Quả nhiên từ vừa mới bắt đầu không nên tin tưởng lời sói phúc hắc Phong Kỳ Dạ…
Đây là sau khi tỉnh lại Mộ Khinh Hàn hiểu được.
“Tiểu Khinh Hàn, mau rời giường! Chim non dậy sớm có sâu ăn nha…” Sáng sớm Mộ Khinh Hàn đã bị Mộ Tích Trần một cước đá chân mở cửa phòng dùng cách
thức đặc biệt đánh thức nàng.
Mộng đẹp trên đường bị cắt đứt
thật không tốt…Mộ Khinh Hàn bất mãn nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt, lấy
tay vuốt vuốt làm tầm mắt của mình rõ thêm một chút, sau đó theo bản
năng đem ánh mắt quăng hướng ngoài cửa phòng.
Nàng thấy được vẻ mặt ngạc nhiên Mộ Tích Trần.
Ngạc nhiên thật ra thì chia làm rất nhiều loại. Nhưng là Mộ Tích Trần một
loại ngạc nhiên này thật sự là trăm năm khó gặp! Hắn phảng phất như bị
nguyền rủa người cứng đờ, tay kéo cửa dừng hình ở một khắc kia, ngay cả
miệng cũng hình chữ “O”.
Mặc dù Mộ Khinh Hàn từ nhỏ đến lớn bị
Mộ Tích Trần đánh thức quá rất nhiều lần nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua anh mình phản ứng quỷ dị như vậy…Rốt cuộc chuyện gì đã
xảy ra?
Mộ Khinh Hàn theo tầm mắt của anh trai nhìn lại, sau đó …
“Ông” một tiếng! Oanh… đầu một trận mây trôi nước chảy Mộ Khinh Hàn đại não ầm ầm rung động, dư âm thật lâu không dứt…
Nàng tựa hồ, còn vẫn duy trì động tác biết điều co rúc ở trong ngực Phong Kỳ Dạ, mà Phong Kỳ Dạ một cánh tay khoác lên trên người nàng, đem nàng ôm
vào trong ngực, động tác hai người vẫn duy trì một loại mập mờ để người
nhìn thấy cũng sẽ nghĩ sai lệch…
A a a! Đây là cái gì? !
Mỹ nam ngủ?
Mộ Khinh Hàn ánh mắt còn kinh ngạc dừng lại ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của
Phong Kỳ Dạ chợt thấy lông mi hắn thật dài giống như cánh bướm nhỏ khẽ
run lên, mi mắt đang nhắm chậm rãi mở ra, tròng mắt đen trong suốt như
suối nhìn vào tầm mắt của nàng.
Sau đó, hắn khẽ mỉm cười nhẹ nhàng mở miệng.
“Khinh Hàn, tỉnh rồi?”
“Anh..” Mộ Khinh Hàn mở to ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn, không có ý thức bật thốt lên
“Anh không phải nói… chỉ ôm một lúc sao? ” Làm sao bất tri bất giác đã bị hắn ôm một đêm rồi? >O
“Đúng thế.” Phong Kỳ Dạ buông lỏng tay ôm nàng từ trên giường ngồi dậy, cười một tiếng lộ ra vẻ hết bình tĩnh.
Bạn đang đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Anh Hàn. Chuyển ngữ :
Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮
(╯▽╰ )╭
“Nhưng là anh sau lại hơi mệt nên ngủ thiếp đi lúc nào không rõ.”
Ngữ khí của hắn lại là phảng phất là bình thường như vậy, lạnh nhạt đến vô sỉ.
Mộ Khinh Hàn chật vật từ trên giường bò dậy, thật nhanh lui đến một góc,
mặt đỏ lên luống cuống nhìn về hắn, lời nói không có mạch lạc:
“Nhưng là anh rõ ràng nói…” Trên mặt đỏ ửng rõ ràng, nàng đã không biết nói cái gì cho phải !
Phong Kỳ Dạ… Hắn thật theo nàng “Ngủ” !
Bây giờ tốt rồi bị Mộ Tích Trần bắt “Gian” tại giường! Thật sự… quá mất mặt… A a a!
Phong Kỳ Dạ tựa như là hoàn toàn không thấy được Mộ Tích Trần ở một bên cười
đến ý vị thâm trường, chậm rãi sửa sang lại áo, xuống giường mang theo
nụ cười cổ vũ nàng một cái:
“Khinh Hàn, em lo lắng cái gì. Dù sao anh cũng sẽ chịu trách nhiệm.”
Mộ Tích Trần rốt cục không nhịn được cười to không ngừng:
“Ha ha, em rể, em…”
“Anh, anh nhìn đủ chưa?” Mộ Khinh Hàn giờ phút này mặt đỏ như tôm chín không
cách nào lưu loát nói với Phong Kỳ Dạ không thể làm gì khác hơn là tức
giận hướng Tích Trần rống tới, sau đó lập tức xấu hổ đem đầu của mình
vùi dưới gối đầu. Nàng bây giờ chỉ muốn đào một cái lỗ sau đó đem mình
thật sâu vùi vào… Chỉ tiếc, nơi này là lầu năm!
Mộ Tích Trần
hiển nhiên còn muốn nói điều gì đột nhiên nhìn thấy Phong Kỳ Dạ một mang ánh mắt uy hiếp ném tới, không khỏi rùng mình vội vàng nói:
“Hì hì, nhìn đủ rồi. 2 người tiếp tục, tiếp tục, mm ~ không cần để ý anh…”
Hắn nói hắn “Ha ha”, vừa thật nhanh trốn ra khỏi phòng.
“Khinh
Hàn, không nên ngái ngủ nha. Dậy đi nào.” Phong Kỳ Dạ ánh mắt mang ý
cười nhìn người tựa đầu vùi ở dưới gối, cũng đi ra khỏi phòng.
>O
Bởi vì, nàng thế này… thật không mặt mũi nhìn người! ! !
**
Mộ Khinh Hàn mặc dù bởi vì chuyện cùng giường lúng túng rất nhiều ngày,
bất quá ở nhà tâm linh của 2 người kia nên nàng được “Chữa khỏi”, rất
nhanh đem chuyện này ném ra xa rồi
Thời gian thật nhanh trôi qua.
Mà 11 ngày nghỉ rất nhanh ở nơi này ấm áp quấn quýt mà ngắn ngủi kết thúc. Mộ Khinh Hàn cùng Phong Kỳ Dạ chấm dứt ngày nghỉ lần nữa bắt đầu cuộc
sống trong trường.
Sau khi ngày nghỉ kết thúc lần nữa vào game đã là chuyện ba ngày sau.
“Khinh Hàn, cùng Phong học trưởng cùng nhau tận hưởng ngày nghỉ, vui vẻ sao?”
Giờ phút này trong tửu lâu Thanh Long thành khắp ngõ ngách không ngừng
truyền ra tiếng cười của các cô gái, là náo nhiệt phi thường những cũng
thêm vào không ít tức giận.
Bạn cùng phòng là Đào Đào cùng Mạc
Toa mới đăng kí trò chơi nhân vật tên “Tử Sa Lệ”, ở trước bàn cười hì
hì, líu ríu đối với Mộ Khinh Hàn hỏi không ngừng.
Mộ Khinh Hàn rất là buồn rầu thở dài một tiếng.
“Ai, đừng nói nữa….”
Băng Lam Thủy Mật Đào cùng Tử Sa Lệ kỳ quái, rối rít đem ánh mắt mê hoặc quăng hướng nàng:
“Tại sao? Chẳng lẽ Phong học trưởng đối với cậu không tốt?”
“Dĩ nhiên không phải thế…” Mộ Khinh Hàn lắc đầu, muốn nói lại thôi. Như thế nào nói chứ? Nàng chẳng lẽ nói anh ta là đối với mình thật quá tốt, cho nên mới buồn rầu như vậy? Nói ra cũng không ai tin !
“Không
phải vậy cậu còn tức giận cái gì?” Băng Lam Thủy Mật Đào ném cho nàng
một cái liếc mắt, chậm rãi nhấp một ngụm trà, hỏi tiếp :
“Đúng rồi, gần đây Nhan học trưởng có còn tới tìm cậu hay không? “
Mộ Khinh Hàn suy nghĩ một chút, vẫn là nên nói thật:
“Trừ nghỉ đầu tiên có tìm một lần, sau không có.”
“Cái gì…anh ta đi tìm cậu?” Cái câu trả lời này ngược lại làm cho Băng Lam
Thủy Mật Đào cùng Tử Sa Lệ sợ hết hồn. Hai người bốn mắt nhìn nhau trao
đổi một ánh mắt hưng phấn giọng nói đột nhiên trở nên rất kích động
“Đây không phải là cùng Phong học trưởng chạm mặt sao? Kết quả như thế nào?”
Mộ Khinh Hàn uống xong một ngụm trà, trông hai người nín thở đọng tức nóng bỏng nhìn soi mói, nàng rốt cục chậm chạp mở miệng:
“Kết quả, anh ta bị hù dọa chạy…”
Băng Lam Thủy Mật Đào cùng Tử Sa Lệ liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng
phát ra một tiếng thất vọng “Cắt” ”Còn tưởng rằng có cái gì chuyện thú
vị gì phát sinh.”
“…” Mộ Khinh Hàn kéo kéo khóe miệng, nhếch lên vẻ cười khổ. Thật ra thì chuyện đã xảy ra đích xác là rất thú vị, chỉ
bất quá nàng không thể nói ra được… T___T
“A, rất là kỳ quái,
trước anh ta luôn đuổi theo mình muốn nghe tin tức của cậu một bộ dạng
rất kiên quyết chưa từ bỏ.” Băng Lam Thủy Mật Đào nhấp một miếng trà,
tiếp tục nói.
“Nhưng gần đây, anh ấy không tới tìm mình đối với Khinh Hàn cũng không còn cái gì . Chẳng lẽ hoàn toàn hết hy vọng rồi?”
“Như vậy không giống như là tích cách của anh ta, theo lý thuyết anh ta là
người không đạt tới mục đích thề không bỏ qua.” Tử Sa Lệ rất khẳng định
phủ nhận phỏng đoán kia hơn nữa cho ra kết luận.
Băng Lam Thủy Mật Đào hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên là tìm kiếm được đồng minh mà cao hứng.
“A? Toa Toa cậu cũng cho là thế! Chúng ta quả nhiên ăn ý!”
“Hắc hắc, dĩ nhiên. Cậu nhìn xem mình là ai nào!”
Mộ Khinh Hàn cực kỳ bất đắc dĩ nhìn hai người này một cái:
“Này… hai người các cậu”
Băng Lam Thủy Mật Đào hiển nhiên không có nghe thấy bạn mình “Kháng nghị”, tiếp tục vẫn lẩm bẩm nói:
“Bất quá gần đây rất kỳ quái. Nghe nói Nhan học trưởng gần đây muốn cùng Đệ nhất mỹ nhân trong game cái gì Linh kết hôn?”
Tử Sa Lệ kinh ngạc: “Hả? Lỗ mũi?”
Mộ Khinh Hàn cũng lên tiếng kinh hô:
“Đào Đào, cậu là nói… Bích Không Linh Vận?” Thệ Thủy Vô Trần lại muốn cùng
Bích Không Linh Vận thành thân, nàng có nghe lầm hay không?
“Đúng! Chính thế… Bích Không Linh Vận.” Băng Lam Thủy Mật Đào cười vỗ bànmột
cái cái nhưng ngay sau đó kỳ quái nhìn về phía Mộ Khinh Hàn.
“Làm sao? Khinh Hàn cậu biết cô ta?”
Mộ Khinh Hàn gật đầu.
“Mình đã thấy cô ta, Bích Không Linh Vận chính là Hạ Bích Ngưng!”
“Thật … sao? ! Cái cực phẩm nữ nhân kia?” Băng Lam Thủy Mật Đào cùng Tử Sa Lệ đồng thời lên tiếng kinh hô, kinh ngạc liếc nhau một cái
“Nhan
học trưởng có phải hay không mắt bị mù? Hay là đụng vào đâu u mê đầu?Anh ta… thế nhưng sẽ cùng cái nữ nhân điên này thành thân?”
“Không
biết, có lẽ là thế.” Mộ Khinh Hàn cười nhạt không nói, nhẹ nhàng nhấp
một miếng trà, mùi thơm trà hoa Lài thơm ngát quanh quẩn ở trong miệng
xuống họng thấm vào ruột gan nhưng là Mộ Khinh Hàn đang khẽ chau lông
mày lên.
Thệ Thủy Vô Trần đột nhiên muốn cùng Bích Không Linh
Vận thành thân, hai người này cho tới bây giờ không có liên quan gì nhìn qua đúng là rất không liên quan. Nhưng tinh tế nghĩ đến Mộ Khinh Hàn
rất nhanh đã nghĩ thông suốt đạo lý trong đó.
Bây giờ Hoa Hạ mặt ngoài thống nhất nhưng 4 tòa thành trì tọa lạc tại đông, nam, tây, bắc
cũng là các thế lực cắt cứ. Thanh Long thành hiện giữ thành chủ là Loạn
Mã Tiên Sinh người này mặc dù là cao thủ nhưng không có dã tâm gì sẽ
không đáng kể, nhưng binh lực của Thanh Long thành cũng là không thể
khinh thường; Bạch Hổ thành thuộc về phạm vi thế lực của đệ nhất bang
chủ Liễu Tinh Ly bất quá Liễu Tinh Ly đem thành mình xây ở trong phạm vi thế lực Thanh Long thành hắn nghiễm nhiên hướng Thanh Long thành tỏ ý
hữu hảo; Huyền Vũ thành thì bị thế lực Thệ Thủy chiếm cứ; mà Chu Tước
thành mặt ngoài vô chủ thực tế lại 1 người lão bản đệ nhất tửu lâu Lạc
Ngưng lâu 1 tay thao túng.
Bây giờ mọi người đều biết Mỉm Cười
Đau Đớn chính là lão bản thần bí của Lạc Ngưng Lâu trong Chu Tước thành
mà Đệ nhất mỹ nhân Bích Không Linh Vận là người thuộc Lạc Ngưng lâu, mà
tiếng tăm của đệ nhất mỹ nhân ở Chu Tước thành có ảnh hưởng rất rộng
người theo đuổi cũng không thiếu nói cách khác nếu Thệ Thủy Vô Trần cưới Bích Không Linh Vận có nhiều hoặc ít có thể bợ đỡ cho thế lực thêm mấy
phần.
Nếu Bích Không Linh Vận thật gả cho Thệ Thủy Vô Trần như vậy thiên hạ tựa hồ sẽ tạo thành cục diện chân chính.
Rõ ràng thấy được Thệ Thủy Vô Trần dã tâm không ít, chẳng qua là không
biết hắn còn có thể ra cái âm mưu quỷ kế gì. Bây giờ tinh tế nghĩ Mộ
Khinh Hàn cũng không khỏi khâm phục sự tính toán tỉ mỉ đó.
“Đúng rồi, Khinh Hàn…”
Đang khi Băng Lam Thủy Mật Đào mở miệng muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên
truyền đến một tiếng chim ngay sau đó 1 con bồ câu đưa tin rơi xuống
trong tay Mộ Khinh Hàn hóa thành tờ giấy.
“Đây là…?” Băng Lam
Thủy Mật Đào cùng Tử Sa Lệ tò mò cực kỳ đang muốn nhìn xem… Bát quái
xuống chỉ thấy Mộ Khinh Hàn đem tờ giấy khép lại giơ tay lên tiêu hủy.
“Này! Khinh Hàn, sao có thể nào như vậy?”
Băng Lam Thủy Mật Đào cùng Tử Sa Lệ đang muốn kháng nghị, chỉ thấy Mộ Khinh Hàn đứng lên, cười cười hướng các nàng giơ lên tay:
“Không nói với các cậu nữa, có người tìm mình, mình phải đi.”
“A, đi hẹn hò sao?” Băng Lam Thủy Mật Đào cùng Tử Sa Lệ ngầm hiểu trao đổi
ánh mắt, khóe miệng không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười mập mờ nhưng ngay
sau đó dường như đuổi khách hướng Mộ Khinh Hàn phất tay.
“Nhanh đi nhanh đi, không quấy rầy hai người.”
“Mình đi đây.” Mộ Khinh Hàn cười hì hì đáp lại các nàng một câu, nàng xoay
người một khắc kia nụ cười trên mặt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lông mày của nàng nhẹ nhàng chau lên, tay phải từ từ
buộc chặc, giống như là rất nhanh nghĩ cái gì. Mới vừa nãy dùng bồ câu
đưa tin cũng không phải từ Dạ Thanh Hàn mà là đến từ… Mỉm Cười Đau Đớn,
phía trên chỉ đơn giản năm chữ: cẩn thận bị theo dõi.
Mỉm Cười
Đau Đớn tại sao đột nhiên gửi thư cho mình? Đây là Mộ Khinh Hàn nghĩ mãi vẫn không ra: Đến tột cùng, học tỷ nhắc nhở mình cái gì?
Mang
theo đầy bụng nghi ngờ Mộ Khinh Hàn đi ra khỏi tửu lâu. Nhưng từ khi
nàng nhận được thư sau nàng cảnh giác đề cao không ít. Đi ở trên đường
cái, lực chú ý của nàng tập trung lại để ý bốn phía phát sinh gì không.
Ở trong game thân thể nàng theo thuộc tính bản thân theo cảm giác cơ năng đề cao mà với cảm giác như so với thực tế tăng lên không ít. Quả nhiên
rất nhanh nàng nhận thấy được không bình thường.
Khi nàng cước
bộ tăng nhanh thì phía sau liền có một tiếng bước chân tăng nhanh; khi
chân nàng chậm lại cái tiếng bước chân kia cũng chậm, khi nàng dừng lại
phía sau bước chân cũng ngừng lại…
Có người theo dõi nàng! ! !
Ý thức được “Phiền toái tới” Mộ Khinh Hàn ở trong lòng thầm kêu không ổn. Làm sao bây giờ? Mộ Khinh Hàn ở trong lòng tự nghĩ ngầm nắm chặt Băng
Thiên Tuyết Vũ Kiếm vừa chú ý đến động tĩnh phía sau.
Có nên
tiên hạ thủ vi cường hay không? Chủ ý đã quyết Mộ Khinh Hàn tay cầm Băng Thiên Tuyết Vũ Kiếm lực đạo càng chặt, bước đi của nàng cũng tăng nhanh qua một cái hẻm nhỏ nàng đột nhiên một quẹo vào!
Đang khi thân ảnh của nàng hoàn toàn không có vào trong hẻm nhỏ.
Có sát khí!
Luồng gió lạnh làm cho người khác hít thở không thông sát khí chen đến!
Một cỗ hàn khí chợt hướng sau nàng đánh tới!
Chính là bây giờ!
Mộ Khinh Hàn trong mắt ánh sáng ngưng tụ nhanh chóng rút kiếm xoay người hướng chạm mặt đánh tới sát khí kia bổ tới!
Nhưng là…
Một trận phấn bay lả tả rơi vào nàng, nàng bất ngờ thế nhưng há một miệng lớn!
Đinh!
“Hệ thống: Người chơi Thệ Thủy QQ đối với bạn sử dụng mê hồn tán cao cấp,
bạn bị hôn mê trong 15 phút, khi bị hôn mê bạn không thể chạy được, cũng không thể logout.”
Tại sao… Thế nhưng không phải là gì đó… mà là mê hồn tán…
Mộ Khinh Hàn ý thức từ từ trở nên mơ hồ khí lực cả người phảng phất bị rút đi. Biết sắp lâm vào bóng tối một cái chớp mắt kia nàng cố hết sức rút
ra một phong thư dùng bồ câu đưa tin ở trong lòng mặc niệm tên Dạ Thanh
Hàn sau đó dùng đem hết toàn lực hướng trên trời ném!
Lúc trước
hôn mê Mộ Khinh Hàn trong đầu đầy một cái ý nghĩ như vậy: cái game này,
độ chân thật cao thế coi như xong, tại sao ngay cả thuốc mê cũng làm
được như thật thế chứ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...