Lúc tiến vào ba người, đi ra chỉ còn hai.
Trần Gia Minh gặp bác Lâm đứng ở cổng, trong tay cầm lấy tờ báo không biết từ đâu ra, chậm rãi đọc.
Hắn bước đến chào hỏi, bác Lâm nghe thấy liền dời ánh mắt quay sang nhìn hắn.
- Thế nào? Cháu không sao chứ.
Nhận được cái gật đầu của hắn, bác Lâm tiện tay vứt tờ báo vào thùng rác, quay đầu bước ra cửa.
- Về thôi, vừa đi vừa nói.
Trên chiếc xe công vụ màu đen, hai người ngồi sóng vai ở ghế sau. Phía trước lái xe là một tên thanh niên, hình như Trần Gia Minh đã từng gặp qua ở nơi nào.
- Cháu vừa được người ta chiêu mộ, nhưng không biết rõ lắm, bác giải thích giúp một chút được không.
Ôm trong lòng nghi vấn, hắn vừa ngồi lên xe liền hỏi.
- Ồ, cháu muốn biết gì nào?
- Tiềm Long Cục là gì?
Bác Lâm đang cẩn thận châm chước từ ngữ giải thích cho hắn, phía trước thanh niên lái xe cười phá lên, vui vẻ nói.
- Cậu em, cậu xem Avenger hay Xmen chưa. Tiềm Long Cục cũng tương tự như thế, là đơn vị tác chiến đặc biệt của Việt Nam mình đó. Bên trong toàn loại khác người cả thôi, haha!
Ra là vậy, hắn cũng đoán được đại khái, nhưng cụ thể vẫn không rõ lắm.
Bác Lâm nhìn hắn vẫn còn nghi hoặc, tiếp tục giải thích.
- Cháu xem, thời đại thay đổi, nhiều sự việc kỳ lạ khó lường cần những kỳ nhân đi làm việc, không thể để quân đội bình thường tham gia, vì thế mới có Tiềm Long Cục. Tỷ như dạo này có một số kẻ có khả năng đặc biệt gây hại cho xã hội như tên Nguyễn Bá Lực, rất cần Tiềm Long Cục đi áp chế và thu phục.
Trần Gia Minh nghiêm túc nhìn ông bác, cẩn thận nói.
- Nếu cháu không lầm, bác cũng là loại người như vậy. Sao bọn họ không làm gì bác?
- Haha, bác là một công dân gương mẫu, lý lịch trong sạch. Tiềm Long Cục bọn họ chỉ lập hồ sơ và kiểm soát chứ không quá ép buộc. Không phải ai cũng muốn làm việc cho quốc gia!
Dừng một chút, bác Lâm thâm thúy nhìn lấy hắn, nói tiếp.
- Cứng quá thì gãy. Cỗ lực lượng này mà bị áp bức, bạo phát sẽ rất đáng sợ. Cháu nếu đã làm việc cho họ, cũng nên cẩn thận.
Chào tạm biệt bác Lâm, Trần Gia Minh nhìn một chút đồng hồ. Đã nhanh đến 10h, hắn không đến văn phòng thám tử nữa, nhắn một tin xin nghỉ, liền về sớm đi chợ.
"Đến từ Phạm Hải Yến điểm tiêu cực -333"
Đang cò kè mặc kẻ với bà bán thịt, âm thanh thông báo hệ thống vang lên. Trần Gia Minh tặc lưỡi, cũng đúng thôi, làm được vài ngày đã xin nghỉ, đổi lại ai cũng sẽ bực mình.
"Hình như đây là lần đầu mình có được điểm tiêu cực từ chị Yến, thì ra chị ấy họ Phạm!"
Đổi lại lúc trước Trần Gia Minh sẽ không quan tâm người khác tên họ là gì, nhưng giờ đây tâm tính đã có chút thay đổi nhỏ mà hắn cũng không hề nhận ra.
Nói đến hệ thống mới nhớ, cái nhiệm vụ ""bá chủ Cẩm Phả"" như thế nào mới tính là hoàn thành.
Nội tâm khẽ động, câu trả lời liền xuất hiện.
"Nhiệm vụ bá chủ hoàn thành, khi quý khách hoặc thế lực của quý khách đã xây dựng nên vị thế số một ở thế giới ngầm, khiến người người kính nể, không dám xâm phạm."
Cái này khó làm, Trần Gia Minh hoàn toàn không muốn lộ mặt chém giết, vẫn là lập nên một cái tổ chức, thế lực gì đó thì hơn.
Nhưng mà trong tay hắn không có đàn em a, khụ, quên mất, là có một tên.
Hắn thôi nghĩ vẩn vơ, quay lại tiếp tục cuộc khẩu chiến với bà chủ hàng thịt.
Trận đại chiến kịch liệt, nước miếng tung tóe văng vẩy khắp nơi cuối cùng cũng chấm dứt với lợi thế nghiêng về phía Trần Gia Minh. Trong ánh mắt u oán của bà chủ cùng sự hâm mộ thán phục của đoàn người vây xem, hắn nhảy lên xe đạp, lóc cóc rời đi.
Bữa cơm rau dưa hôm nay xuất hiện thêm một vị khách.
Hà Phương cùng con mèo Tiểu Bạch nhìn lấy tên trọc trước mắt, bộ dáng buồn phiền.
Thêm một người là bớt một phần đồ ăn a!
- Đến đến, Tiểu Trai, cứ ăn uống tự nhiên như ở nhà nhé!
Trần Gia Minh rất nhiệt tình mời khách, đẩy một nồi mì tôm Hảo Hảo to đùng tới trước mặt hắn cùng chút rau dưa, về phần thịt cá thì hắn đưa sang phía mình cùng em gái.
Không phải hắn keo kiệt, người ta là tăng nhân, sao có thể ăn thứ đồ này.
Thích Trai cũng không thèm để ý, bộ dáng thong dong.
- Cậu gọi tôi đến chắc không chỉ vì một bữa cơm. Có chuyện gì vậy!
- Ăn đi, ăn đi. Có gì một lát lại nói.
Trần Gia Minh thúc dục hắn, gắp đồ vật vào trong bát cho em gái xong liền cúi đầu ăn như gió cuốn.
Mì tôm trong hệ thống còn nhiều, vừa vặn có tên này xử lý giúp. Hắn ăn nhiều, đã sớm ngán a!
Thích Trai nhìn hai người một mèo đã cắm mặt vào mâm cơm, cũng bắt đầu ôm lấy nồi mì húp xùm xụp. Không nói cái khác, mì tôm hệ thống làm ra, hương vị rất không tệ!
Đoàn người ăn no căng bụng, ngồi trước hiên nghỉ ngơi.
Trần Gia Minh đợi cho em gái đi vào nhà, học theo ai đó ngước nhìn lên bầu trời, ánh mắt thâm thúy, một bộ đại trí tuệ.
- Bây giờ tên trùm Cẩm Phả đã bị bắt, tôi muốn anh ra mặt thu thập bọn đàn em của hắn, hình thành nên tổ chức của chúng ta.
Thích Trai hơi cau mày, bản ý của hắn đi theo Trần Gia Minh là để báo đáp viên tẩy tủy đan, cùng với tìm kiếm cơ hội gần gũi sư phụ hắn, chứ không để làm mấy việc đấu đá giang hồ.
Trông thấy ánh mắt hắn nghi hoặc, Trần Gia Minh tiếp tục chân thành nói.
- Tôi không muốn ra mặt, việc này với anh cũng không khó. Anh yên tâm, tổ chức của chúng ta sẽ không làm việc gì ác độc, nếu có gì sai lầm, anh có thể tùy ý rời khỏi.
Dừng một chút, hắn đưa ra một đòn chí mạng.
- Việc này là ý của sư phụ tôi, ông ấy muốn lo cho thiên hạ. Giúp ông làm việc, chỗ tốt tự nhiên sẽ không thiếu.
Thích Trai trầm tư một hồi lâu.
Là người tự nhiên sẽ có thất tình lục dục, đạt đến cảnh giới vô dục vô cầu, chỉ có người chết.
Hắn cũng vậy, một lòng muốn tăng lên thực lực, hành hiệp trượng nghĩa, cứu người, phát triển môn phái...
- Được rồi! Vậy tên tổ chức là gì?
Thích Trai lãnh đạm hỏi.
Trần Gia Minh đã sớm nghĩ tốt một cái tên, vui vẻ trả lời.
- Minh Vương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...