۰ ????????????????: ???????????????????? ۰
????????????????: ????????????????????
۰┈┈۰
Phật đường không có châm hương, trên bàn nhỏ để thắp hương có một tượng Phật Bà Quan Âm bằng ngọc bích trong suốt, được chạm khắc tinh xảo.
Mùi bạch đàn toả ra lúc nãy chính là từ lư hương bằng gốm hình hoa sen trắng bên cạnh.
Nàng bỗng nhiên nhớ đến chuyện vừa mới hỏi thăm Cố Hạnh Chi lúc sáng nay – Là Trạng Nguyên năm 16 tuổi, đính hôn vào lúc 19 tuổi, sau này hôn lễ bị dời bỏ vì cái chết của ông nội.
Vì để giữ đạo hiếu nên chàng tạm hoãn chuyện cưới xin, từ đó về mười mấy năm sau này chàng không hề đề cập đến chuyện cưới gả nữa.
Đường đường là một chàng trai hào hoa phong nhã, lại tự làm khổ chính mình.
Nhìn Phật đường trước mắt, Hoa Dương thoáng cảm thấy dường như mình đang nhìn lén thứ gì đó bí mật của Cố Hạnh Chi, trong lòng nảy ra sự tò mò.
“Ta thấy muội có vẻ nhàn rỗi nhỉ?” Phía sau là tiếng của Hoa Thiêm, vừa lạnh lùng vừa có vẻ châm chọc.
Hoa Dương hoảng sợ vì giọng nói bất thình lình này, tay đẩy cửa ngừng lại, nhìn ra đằng sau.
Cả phòng được ánh nắng chói chang chiếu vào, một nữ tử mảnh mai cúi đầu, đi ra từ phía sau kệ sách.
Vàng đá va vào nhau, Hoa Dương chỉ thấy ong ong bên tai.
Có vẻ như nàng phải bật cười.
Người trước mặt ngẩng đầu lên, một gương mặt nhu hoà thanh nhã khác hẳn với tính cách chán ghét của mình, đó không phải Hoa Thiêm thì là ai nữa?
Không ngờ chỉ vì một cái nhiệm vụ mà tỷ ấy đuổi đến tận đây.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng không khí như nóng lên, xung quanh là tiếng tí tách của những tia lửa.
Hoa Dương cười nhạo, cố ý khiêu khích: “Sư tỷ không đau đầu à?”
Người trước mắt tức giận nhướng mày, gương mặt âm trầm đổi chủ đề: “Mọi người trong lâu bảo muội phải ở bên cạnh Cố Hạnh Chi để thám thính báo tin chứ không phải bảo muội đi dạo thư phòng.”
Hoa Dương thờ ơ chậc một tiếng, hỏi lại, “Thám thính báo tin chẳng lẽ không được đi điều tra ở thư phòng à?”
Hoa Thiêm không trả lời, đi qua đẩy cái cửa trước mặt Hoa Dương, “Cùng lắm chỉ là một gian Phật đường nhỏ mà thôi, có cái gì để thám thính, nếu muội có hứng thú điều tra cái này thì chi bằng hỏi xem hôm nay Cố Hạnh Chi đi đâu.”
“Ồ?” Hoa Dương quay đầu nhìn tỷ ấy, chớp mắt hỏi, “Đi đâu thế?”
“Ngục tù của Đại Lý Tự,” Hoa Thiêm không vòng vo mà nói thẳng: “Đã tìm ra được thị vệ canh gác ở cung điện vào đêm Trần Hành bị giết rồi.”
“Thế thì sao?” Hoa Dương nhăn mặt, có vẻ khó hiểu.
Hoa Thiêm vẫn lạnh mặt như cũ, giọng điệu bình đạm, “Cái tin tức này đáng lẽ không phải là ta nói cho muội.”
“Hứ ~” Hoa Dương không thèm để ý, mở to mắt hỏi: “Thế người này sắp bị giết à?”
Hoa Thiêm cạn lời với sự thẳng tính này của nàng, tức giận nói: “Người đã ở ngục tù của Đại Lý Tự rồi mà dám tuỳ tiện hành động mạo hiểm.
Với cả một thị vệ thì cũng như một con kiến mà thôi, người trong lâu chỉ có hứng thú với Cố Hạnh Chi.”
Cuối cùng tỷ ấy nhấc chân phải đi, không quên dặn dò, “Nhớ phải quan sát kĩ Cố Hạnh Chi vào, xem bước tiếp theo của hắn.”
Hoa Dương rất là bất mãn với thái độ vênh mặt hất cằm sai khiến này của Hoa Thiêm, bĩu môi hỏi lại, “Trong lâu phái tỷ tới trợ giúp ta à?”
“Trong lâu phái ta đến để giám sát muội.”
“Trợ giúp ta.” Hoa Dương cắn răn, nghiêm túc nhấn mạnh.
Hoa Thiêm lạnh nhạt cười một tiếng, trước khi xoay người vẫn nhắc nhở: “Cái tên Cố Hạnh Chi kia có vẻ không dễ bị kiểm soát đâu, ta sợ là muội chẳng thám thính được gì hết, không tin thì thử xem.”
Hoa Dương tức giận, “Dạo gần đây hắn nhốt ta ở hậu viện, ngay cả phòng ngủ còn cách nhau cái hành lang nữa, sao mà ta quan sát được?”
Hoa Thiêm không ngừng lại bước chân, để lại một câu, “Không phải muội là đệ nhất thiên hạ này à?”
“Nghĩ cách đi, đệ nhất thiên hạ.”
Hoa Dương: “…”
*
Ngục giam, Đại Lý Tự.
Phòng thẩm vấn u ám chật chội, ánh lửa bập bùng, những chiếc chiếu rơm mốc meo xen lẫn máu thịt vừa cũ vừa tanh.
Giữa bàn có một bình trà trắng làm bằng sứ, bên mép dính nước, nước trà đã nguội lạnh.
Một bàn tay như ngọc lặng lẽ vuốt ve, cổ tay áo quan phục màu tím trượt xuống một tấc, lộ ra cổ tay trắng nõn không thua gì bình trà trắng sứ.
“Đại nhân,” Đại Lý Tự Khanh Lâm Hoài cảnh cúi người, thấp giọng nói: “Thần đã tra hỏi qua, đúng là người này không biết cái gì hết.”
Cố Hạnh Chi trầm mặc, chỉ nhìn thị vệ Điện tiền ti đang quỳ gối trước mặt, dường như chàng không hề nghe Lâm Hoài Cảnh nói gì.
Vào cái đêm Trần tướng bị sát hại, hẳn là tên thị vệ này phải đang tuần tra ở cung trước.
Nhưng mà mãi cho đến canh ba giờ Sửu, sau mười lăm phút Trần tướng bỏ mạng thì người này mới cuống quít đi báo lên Điện tiền ti.
Mà theo lời hắn, nguyên nhân sai sót bỏ lỡ là do quá mót, đúng lúc đang đi tranh cầu tiêu.
Đúng lúc, đúng lúc như thế.
Cố Hạnh Chi bật cười.
Điện tiền ti, bên trong là cấm vệ hoàng cung, hai bên trái phải của vua là mật thiết của Vua.
Nhưng trong triều đình Nam Kỳ ngày nay, không ai là không biết chỉ huy sứ Điện tiền ti là người của hữu thừa tướng Ngô Cấp.
Không chỉ như thế, Cố Hạnh Chi giương mắt suy nghĩ, ánh mắt nhìn trên người Lâm Hoài Cảnh, cười nhạt.
Dường như Ngô Cấp đã động tay động chân đến Đại Lý Tự rồi.
“Cố đại nhân?” Lâm Hoài Cảnh thấy người trước mắt im lặng nãy giờ, nhất thời thấp thỏm trong lòng, thử dò hỏi một câu, “Còn gì nghi ngờ không?”
Ý cười của Cố Hạnh Chi càng sâu, đôi mày trong veo vốn có lúc này lộ ra một chút uy nghiêm, ôn hoà nói: “Không có gì nghi ngờ cả, chỉ là ta muốn cho Lâm đại nhân gặp một người.”
Vừa dứt lời, bàn tay duyên dáng gõ xuống mặt bàn như đang đánh đàn.
Cửa lao phía sau bị mở ra, Tần Chú tự mình áp giải một người đi vào.
Đến khi tới gần, Lâm Hoài Cảnh và thị vệ đang quỳ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Nếu Lâm đại nhân không hỏi ra gì thì chi bằng để bản quan làm giúp, để ta hỏi đội trưởng Điện tiền ti xem.”
Lâm Hoài Cảnh ngơ ra, thị vệ đang quỳ cũng lắc lư thân mình.
Đêm Trần tướng bị sát hại đúng là phiên trực của tên thị vệ này ở cung trước.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, đội trưởng Điện tiền ti là bạn tốt của hắn đã từ quan sớm vì mẫu thân bệnh nặng, hẹn gặp mặt hắn.
Vốn hắn thích rượu, lúc lên cơn xúc động đã quên cả giờ giấc, đến khi hoàn hồn thì đã qua thời gian.
Tả tướng đương triều bị giết, bỏ phiên trực không phép, còn cả việc say rượu, nếu bị phát hiện thì hắn sẽ chết chắc.
Hắn nghĩ, dù sao đội trưởng cũng đã rời Kim Lăng, việc này ngoài mình ra thì không còn ai biết nữa.
Với lại chỉ huy sứ Điện tiền ti lại là người của Ngô Cấp, nhờ các nguyên nhân đen tối nên hữ thừa tướng sẽ tìm mọi cách để phủi sạch quan hệ với Điện tiền ti và Trần tướng.
Do vậy chắc chắn hắn sẽ an toàn.
Nhưng không ngờ rằng, Cố Hạnh Chi thế mà sẽ ra tay trước, tìm tên đội trưởng đã từ quan kia về lại.
Trong lòng Lâm Hoài Cảnh lộp bộp, ra vẻ khó hiểu: “Ý của Cố đại nhân đây là gì?”
“Cố mỗ chỉ nghe rằng hai người có gặp mặt trước khi vụ việc xảy ra, nếu Lâm đại nhân không hỏi ra gì thì Cố mỗ nghĩ để hai người gặp mặt sẽ có giúp ích gì đó.” Cách của chàng nhẹ như gió thoảng mây trôi, giọng nói đều đều, không có vẻ tức giận gì.
Trong lòng Lâm Hoài Cảnh hoài nghi, nhưng Cố Hạnh Chi được sự ủy thác của triều đình để điều tra kỹ lưỡng cái chết của Trần tướng, nên hắn không thể phản đối, chỉ có thể căng da đầu lùi sang một bên.
Cố Hạnh Chi ra dấu cho Tần Chú đưa người lại đây.
Tiểu thị vệ thấy đội trưởng nên càng hoảng sợ rõ ràng hơn.
Hai người khẽ trao đổi ánh mắt, rồi tiểu thị vệ nhanh chóng bình tĩnh lại, cúi đầu quỳ ngay ngắn.
“Đại nhân muốn hỏi gì?” Giữa sự trầm mặc, Lâm Hoài Cảnh mở miệng trước.
“Ừ,” Cố Hạnh Chi lên tiếng, không nhìn hắn mà cúi đầu nhìn tên đội trưởng đang quỳ trước mặt, hỏi, “Hai ngươi có gặp nhau vào ngày 27 tháng 1 không?”
Hai người nghe vậy thì liếc nhìn nhau, trả lời: “Có gặp.”
“Ừ,” Cố Hạnh Chi gật đầu, chuyển hướng hỏi tên đội trưởng, “Ngươi tách ra khỏi hắn khi nào?”
“Bẩm đại nhân là trước giờ Tý.
Lúc ấy hắn nói phải về tiếp tục nhiệm vụ, ti chức không dám giữ lại nên để hắn đi ngay.”
“Thế à?” Cố Hạnh Chi chuyển hướng sang tên tiểu thị vệ.
“Vâng, vâng… Bẩm đại nhân, là như thế…” Tiểu thị vệ nơm nớp lo sợ đáp.
“Ừ,” Cố Hạnh Chi gật đầu, thái độ vẫn nhàn nhạt như cũ, tiện đà ngẩng đầu nhìn Lâm Hoài Cảnh đứng một bên, nói: “Bản quan hỏi xong rồi.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều ngẩn người.
Hai người đang quỳ nhìn nhau, Lâm Hoài Cảnh kinh ngạc nhìn Cố Hạnh Chi, rồi lại nhìn Tần Chú, sau đó mới ấp úng hỏi, “Hỏi, hỏi xong rồi?”
Cố Hạnh Chi “Ừ” một tiếng, đứng dậy nói với Tần Chú: “Mang hai người này về Hình Bộ, thẩm vấn riêng.”
Tần Chú nghiêng đầu khó hiểu, lại nghe Cố Hạnh Chi bổ sung: “Một trong hai ngươi, ai nhận tội trước thì ta sẽ cầu kiến hoàng thượng tha cho, còn người kia thì…”
Chàng dừng một lát, đoạn kết kéo dài rất rõ ràng và gọn gàng, như nắng xuân ấm áp trên sông Tần Hoài.
“Người kia không nói được thì giữ lại lưỡi cũng chỉ lãng phí, cắt lưỡi.”
Bước chân Lâm Hoài Cảnh run lên, nhìn công tử như tiên như ngọc trước mắt mà không thể tin vào lỗ tai mình.
Sau khi sửa sang lại y phục, Cố Hạnh Chi mới xoay người vào bên trong ánh lửa, phân phó Tần Chú: “Tần đại nhân đã nhớ kĩ là thời gian hai người đó bảo tách nhau ra chưa?”
“Nhớ kỹ.” Tần Chú gật đầu.
“Ừ,” Ánh mắt Cố Hạnh Chi nhìn xuống, dừng lại trên sắc mặt trắng bệch của hai người.
“Thẩm vấn đối mặt, nói láo, tạo chứng cứ giả thì Tần đại nhân biết rõ là tội danh gì rồi chứ?”
Tần Chú nghe vậy thì sáng mắt lên, nhìn Cố Hạnh Chi cố gắng nhịn cười rồi gật đầu.
Hắn không ngờ là Cố thị lang thánh hiền cả đời đọc sách lại cũng có lúc “gian trá” như vậy.
Đúng là hai ngày trước hắn đã tìm ra tên đội trưởng.
Lúc đó Cố Hạnh Chi đang ở Giang huyện để lo việc của Đàm Chiêu.
Một mình Tần Chú thẩm vấn suốt một ngày mà chẳng moi được gì từ miệng hắn ra.
Thật sự không còn cách nào, sau đó mới nhờ đến Cố Hạnh Chi.
Ai ngờ chàng đưa thẳng người đến Đại Lý Tự.
Chính mắt thấy dáng vẻ hoang mang lo sợ của tiểu thị vệ, lai đối mặt với điều kiện mà Cố Hạnh Chi đưa ra, có lẽ ai cũng đang đợi chỉ để bán đứng người kia.
Huống hồ nếu tên đội trưởng không chịu nhận tội, chỉ cần tiểu thị vệ méo miệng thì cũng có thể đột phá.
So với việc tự tay làm thì chi bằng tung ra mâu thuẫn, để bọn họ tự mình đánh ván cờ.
Niềm tin giữa con người với nhau luôn là thứ khó được kiểm chứng nhất.
“Ngươi có nghĩ chuyện này có liên quan đến Ngô Cấp không?” Tần Chú đuổi theo bước chân Cố Hạnh Chi, thấp giọng dò hỏi.
“Có, mà cũng không.”
Một câu ba phải, Tần Chú nghe mà dừng bước lại, “Ai cũng biết Ngô gia với Trần gia như nước với lửa, bây giờ Điện tiền ti còn bị kéo vào, làm sao mà Ngô Cấp không có liên quan được?”
“Nguyên nhân thì như ngươi đã nói.”
“Sao?” Tần Chú với vẻ mặt vô tri, đuổi theo vài bước nữa, dứt khoát kéo lấy tay áo Cố Hạnh Chi nói, “Cái tên Cố hoà thượng ngươi nói rõ ra coi!”
Quan phục màu tím bị kéo, Cố Hạnh Chi nhíu mày xoay người lại, mặt mày có hơi tức giận.
Chàng rút tay áo lại, vừa sửa sang vừa nói: “Đúng là bởi vì ai cũng biết bọn họ không hợp, nếu ta là Ngô Cấp, muốn động thủ thì chắc chắn sẽ không trải qua Điện tiền ti.
Huống hồ, người trong phái chủ hoà muốn giết Trần tướng nhiều đếm không xuể, thân là một hữu thừa tướng, hà tất gì ta phải động thủ, làm đao kiếm cho người khác sử dụng?”
Tần Chú cứng họng khi được hỏi.
Hắn càng thêm khó hiểu, ngăn cản đường đi của Cố Hạnh Chi để tiếp tục truy vấn, “Vậy ngươi nói có là ý gì?”
Cố Hạnh Chi vẫn giữ biểu cảm bình tĩnh đó, nhìn Tần Chú bổ sung: “Bởi vì suy luận lúc nãy chỉ là tình hình chung.
Nếu bởi vì tranh giành quyền lực thì Ngô Cấp không cần phải vội vã xử lý Trần tướng như vậy, lỡ xảy ra sự cố gì thì sao?”
Tần Chú nghiêng đầu nhíu mi lại, vẻ mặt khó hiểu.
Cố Hạnh Chi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đó của hắn, thở dài: “Nếu là Trần tướng thì sẽ biết cái gì uy hiếp đến chuyện của hắn, ta mà là Ngô Cấp thì sẽ dùng phương thức đơn giản nhất để động thủ.”
Tay áo được kéo thẳng ra, Cố Hạnh Chi khôi phục vẻ ngay ngắn không chút cẩu thả lúc này mới cất bước, đi vào xe ngựa chờ bên ngoài Đại Lý Tự.
Nhưng vừa mới lên xe, thành xe bị ai đó mở ra.
“Ngươi làm gì đấy?” Cố Hạnh Chi nhăn mày nhìn gương mặt nịnh nọt ở phía trước.
“He he!” Tần Chú cười gượng, nhảy lên xe ngựa Cố Hạnh Chi, nhích mông lại gần chàng, “Cố thị lang đa mưu túc trí, tiểu đệ đây bội phục sát đất.
Chi bằng nhân dịp hôm nay chúng ta đến Cố phủ quây quần bên nhau, thưởng trà ăn ngon, thảo luận bước tiếp theo nên làm như thế nào.”
Người nào đó lười động não nên quyết định bu bám người có thể giúp hắn bảo vệ đầu tóc này của mình.
Cố Hạnh Chi tức giận nói: “Trong phủ cơm canh đạm bạc, không dám tiếp Tần thị lang.”
“Ăn uống chỉ là việc nhỏ bỏ ngoài, sao có thể so được với tri kỷ tâm tình.” Nói xong hắn không cho Cố Hạnh Chi cơ hội phản đối, duỗi tay gõ gõ thành xe ra hiệu cho xa phu đi nhanh.
—
Cố hoà thượng: Ta đã bảo ngươi đọc nhiều sách rồi mà, biết cảnh khốn khổ của tù nhân ra sao không?
Tần Chú: ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...