Diệp Đỉnh Sơn cả người nhuốm máu, tinh thần vốn bất khuất hiện tại đã suy sụp, hai mắt mở to nhìn huyết hải thi sơn, cuồn cuộn ma khí tụ họp, bốn năm tên thiên ma điên cuồng cười, trong tay bọn chúng vẫn còn cầm đầu lâu đệ tử Diệp gia.
"Diệp gia tồn tại trăm năm, đối nghịch ma môn kết cục chỉ có một.
"
"Gia chủ, ngươi yên tâm, Thiên Hoang cổ sau đó sẽ cùng Diệp gia xuống hoàng tuyền, ma môn ta sẽ thống trị Nam Lân quận thay các ngươi.
"
Mắt thấy đám ma môn khiêu khích, Diệp Đỉnh Sơn càng thêm phẫn nộ, nhưng mà nhìn hai bên tả hữu hộ pháp đứng không vững, lại nhìn bản thân chân nguyên tán loạn, không cam lòng phẫn uất:
"Đám rác rưởi các ngươi chỉ biết dùng kế dơ bẩn này hay sao.
"
"Đê hèn, đê hèn cũng là một cách.
"
Một thiên ma nhếch miệng cười, hắn không do dự đáp trả, thiên ma bọn hắn trà trộn vào đây gần một tháng, lợi dụng tài nguyên dụ hoặc không ít cao tầng Diệp gia, một phen bố cục chờ đợi thời cơ, giờ khắc quan trọng hạ độc đám gia chủ nguyên lão, loại độc này không chỉ khiến địa nguyên cảnh tán loạn chân khí, thể lực hao sút đột ngột.
Cho nên.
Từ đầu, Diệp gia chiến lực chỉ tới ngưng dịch mà thôi, thiên ma bọn hắn không chút nào lo sợ, tự tin bại lộ thân phận.
"Nói nhảm đủ rồi, giờ chết các ngươi đã định.
"
Thiên ma dứt lời, bọn hắn đồng loạt cung kính cúi người, trái lại Diệp gia đám người nghi hoặc chưa hiểu.
Chỉ thấy, từ không trung Mạc Vô Tà đáp xuống, hắn như thuấn di trước mặt Diệp Đỉnh Sơn, một tay đào ra trái tim đám người, trực tiếp thu thi thể vào túi trữ vật, xong xuôi phi hành đi tới nơi khác.
Đợi cho người tới đi khỏi, thiên ma nhao nhao đứng lên, có người ở lại trao đổi, có người đi vào Diệp gia ngân khố, ngày hôm nay Thiên Vân thành coi như thất thủ.
Trải qua một canh giờ, Thiên Vân thành hóa tử địa, khắp nơi kiến trúc sụp đổ, khói bụi hòa quyện huyết sắc như thể âm khí nồng đậm.
Không ai chú ý, ở vào tường thành lỗ thủng, một đạo thân ảnh huyết sắc vọt vào, trên đường đi qua thi thể trên đất đều biến mất dạng, trọn vẹn chưa tới nửa canh giờ, Thiên Vân tòa thành không còn thi thể lưu lại.
Dương Minh chờ đợi ma môn đi khỏi một lúc, hắn mới lựa chọn tiến vào, thời khắc quan sát không khỏi thất vọng một chút, nơi này chỉ có thi thể ngưng dịch cảnh cao nhất, còn như địa nguyên cảnh, hắn lục soát khắp cả thành đều chưa phát hiện.
Có lẽ thi thể đã bị mang đi.
"Đen đủi.
"
Dương Minh chửi thầm một câu, dọn dẹp chút tàn cuộc, hắn nhanh chóng rời đi, ở lại chút nữa e rằng sẽ phải chạm trán người của cổ tông.
Mà Dương Minh vừa đi không lâu, xa xa bay tới bốn đạo thân ảnh, khí tức khủng bố cao nhất địa nguyên cửu trọng, thấp nhất đều có địa nguyên thất trọng thực lực, bọn họ nhìn Thiên Vân tràng cảnh, hai bàn tay bất giác siết chặt, năm ngón tay đâm sâu da thịt, từng giọt huyết tinh nhỏ xuống nền đất.
Đứng đầu địa nguyên cảnh cửu trọng cường giả, hắn ta tức tối, hai mắt ngập tràn nộ hỏa: "Ma môn ức hiếp người quá đáng, bọn hắn liên tiếp công phá thành ngoài của ta cũng thôi đi, đến bây giờ lại còn dám làm trò này.
"
"Tam trưởng lão bớt giận, chung quy chúng ta quá chủ quan, ngày thường đám ma môn đều co đầu rút cổ, ai ngờ lại đột nhiên giơ vuốt nhe nanh, đâm chúng ta một nhát sâu như vậy.
" Một vị trung niên nam tử thở dài, hắn ta cũng rất phẫn nộ, nhưng biết áp chế hiệu quả, không đến nỗi lửa giận làm mờ con mắt.
"Tam trưởng lão, sự tình đã đành, chúng ta nên trở về báo cáo với tông chủ thôi.
"
Thấy sự việc khó lòng thây đổi, tam trưởng lão chỉ đành nuốt cơn giận vào trong, ánh mắt thật lâu không dời khung cảnh, mãi mới khôi phục dáng vẻ, dẫn theo đám người quay về.
Thiên Hoang cổ tông, vô cùng khí thế hùng vĩ, tọa lạc trên Thất sơn thánh địa, gọi là thánh địa vì linh khí nồng đậm tinh thuần, khắp nơi một màu xanh phủ rộng bát ngát, linh dược tùy tiện liếc nhìn đều thấy nhị phẩm cấp bậc, xung quanh núi non trùng trùng, khung cảnh tuyệt đẹp.
Năm đó lão tổ Thiên Hoang, một thân tu vi nguyên đan ngao du tứ phương bốn biển, một lần trông thấy Thất sơn địa thế đặc biệt, cảm nhận bản thân thọ nguyên sắp tận, cuối cùng chọn sáu núi vây quanh, thiên địa huyền hoàng chi khí tụ hợp, lấy tòa núi cao nhất dựng lên bản tông, về sau có tên Thiên Hoang cổ tông.
Mặc dù lão tổ Thiên Hoang đạt tới nguyên đan, lập ra Thiên Hoang cổ tông, theo lý có thể thăng làm thánh địa, nhưng vì thọ mệnh hao hết, tiếc nuối cổ tông mãi về sau này, vẫn chỉ là cổ tông.
Hiện tại.
Sáu tòa núi làm thành khu vực ngoại môn, cao nhất ngọn núi là nơi nội môn trọng điểm, xây dựng kiếm trúc tầng tầng nguy nga tráng lệ, thiên địa linh khí nơi này tụ họp, ẩn ẩn từ khí hóa dịch, tu luyện một ngày tương đương hiệu quả gấp ba.
Lúc này.
Nghị sự đường, trong đại sảnh, chính giữa lấy thiên mộc ngàn năm làm bàn, ghế tạc từ huyền bích ngọc tủy, trải qua vài phút, người tới đã ngồi đủ chỗ.
Vị trí cao nhất, tông chủ Thiên Hoang Vệ ngồi, người này trẻ vô cùng, nhìn qua chỉ mới ngoài ba mươi, tóc đen gọn gàng để xõa ngang hông, nước da xạm màu, sống mũi cao, hai mắt phá lệ có thần, một đôi lông mày kiếm hơi chút nhíu lại.
Thiên Hoang Vệ lạnh giọng:
"Các vị ngồi đây hẳn đã biết chuyện gì, Thiên Vân thành thất thủ, tuyến phòng vệ thứ ba coi như đã mở toang cửa, lúc này các vị có cao kiến gì phá vỡ thế cục.
"
Rầm một tiếng, một người trung niên nam tử cao lớn, tóc tai bù xù phẫn nộ mà vỗ mạnh xuống bàn, hắn ta tức tối quát: "Ma môn đều đã chơi chúng ta như vậy, ta nguyện xuất lĩnh đệ tử phản công, đánh thẳng đến nhà chính đám rác rưởi đó.
"
"Ngu ngốc, ngươi làm như vậy, ta e là chưa đánh tới nhà chính chọn chúng, nhà chúng ta đã mất từ lâu rồi, nhìn xem lãnh thổ bên trong ẩn dấu bao nhiêu gian tế, sơ qua đợt vừa rồi phát hiện mấy chục tên, còn chưa kể truyền tống trận.
" Một vị trưởng lão phản bác, hắn ta ngưng một lúc, bất đắc dĩ thở dài:
"Nói đến truyền tống trận lại đau đầu, tại sao bọn chúng xây được nhiều như vậy, đến bây giờ chúng ta mới phát hiện.
"
Nghị sự đường đến đây bỗng chốc u ám, bọn họ cảm nhận bất lực, sâu trong lòng chấp nhận, cổ tông thực sự thất thế, lịch sử trăm năm hiện tại đảo ngược, ma môn bằng cách thần kì nào đó, dần khiến bọn hắn cảm giác không theo kịp.
Ngồi sát tông chủ, đại trưởng lão vẫn im lặng, cuối cùng mở miệng lên tiếng:
"Chúng ta vốn không thất thế, ma môn từ xưa thế nào bây giờ thế vậy, có điều ta cảm nhận giống như bọn hắn có hậu phương tiếp ứng, làm sao trong ngắn ngủi mấy năm xây nhiều như vậy truyền tống trận, tài nguyên đổ ra đến cổ tông trăm năm gộp lại mới bằng.
"
"Đúng thế, đại trưởng lão nói rất đúng, truyền tống trận không phải muốn là có, cổ tông chúng ta tích góp chục năm mới xây dựng ba cái, mà chúng ta phát hiện ma môn xây dựng số lượng không dưới mười, trong này ắt có uẩn khúc.
"
"Hừ, truyền tống trận cũng chỉ là một phần, cái khác thực lực quân số chúng ta bất ngờ thua kém quá nhiều đối phương, là chúng ta chủ quan lười phát triển, hay vẫn là bọn chúng tích lũy ẩn dấu, quá mơ hồ.
"
Mắt thấy đám nguyên lão liên tục than trách, cuối cùng Thiên Hoang Vệ thở dài, sự việc đến nước này, tông chủ như hắn cũng rất đau đầu, mất ngủ lo nghĩ suốt mấy ngày hôm nay, quả thực ma môn lần quá có nhiều dấu hỏi.
Nhưng mà, nguy đã gần kề, còn tiếp tục thắc mắc như này, sợ rằng cả tông khó thoát đại nạn, vẫn nên bàn kế sách trước mắt.
Thiên Hoang Vệ trầm giọng, lập tức xung quanh im lặng, lời nói hắn ta vang vọng:
"Truyền lệnh ta, đệ tử trên dưới từ nay thay phiên ra vào các thành, mỗi một tòa thành bắt buộc tọa trấn ba vị địa nguyên cảnh trở nên, còn như các nơi chưa bị ma môn đi qua, yêu cầu di rời vào trong, nhường cho bọn chúng ba lớp ngoài, cố thủ vững chắc hai lớp trong, đích thân ta sẽ tới từng nơi, lọc ra ma môn gian tế.
"
Thần Nguyên Kỷ Một bộ hắc ám văn học, tàn nhẫn, máu tanh, tư tương nam chinh cùng đại bộ phận nhân vật bên trong đều thiên về tiêu cực.
Không cẩu huyết, không buff quá đà.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...