn chưa kịp chuẩn bị mà bất ngờ tấn công trực diện vào hắn, cũng chỉ vì
“giết nhầm” đồng đội thì không tăng giá trị tội ác, nhưng lại không thể
lường được rằng hắn bỏ chạy nhanh như vậy, bỏ lỡ mất một cơ hội báo thù.
Nhưng mà lần này có Đại thần bảo kê, ha ha ha, Loạn Mã Tiên Sinh… lần sau cậu đừng hòng chạy thoát!.
Mộ Khinh Hàn đang thầm đắc ý trong lòng, không chút mảy may ý thức được rằng mình đã lặng lẽ rời vào hố bẫy của Dạ Thanh Hàn…
“Vậy…” Hai mắt Dạ Thanh Hàn khẽ híp lại, vươn tay về phía nàng:
“Chúng ta đi thôi.”
Mộ Khinh Hàn có chút do dự, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm… nàng
ngốc nghếch “Vâng” một tiếng, đỏ mặt nắm lấy tay hắn, mơ mơ màng màng bị dẫn đi.
Trong thoáng chốc, khóe môi Mộ Khinh Hàn bỗng hé ra một nụ cười…
Có lẽ, như vậy cũng không tồi một chút nào…
Nơi Dạ Thanh Hàn và Lạc Tuyết Khinh Hàn mới đi không lâu đột nhiên vị trí
nơi Loạn Mã Tiên Sinh vừa biến mất, lại bỗng xuất hiện một luồng sáng
chói mắt.
Loạn Mã Tiên Sinh online với dáng vẻ và điệu bộ vô
cùng lén lút, hắn nháo nhác liếc ngang ngó dọc một hồi, đến lúc xác định chắc chắn rằng “kẻ địch” đã đi xa mới thả lỏng một hơi, lấy tay áo lau
mồ hôi mà lòng vẫn còn thầm sợ hãi:
Nguy hiểm quá! May mà mình
nhanh chân thoát được, bằng không đã chết oan uổng rồi. Nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải chỉ một câu bình luận thông thường thôi sao… chị
dâu có cần phải kích động đến mức ấy không chứ? Nhưng mà Dạ đúng là quá
hiểm, cậu ta muốn mượn đao giết người đây mà!
Loạn Mã Tiên Sinh mãnh liệt oán thán, dù không cam lòng cũng đành bó tay bất lực, không làm gì được người ta.
Hắn thở dài rồi xoay người, lúc chuẩn bị rời khỏi cái nơi quỷ quái này,
bỗng nhiên nghe được tiếng đàn như châu ngọc từ xa xa truyền đến.
Hắn có chút sững sờ bị âm thanh tinh diệu ấy thu hút toàn bộ sự chú ý. Như
thể cảm nhận được vẻ kinh ngạc của Loạn Mã Tiên Sinh, tiếng đàn hơi
ngừng lại một lát, rồi lại ngân lên như tiếng nước chảy vùng vẫy giữa
trời mây, làm cho 1 đàn anh yến bỗng bừng tỉnh véo von hót theo khẽ
khàng cuốn lấy lòng người. Tiếng đàn lên xuống trầm bổng thất thường,
đột nhiên sắc trời chợt biến, mây đen tụ lại, cuồng phong bão táp cùng
lúc kéo đến ầm ầm, làm lòng người chấn động! Rồi từ từ, tiếng mưa rơi
dần yếu lại, mây đen lặng lẽ tản đi, trong thoáng chốc trời quang mây
tạnh…
Tiếng đàn phảng phất mang theo ma lực dị thường, khiến
Loạn Mã Tiên Sinh nghe đến si mê nhất thời không thể dứt ra được, đứng
trước âm thanh tinh diệu như thế, hắn không muốn bỏ đi một chút nào, chỉ nguyện mãi mãi đứng lại nơi đây…
Hả? Quái lạ? Sao lại ngừng rồi?
Sự hoảng hốt trong mắt Loạn Mã Tiên Sinh cũng dần dần giảm bớt theo tiếng
đàn đang từ từ biến mất, hắn bất mãn chau mày, sự khó chịu trong lòng
còn chưa biến mất, sắc mặt hắn đã đột nhiên đại biến, trong đôi mắt lóe
lên vẻ khiếp sợ, hắn lắc lắc đầu như bừng bừng đại ngộ, ngay giây sau đã thấy điểm tinh lực của bản thân giảm đến đáy tự bao giờ. Hắn nhìn con
số “0” tròn trĩnh mà giật mình, mãnh liệt ngẩng đầu lên, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn…
Cách đó không xa, trên một nhành cây vắt vẻo một cô gái xinh đẹp ôm cổ cầm trong tay, trên người khoác một
trường bào màu xanh ngọc, mái tóc dài mềm mượt như tơ xoã trên vai, sợi
dây dài buộc hờ quanh trán. Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt trong suốt
xẹt qua những tia sáng gian xảo. Nhìn thấy Loạn Mã Tiên Sinh đang dùng
ánh mắt khiếp sợ ngó chằm chằm vào mình không hề hoảng hốt, khoé miệng
khẽ nhếch lên vô cùng thoải mái vô cùng tự nhiên chào hỏi hắn.
“Tiểu Loạn Mã, đã lâu không gặp.”
Âm thanh vui vẻ ấy, không nghi ngờ gì nữa đã biến thành hàng ngàn cây kim
đâm thẳng vào thần kinh trung ương của Loạn Mã Tiên Sinh, hắn kích động
hệt như nhìn thấy quỷ, liên tục lùi về phía sau, chỉ vào đối phương tức
giận nói:
“Má nó! Mỉm Cười Đau Đớn tại sao lại là cô?!? Tại sao cô luôn đánh lén tôi!”
Mỉm Cười Đau Đớn là cầm sư thần bí nhất trong Loạn Thế, không rõ cấp bậc,
thích độc lai độc vãng, không rõ tung tích ra sao, lâu dần người bình
thường cũng không chú ý đến sự tồn tại của cô ta nữa. Tiếng đàn làm cho
hắn như tiến vào ảo mộng vừa rồi đích thị là sở trường của cô ta, thuộc
vào một trong những kỹ năng mê hoặc: Câu Hồn Nhiếp Phách
Thành
thật mà nói thì Loạn Mã Tiên Sinh cũng có chút quen biết nhưng đó lại là một cuộc gặp gỡ không vui vẻ tí nào. Lần đầu gặp mặt, hắn với nàng ta
không quen không biết gì nhau, vậy mà nàng ta lại không biết phân biệt
tốt xấu đuổi theo chém hắn, chiêu nào chiêu nấy đều vô cùng thâm độc,
như thể có thâm thù đại hận gì với hắn vậy. Nhưng, nhưng… hắn rõ ràng
chưa gặp nàng ta bao giờ kia mà!!! Rốt cục là có chuyện gì xảy ra thế?!
Mỉm Cười Đau Đớn nở một nụ cười xinh đẹp:
“Anh với tôi không thù không oán, chỉ có điều…” Nàng dừng lại, dùng ánh mắt
như đang ngắm nghía một món đồ chơi mà nhìn thẳng vào hắn.
Loạn Mã Tiên Sinh bị cô nhìn như thế, cả người bất chợt không rét mà run, vội vã lùi về phía sau mấy bước, căng thẳng hỏi:
“Chỉ có điều gì?”
Mỉm Cười Đau Đớn mỉm cười ngọt ngào, ngón tay khẽ gảy, dây đàn nhẹ nhàng
rung lên phát ra một chuỗi giai điệu tuyệt luân, nàng cố ý nói thật
chậm, phảng phất đâu đây mấy phần đắc ý:
“Chỉ có điều tôi nhìn trúng anh muốn mời anh đến Lạc Ngưng Lâu của tôi làm nam quan…”
Sét đánh giữa trời quang!
Trong thời khắc ấy, bạn Loạn Mã Tiên Sinh dường như đã hóa đá ngay tại chỗ.
Nam quan = bán thân làm nam kỹ?
Trong đầu hiện lên một chuỗi công thức vô cùng quỷ dị, toàn thân hắn chợt run rẩy không ngừng.
Một lúc lâu sau, bờ môi chết lặng của hắn mới khẽ giật giật, phát ra âm
thanh khàn khàn mang theo tất cả sự khiếp sợ và khó tin: “Cô…cô là chủ
thần bí giấu mặt của Lạc Ngưng lâu?!?”
Trời ạ! Lạc Ngưng Lâu –
tửu lâu nổi tiếng nhất trong thành Chu Tước! Nó nổi danh không phải chỉ
bởi nó là tửu lâu, mà đích thị là vì bản chất thật của nó! Lạc Ngưng Lâu thật ra là tổ chức “buôn bán” thông tin tình báo lớn nhất trong Loạn
Thế, tai mắt có ở khắp nơi, với Lạc Ngưng Lâu chỉ cần có tiền thì chẳng
gì là không biết, thế gian này không có tin tức nào là Lạc Ngưng lâu
không tìm được, chỉ có những thứ mà bạn không tài nào nghĩ tới mà thôi!
Nghe nói chủ nhân giấu mặt của Lạc Ngưng Lâu là một người chơi… Đúng là
thế sự khó lường, xa tận chân trời gần ngay trước mắt…
Mỉm Cười Đau Đớn che miệng cười một cái:
“Ái chà, Tiểu Loạn Mã thông minh quá, chỉ như vậy thôi mà cũng đoán được rồi… Thôi thì anh biết điều một chút, theo tôi đi…”
Trong lòng Loạn Mã Tiên Sinh giờ đây cơ hồ toát ra những tia lạnh lẽo, hắn đã thầm đoán ra rồi, người đàn bà này tuyệt đối không phải mời hắn đi buôn lậu tin tức tình báo gì gì đó, mà thật sự muốn cưỡng bức hắn “bán mình” vào tửu lâu!
Hắn đau khổ bày ra bộ mặt cầu xin tha thứ mà rằng:
“Mỉm Cười đại tỷ, tôi van xin tỷ…. bỏ qua cho tôi đi! Tỷ rốt cuộc nhìn trúng tôi ở điểm nào, tôi lập tức sửa là được chứ gì!”
“Không được, cả người anh đều bị tôi nhìn trúng.” Mỉm Cười Đau Đớn một mực từ
chối, trong mắt lóe ra những tia nhìn sắc bén, nàng nhanh nhẹn nhảy từ
trên cây xuống, mỉm cười vô cùng chậm rãi đi về phía hắn, nàng làm thế
này… cũng chỉ là do tình thế bắt buộc mà thôi.
“Cô…Cô…” Hắn chỉ
thẳng vào mặt Mỉm Cười Đau Đớn, đôi tay không khống chế được mà run lên
bần bật. Không có điểm tinh thần thì không thể công kích lúc này Loạn Mã Tiên Sinh căn bản cũng chẳng khác gì một phế nhân. Có điều… không thể
chống cự thì thôi, hắn vẫn còn đường trốn kia mà! Đúng! Cứ làm như vậy
đi! Loạn Mã Tiên Sinh hoảng loạn suy nghĩ, vội vàng chọn cách mà hắn vẫn thường dùng để bỏ chạy: logout!
Thế nhưng…
Đinh!
[Hệ thống] : “Bạn đang trong trạng thái PK, cơ hội chạy trốn trong ngày hôm nay đã dùng hết, không thể logout.”
Giọng nói dịu dàng của hệ thống lúc này hệt như một chậu nước lạnh, không
chút do dự dập tắt ngóm tia hi vọng cuối cùng của Loạn Mã Tiên Sinh.
Má nó! Đồ hệ thống nhà ngươi cố tình chơi ta phải không?!? XXX! Loạn Mã
Tiên sinh tuy rằng đang há mồm xỉ vả hệ thống khốn kiếp, nhưng trong
lòng lại khóc không ra nước mắt…
Lúc nào hắn cũng bị biến thành
bia đỡ đạn là sao? Là sao??? Mà tên Dạ kia lại có thể thoái mái thản
nhiên đi “phong lưu khoái hoạt” như thế… không công bằng, thật không
công bằng!!!
Hắn tuyệt vọng nhìn Mỉm Cười Đau Đớn từng bước từng bước tới gần, bản thân lại từng bước từng bước lùi về phía sau, lưng
không ngừng rỉ ra mồ hôi lạnh, nụ cười ngọt ngào kia qua mắt hắn lại hoá thành vô cùng dữ tợn.
“Muốn chạy sao? Muộn rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...