Loạn Thế Địch Sát

“A Báo, tới đây, tẩu tử kính ngươi một ly!”

“Nào, nào, uống đi!”

“Không ngờ tửu lượng của Tiểu Huyền lại tốt như vậy!”

“Hôm nay Tiểu Huyền cũng vui vẻ, dù sao không còn một mình hắn nữa, tuy rằng tháng sau... Haizz! Nhưng mặc kệ là thế nào, cũng có dũng sĩ của bộ tộc Khương thị chúng ta trở về, đây là chuyện vui, chờ tin tức truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ lại có dũng sĩ trở về.”

“Mọi người cùng uống một ly đi!”

Bữa tiệc này do Khương Báo tổ chức và được tổ chức tại quảng trường nhỏ trước từ đường của bộ tộc Khương thị, bày ra chừng năm bàn, lúc này hầu như tất cả nữ nhân quản sự của bộ tộc Khương gia đều có mặt, bao gồm cả mấy người Kim Hoa nãi nãi.

Tuy rằng nam nhân của bộ tộc Khương thị đều đã gần như chết hết, tài lực cũng không bằng trước đây, nhưng vẫn còn một ít tài lực, ít nhất không thành vấn đề trong phương diện ăn uống, bộ tộc Khương thị ngoại trừ hầm mỏ và thương đội của mình ra thì còn có các thế hệ của bốn mươi bảy bộ lạc tự nguyện trung thành với họ, cứ mỗi nửa năm đều sẽ cống nạp cho bộ tộc một lần.

Bữa tối đã đi được nửa đường, trăng sáng sao thưa.

“Tiểu Huyền, thúc, thúc lại kính ngươi một ly!” Khương Báo đi tới, vòng tay ôm lấy Khương Huyền, lắc lắc ly rượu.

“Nào, uống!” Khương Huyền không từ chối, cụng ly với gã, uống một hơi cạn sạch.

Kim Hoa nãi nãi ngồi cùng bàn không khỏi cau mày, ánh mắt đảo quanh giữa Khương Huyền và Khương Báo một lúc, bà ấy cảm thấy Khương Báo khả nghi, tuy không thể hoàn toàn chắc chắn nhưng cũng không thể không đề phòng. Bây giờ Khương Huyền uống quá nhiều, lại thân cận với Khương Báo như vậy, nếu như Khương Báo đột nhiên tập kích Khương Huyền thì không ai có thể ngăn cản được.

“Tiểu Huyền, con say rồi.” Kim Hoa nãi nãi nhắc nhở, nháy mắt với Khương Thanh Hồng ngồi bên cạnh Khương Huyền.

“Tiểu Huyền, đừng uống nữa.” Khương Thanh Hồng kéo cánh tay Khương Huyền: “Tối nay ngươi chưa ăn gì cả, có vui vẻ đến mấy cũng không thể như vậy, đừng trì hoãn việc tu hành ngày mai.”

Khương Huyền không cảm kích, thậm chí còn phớt lờ Khương Thanh Hồng.

“Đừng can thiệp vào chuyện của nam nhân!” Khương Huyền có vẻ say.

Sắc mặt Khương Thanh Hồng đột nhiên thay đổi, nhíu mày, tức giận nhéo vào eo của Khương Huyền một cái... Huyền đệ đệ trước kia đâu rồi? Hắn mới làm tộc trưởng có mấy ngày, lại uống rượu như vậy? Sau này thì sẽ thế nào?

“Chẳng qua chỉ có như vậy, còn tưởng hắn có gì đó phi thường, cũng chỉ là một tên liều lĩnh say rượu, không có nhiệt huyết mà thôi.” Khương Báo nhìn thấy tất cả, không khỏi cảm thấy khinh thường Khương Huyền.


Một kẻ rượu phẩm không cao rất khó khiến người ta xem trọng.

Khương Thanh Hồng không để ý đến Khương Huyền nữa, có chút hờn dỗi.

Khương Báo tránh đi, đi kính rượu Kim Hoa nãi nãi và các nữ dũng sĩ Tiên Thiên khác, Khương Huyền quay người nhìn Khương Thanh Hồng, hắn vẫn nắm tay Thanh Hồng tỷ ở dưới gầm bàn, say sưa hỏi: “Thanh Hồng tỷ, tỷ làm sao vậy? Ai chọc giận tỷ sao?”

“Chó!” Khương Thanh Hồng tức giận trả lời.

“Ai?” Khương Huyền làm như nghe không hiểu, nhìn một bên mặt xinh đẹp của Khương Thanh Hồng, bỗng nhiên kéo lấy mu bàn tay của Khương Thanh Hồng, hôn lên, “chụt” một tiếng.

Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm, không ít người thấy được.

Còn toàn là nữ nhân.

“Ui! Sao Tiểu Huyền lại hôn tay của Thanh Hồng?”

“Có phải Thanh Hồng sẽ là tộc trưởng phu nhân không?”

“Thật sự hôn rồi sao? Tiểu Huyền trưởng thành thật rồi!”

Các tỷ tỷ, cô cô, thím ngồi cùng bàn đều ồn ào kêu lên, khiến gương mặt Khương Thanh Hồng đỏ bừng, trong lòng càng thêm tức giận. Nàng ấy không giận vì Khương Huyền đột nhiên hôn tay mình, mà là vì uống rượu như vậy, còn ở ngay trước mặt mọi người, người ta đều nói sau khi say rượu sẽ bộc lộ tính cách thật, nàng ấy không nghĩ Khương Huyền lại là loại người sau khi uống rượu vào liền không kiềm chế được bản thân.

Khương Thanh Hồng bắt đầu phớt lờ Khương Huyền.

Khương Huyền có vẻ say thật rồi, đang đùa giỡn với các tỷ tỷ khác ngồi cùng bàn, điều này càng khiến Khương Thanh Hồng tức giận hơn.

Dần dần, bữa cơm cũng đến lúc kết thúc.

“Báo, Báo thúc, hai người chúng ta nói chuyện riêng đi, ta có việc muốn nói với thúc…” Khương Huyền đứng dậy vẫy tay với Khương Báo: “Đi thôi, hai chúng ta qua bên kia…”

Khương Báo sửng sốt một lát, trong lòng mừng như điên.


Vốn dĩ gã muốn nhanh chóng tạo dựng lòng tin trước, ngày mai sẽ một mình ra sau núi gặp Khương Huyền, tìm cơ hội đánh lén, nhưng không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy, Khương Huyền lại muốn nói chuyện riêng với gã! Còn là Khương Huyền đang say rượu! Chẳng phải còn đơn giản hơn cả giết một con gà sao?

“Trời cũng giúp ta!” Khương Báo cảm thấy bản thân thật may mắn: “Từ khi ta trở về, thím Kim Hoa vẫn luôn cảnh giác ta, thậm chí ngay cả Khương Thanh Hồng cũng biết Khương Huyền quan trọng, sợ có sơ xuất gì, không ngờ tên Khương Huyền này lại ngu ngốc như vậy! Ngươi đáng chết!”

Mang theo nụ cười say sưa, Khương Báo lại kề vai sát cánh với Khương Huyền.

“Báo thúc, chúng ta đi thôi!”

“Được, đi thôi!”

“Mọi người! Mọi người ngồi xuống đi, đừng đi theo ta! Ta nói rồi!”

Hai nữ dũng sĩ Tiên Thiên dưới sự sắp xếp của Kim Hoa nãi nãi đã đứng dậy, nhưng lại bị Khương Huyền ra lệnh ngồi xuống, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai có thể quyết định được.

“Thanh Hồng tỷ.” Khương Huyền lại quay người, nắm lấy lòng bàn tay của Khương Thanh Hồng, cười nói: “Đi nhé.”

Giống như hắn đang “trêu chọc” Khương Thanh Hồng một chút trước khi rời đi.

Sắc mặt Khương Thanh Hồng có chút không ổn, giống như bị hành động của Khương Huyền làm cho khó chịu.

“Đi thôi!”

“Đi!”

Hai nam nhân duy nhất của bộ tộc Khương thị, đều đang say khoác vai nhau rời khỏi quảng trường, nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.

Khương Thanh Hồng nhìn theo, đột nhiên rút tay lại, mở tay ra, cúi đầu xuống, cẩn thận đọc kỹ tờ giấy trong tay, tờ giấy này là Khương Huyền nhét cho nàng ấy lúc giả vờ trêu chọc nàng ấy trước khi rời đi.

Sau khi mở tời giấy ra đọc lại vài lần, Khương Thanh Hồng lập tức biến sắc, bật người đứng dậy.

“Kim Hoa nãi nãi, người xem...” Nàng ấy vội vàng chạy đến chỗ Kim Hoa nãi nãi, đưa tờ giấy ra.


Kim Hoa nãi nãi nhìn thấy tờ giấy này thì bỗng nhiên trở nên kích động: “Tiểu tử này! Sao lại có thể như vậy... lỡ như có chuyện gì sơ xuất... mọi người đừng ăn nữa!”

Người của mấy bàn đều đang ăn uống ồn ào, Kim Hoa nãi nãi vừa hét lên thì lập tức im lặng, mọi người đều nhìn về phía Kim Hoa nãi nãi.

“Tiểu Huyền nghi ngờ Khương Báo đã bị bộ tộc Thân Đồ mua chuộc, quay trở về ám sát hắn!” Kim Hoa nãi nãi lắc lắc tờ giấy trong tay.

“Cái này...”

“Cái này, không thể nào…”

“Khương Báo có huyết hải thâm thù với bộ tộc Thân Đồ, hai ca ca và cháu trai của gã đều chết trong tay bộ tộc Thân Đồ, lúc trước tuy rằng gã không có dũng khí, nhưng ta không tin gã cũng giống như Ngũ... Khương Cảnh Thịnh, đầu hàng kẻ địch!” Một nữ dũng sĩ trung niên trong đội săn bắn nói.

“Đúng, rất có lý!” Rất nhiều người xung quanh gật đầu.

“Gã đột nhiên trở về thật sự có điều không ổn!” Đội trưởng đội tuần tra, nữ dũng sĩ cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ - Khương Thúy Vân lại nói: “Ta lớn hơn A Báo mười tuổi, nhìn gã lớn lên, tiểu tử này không phải người xấu, nhưng cũng chưa từng thấy gã có dũng khí lớn như vậy, lần này gã trở về, dựa theo những gì gã nói, là chuẩn bị lên võ đài đánh một trận sinh tử, vậy thì chẳng khác nào chịu chết, ta không tin gã có dũng khí này!”

“Con người sẽ thay đổi, trong một năm A Báo rời đi, nói không chừng đã trải qua chuyện gì đó.” Một nữ dũng sĩ Tiên Thiên khác kiên trì phản đối.

“Cũng không thể chưa có chứng cứ gì đã nói gã là kẻ phản bội.” Có người nói ra được điểm mấu chốt.

“Được rồi!” Kim Hoa nãi nãi cắt ngang cuộc tranh luận: “Tiểu Huyền biết các ngươi sẽ không yên tâm, cho nên hắn quyết định lấy thân ra mạo hiểm, hắn rời đi một mình với Khương Báo, nhiều năm trước Khương Báo đã là dũng sĩ Tiên Thiên, không phải người mà Tiểu Huyền có thể địch lại, nếu như Khương Báo là thích khách, vậy thì chắc chắn gã sẽ không bỏ qua cơ hội này mà ám sát Tiểu Huyền!”

“Cái gì?”

“Sao Tiểu Huyền có thể!”

Ầm ĩ… mọi người trên bàn đều lập tức bật dậy, cho dù Khương Báo có khả nghi hay không, dù bọn họ vẫn kiên quyết phản đối, thì giờ phút này đều trở nên gấp gáp, Khương Huyền là đang dùng tính mạng của mình để thử thách, cho dù hắn đã có chuẩn bị trước, nhưng lỡ như có gì sai sót thì rất có thể sẽ dính bẫy.

Đó sẽ là thảm họa cho toàn bộ bộ tộc Khương thị.

“Cầm đuốc, đi theo ta!” Kim Hoa nãi nãi ra lệnh.



“Báo, Báo thúc, ta nói cho ngươi biết, nấc...” Khương Huyền nói nhảm với Khương Báo suốt một đường, nói về tình hình trong tộc, nói về áp lực của bản thân, còn nói về hận thù với bộ tộc Thân Đồ... Cả đường đi đứng loạng choạng, thỉnh thoảng còn nấc lên.

Khương Báo và Khương Huyền có trạng thái không khác nhau là mấy, hai người luôn khoác vai nhau, đi đường không chút mục đích, đi đến đâu thì đến.


Trong lúc vô tình, hai người đã xuyên qua khu rừng ở bên cạnh quảng trường, vòng qua sườn đồi ở gần sau núi, men theo con đường mòn đi đến bên cạnh vách đá.

Nơi này là một “danh lam thắng cảnh nổi tiếng” trong Thổ Thành của bộ tộc Khương thị, gọi là Ưng Chủy Nhai, bởi vì nhìn từ chỗ này có thể nhìn thấy vách đá nhô ra, bên dưới là đường cong uốn lượn.

Đứng ở vách đá này có thể nhìn thấy hơn phân nửa Thổ Thành của bộ tộc, cũng là một nơi rất thích hợp để nói chuyện riêng tư.

“Nơi này... ha ha... Đến Ưng Chủy Nhai rồi! Thật sự là muốn chết mà!” Trong lòng Khương Báo đã sắp cười điên cuồng, gã buông Khương Huyền ra, không còn kề vai sát cánh nữa, mà đẩy sang một bên, sau đó đặt tay lên chuôi đao bên thắt lưng.

Khương Huyền vẫn đang nhìn Thổ Thành rộng lớn phía dưới, say sưa nói chuyện.

“Không đúng!”

“Mọi chuyện sao có thể thuận lợi như vậy?”

“Quả thực là đang cố ý chuẩn bị cho ta.”

Khương Báo đang lặng lẽ rút đao ra một tấc đột nhiên khựng lại, bắt đầu nghi ngờ.

Thật sự quá mức thuận lợi, thuận lợi đến mức gã cảm thấy không dám tin tưởng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, gã đã phủ định mọi nghi ngờ của mình.

Bởi vì gã không nghĩ ra được nguyên nhân nào khiến Khương Huyền có thể sống sót.

“Chỉ là Bán Bộ Tiên Thiên, nếu như ngươi thật sự muốn dùng cách này để thử ta, chẳng khác nào tự đi tìm cái chết? Kim Hoa nãi nãi và những người khác tuyệt đối không đồng ý với kế hoạch này, như vậy quá nguy hiểm với Khương Huyền! Chắc chắn là do ta đã nghĩ nhiều, tiểu tử này chỉ là quá ngu ngốc mà thôi! Ngu ngốc đến mức đần độn!”

Sỡ dĩ Khương Báo nói Khương Huyền ngu ngốc đến mức đần độn là bởi vì Khương Huyền đột nhiên đứng lên dõng dạc.

“... Đây là bộ tộc của ta! Ta là vua của bộ tộc!” Khương Huyền nắm chặt nắm đấm, say rượu hét lên.

Giờ phút này, ánh mắt Khương Báo đột nhiên trở nên sắc bén.

Trường đao đã ra khỏi vỏ!

Khương Báo hóa thành một tàn ảnh, lao về phía Khương Huyền, khoảng cách giữa hai người không đến mười trượng, đối với một dũng sĩ Tiên Thiên mà nói, ở trong khoảng cách này, chỉ trong giây lát nữa thôi thì đao quang sẽ chém xuống xuyên qua cơ thể của Khương Huyền.

“Thành công rồi! Dễ dàng như vậy, ha! Ta sẽ là trưởng lão của bộ tộc Thân Đồ!” Khương Báo vui mừng khôn xiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui