Hai người trò chuyện uống trà.
Một Hắc Giáp Vệ đi vào trong đình viện, nhanh chóng đi đến bên cạnh Lôi Hồng, cúi xuống thấp giọng nói vài câu.
"Ừ, biết rồi." Lôi Hồng gật đầu.
Hắc Giáp Vệ rời đi.
"Không ngờ Lôi huynh lại quan tâm đến cuộc chiến sinh tử của bộ tộc như vậy." Ông lão râu dê nói. Lão cũng không giấu diếm việc mình nghe được tiếng thì thầm của Hắc Giáp Vệ rằng Khương Huyền đã xuất quan rời núi.
Trưa hôm nay ông lão râu dê tới tìm Lôi Hồng, dùng thực lực của mình lẻn vào Thổ Thành của bộ tộc Khương thị, xuất hiện trực tiếp trước mặt Lôi Hồng, không muốn bị người khác thấy thì sẽ không bị nhìn thấy. Mà về chuyện cuộc chiến sinh tử của bộ tộc hiện giờ, trước đó ông lão râu dê có thuận miệng hỏi tới khi nói chuyện phiếm, Lôi Hồng cũng kể lại ngắn gọn.
Cho nên lão cũng biết.
Hiện tại, người đàn ông cuối cùng còn sót lại của bộ tộc Khương thị, Bán Bộ Tiên Thiên, mới mười lăm tuổi, có thể nói là đang chờ bị giết... chỉ chờ trận chiến sinh tử mùng bảy tháng sau đến.
Đối với các cường giả Kiếp Cảnh mà nói, việc giết chóc giữa các bộ tộc chỉ là cuộc chiến giữa những kẻ man rợ, thực sự không có gì đáng để ý.
Ông lão có chòm râu dê không hiểu tại sao Lôi Hồng lại đặc biệt an bài người chú ý đến thời điểm Khương Huyền kết thúc bế quan.
"Thằng nhóc kia có chút đặc biệt, chỉ là để người ta chú ý nhiều hơn một chút mà thôi." Lôi Hồng nói.
“Đặc biệt?” Ông lão râu dê nhướn mày: “Một nhóc con bộ tộc lạc hậu man rợ có thể đặc biệt đến mức nào? Làm sao có thể so sánh được với Khương Chính Ngộ?”
"Khương Chính Ngộ được biết đến là Đao tổ Hắc Đàm, hắn tự nhiên không thể so sánh được, kém xa." Lôi Hồng nói.
“Vậy thì có gì phải quan tâm?” Ông lão râu dê nói.
"Không phải ta quan tâm, chỉ là cho người chú ý nhiều hơn mà thôi, lúc trước chỉ tùy tiện nói một câu." Lôi Hồng cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Ông ta biết người bạn già của mình không muốn mình phân tâm.
“Mặc dù trong bộ tộc Khương thị cũng từng xuất hiện một thiên tài kinh thế như Khương Chính Ngộ, nhưng chuyện đó dù sao cũng đã xảy ra hơn năm trăm năm trước, Khương Chính Ngộ cũng không lưu lại huyết thống trực hệ nào, xem ra bây giờ bộ tộc Khương thị đã định phải chết rồi, không ai cứu được. Chuyện đã định sẽ kết thúc, người đã định phải chết, Lôi huynh cần gì phải phân tâm?" Ông lão râu dê tiếp tục: "Lôi huynh, ngươi vẫn nên tập trung tinh thần vào việc bắt ma đầu kia đi."
“Đó là điều đương nhiên.” Lôi Hồng gật đầu, cầm tách trà trong tay.
"Lôi huynh... Ta có một yêu cầu quá đáng." Ông lão râu dê thấy thời gian đã gần đến liền nói.
"Liêu huynh, có việc gì cứ nói thẳng." Lôi Hồng đã biết đối phương muốn nói gì.
"Nếu có tung tích về ma đầu kia, Lôi huynh có thể cử người thông báo cho ta không? Ta có thể đi cùng Lôi huynh bắt người, giúp Lôi huynh một tay! Lôi huynh đừng lo lắng, tiền thưởng và công tích đều là của Lôi huynh, huynh đệ ta chỉ muốn chính tay đâm, tận tay giết chết hắn mà thôi!" Trong mắt ông lão râu dê toát lên vẻ thống hận.
Không đợi Lôi Hồng trả lời, ông lão râu dê vội vàng nói: “Lôi huynh, nếu có thể trực tiếp bắt sống hắn thì không thể tốt hơn. Ta chỉ cầu xin Lôi huynh có thể giữ cho hắn một mạng, đưa hắn về thành Phi Tuyết, để ta chính tay băm vằm hắn! Đến lúc đó, Lôi huynh có thể yêu cầu bất cứ điều gì, ta tuyệt đối không cò kè mặc cả. Chỉ cần được chính tay giết nó, ta có thể chấp nhận bất cứ giá nào!"
"Haiz!"
Lôi Hồng thở dài xua tay nói: "Tiền thì không cần, Liêu huynh có huyết hải thâm thù với tên ma đầu kia, ở thành Phi Tuyết có ai không biết? Yên tâm... Nếu có manh mối, ta chắc chắn sẽ thông báo cho Liêu huynh."
Ông lão râu dê lộ ra vẻ mặt cảm kích, cầm lấy chén trà thay rượu: “Lôi huynh!”
...
Vào ban đêm, trong một ngọn núi cách không xa Thổ Thành của bộ tộc Khương thị, gia tộc Thân Đồ đã dựng trại tạm thời.
Với tư cách là người khởi xướng cuộc chiến sinh tử bộ tộc, bộ tộc Thân Đồ có thể thành lập một doanh trại tạm thời gần Thổ Thành của bộ tộc Khương thị, áp dụng phong tỏa nhất định đối với Thổ Thành của bộ tộc Khương thị, được bảo vệ bởi luật pháp Đại Kiền.
"Tộc trưởng!" Khương Cảnh Thịnh đã đầu hàng bộ tộc Thân Đồ cau mày tiến vào trại.
"Có chuyện gì vậy?" Thân Đồ Liệt đang lau trường thương ngẩng đầu lên.
"Khương Huyền xuất quan." Khương Cảnh Thịnh nói.
"Ồ?" Thân Đồ Liệt sửng sốt, đứng phắt dậy: "Vết thương của hắn thế nào rồi? Bao lâu nữa mới chết?"
"Hắn..." Khương Cảnh Thịnh do dự.
“Đừng có dài dòng nữa, nói nhanh đi!” Thân Đồ Liệt thúc giục.
"Hắn... Theo tin tức hiện tại, hắn dường như đã bình phục thương thế! Tháng sau có thể đánh trận chiến sinh tử!" Khương Cảnh Thịnh nói.
"Cái gì?" Sắc mặt Thân Đồ Liệt thay đổi hẳn: "Thương thế như vậy thì sao mà hắn có thể hồi phục được? Bộ tộc Khương thị của các ngươi còn giấu linh đan diệu dược gì phải không?"
"Cái này…" Khương Cảnh Thịnh không nói nên lời.
Thân Đồ Liệt vẫn đang chờ đợi tin tức Khương Huyền chết vì bị thương quá nặng. Theo lý mà nói, Bán Bộ Tiên Thiên gắng gượng giết chết Tiên Thiên Hậu Kỳ trọng thương mà có thể thành công đã là khó tin lắm rồi. Thương thế nặng là điều tất nhiên, kinh mạch bị đứt thành từng khúc cũng có khả năng. Song bị thương nặng như vậy không những không chết mà còn hồi phục?!
Thân Đồ Liệt âm trầm suy nghĩ một lúc.
"Tộc trưởng, cho dù hắn có bình phục thương thế thì cũng chỉ là Bán Bộ Tiên Thiên. Tháng sau tộc trưởng ngài tự mình ra tay cũng có thể một tay bóp chết hắn, tự tay giết chết hắn chẳng phải rất thoải mái sao? Còn có thể báo thù cho Dũng đại nhân nữa! Cần gì phải nóng lòng nhất thời?” Khương Cảnh Thịnh nói.
"Ngươi thì biết cái gì!"
Thân Đồ Liệt ngẩng đầu hét lên, sau đó không nhịn được mà giơ tay ra hiệu cho Khương Cảnh Thịnh đi ra ngoài. Khương Cảnh Thịnh vừa mới quy thuận nên còn chưa hoàn toàn được tin tưởng, Thân Đồ Liệt đương nhiên không thể nói cho gã biết về mỏ dung tinh. Khí tức của mỏ dung tinh sẽ liên tục tăng lên, nhiều nhất là mười ngày nữa, khí tức sẽ mở rộng đến mức mà bất cứ ai trong bán kính vài dặm đều có thể cảm nhận được. Đến lúc đó không thể che giấu được nữa.
Phải tóm được bộ tộc Khương thị trước lúc đó.
Sau khi Khương Cảnh Thịnh rời đi.
“Gọi Tiểu Ngọc tới.” Thân Đồ Liệt ra lệnh cho vệ binh bên ngoài.
Không lâu sau.
"Cha, cha tìm con." Thân Đồ Ngọc mười lăm tuổi vén rèm đi vào trong lều lớn.
"Tiểu Ngọc, đã đến lúc con nên kính hiến!" Thân Đồ Liệt nhìn con gái mới lớn của mình, nghiêm túc nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...