Loạn Thần


Từ xa, có người cưỡi ngựa đi tới.
Tống Dục thu roi ngựa lại, nhìn đống hỗn độn trong thung lũng mà ngây người mất một lúc, sau đó hắn ta dừng ngựa ở đầu thung lũng rồi đi bộ vào.
Trong không khí vẫn còn vương hơi khói toát ra từ đống tro tàn còn sót lại sau khi đám cỏ khô bị đốt cháy, làm người ta cay mắt và nghẹt mũi, Tống Dục kéo mảnh áo choàng trên vai để che miệng và mũi, bước đến bên cạnh Cố Hạnh Chi với vẻ mặt kinh hãi.
Ngày thường, quân tử như ngọc tễ nguyệt thanh phong (1), hôm nay mặc một thân quân trang, mái tóc đen dày được cột lại cẩn thận gọn gàng trong phát quan (2) không sót một sợi, phong thái trang nhã lại nhiều thêm vài phần phong độ bất phàm.
Chỉ là...
Ánh mắt Tống Dục rơi vào trên đôi môi mỏng của kẻ nào kia vẫn còn lưu lại vết hằn màu đỏ —— sáng chói mắt giống như bị ai đó cắn ra vậy.
Đôi mắt đào hoa dạt dào thủy sắc xinh đẹp khiến người ta phải kinh diễm ấy hơi lim dim.

Sau nhiều năm lăn lộn trong chốn phong nguyệt, Tống Dục làm sao có thể không biết điều đó có ý nghĩa như thế nào được kia chứ.
Thế nhưng trong bầu không khí gối giáo chờ sáng, gươm tuốt sẵn vỏ, nỏ giương sẵn dây như bây giờ, Tống Dục thực sự không thể hiểu nổi, làm thế nào mà những dấu vết như vậy lại có thể xuất hiện trên cơ thể của Cố Hạnh Chi được.
Một trái tim vốn dĩ đã tràn đầy ngờ vực, trong nháy mắt chợt co thắt lại vài phần, nhưng dưới tình huống trước mắt chỉ có thể giả bộ hồ đồ cho qua.
Tống Dục dùng một tay che miệng và mũi, dùng tay kia xua đi đám khói trắng còn sót lại trước mặt, tiến lại gần Cố Hạnh Chi và hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Cố Hạnh Chi dường như vẫn còn đang ở trong trạng thái xuất thần, thần hồn bị một câu hỏi của hắn ta kéo trở lại.


Chàng quay sang một bên, ngơ người một lúc, sau đó mới nói ngắn gọn: "Đã có thích khách xâm nhập vào bãi săn rồi."
"Thích khách?" Giọng nói của Tống Dục phát ra cao thêm một chút, quay lại nhìn đống cỏ khô còn sót lại vẫn đang cháy ở xung quanh mình, nói: "Vậy thì những đám cháy này là do thích khách tạo ra hay sao?"
"Ừm." Sắc mặt của Cố Hạnh Chi không hề thay đổi: "Thích khách đã bố trí một cuộc phục kích ở Hổ Khiêu hiệp, sử dụng cỏ khô để tiến hành hỏa công, nhằm mục đích làm rối loạn tầm nhìn bên phía chúng ta, muốn lợi dụng sự hỗn loạn để ra tay hành thích ta."
"Vậy sao?" Tống Dục cau mày, tỏ vẻ khó hiểu: "Nếu như đã bày kế mai phục, bọn chúng chỉ cần chờ đến lúc huynh đi ngang qua rồi bắn tên là được.

Nếu như cỏ khô bị đốt cháy, chỉ sợ rằng đám khói dày đặc ấy sẽ che mất tầm nhìn của bọn chúng, như vậy thì bọn chúng làm sao có thể mai phục và ám sát huynh được nữa đây?"
"Ừ nhỉ?" Người trước mặt nhướng mày, chàng tỏ vẻ đã hiểu rõ ra mấu chốt.

"Thì ra là như vậy, vậy thì chả trách trận tập kích đã lên kế hoạch từ trước này lại không có kết quả."
"..." Tống Dục thật sự sắp bị việc Cố Hạnh Chi mở mắt nói xàm chọc cho tức đến bật cười luôn rồi.
Cố Hạnh Chi cũng đã nói rằng những tên thích khách này hành sự không dứt khoát nhanh gọn, thế nhưng lại để cho bọn chúng có thể chạy trốn mất, một kẻ cũng không sót, một chuyện khác thường như vậy, lấy ra để lừa mấy đứa trẻ con ba tuổi thì còn tạm được.
Nhưng mọi người đều là những người thông minh, lời cũng hỏi tới mức này rồi mà chàng còn bất chấp trả lời cho có lệ được, Tống Dục biết rằng bản thân mình không thể hỏi ra bất cứ điều gì từ Cố Hạnh Chi.

Vì vậy hắn ta chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, nhếch khóe miệng cười nói: "Không sao, còn may chán, huynh không sao là tốt rồi."
Cố Hạnh Chi vẻ mặt nặng nề, 'Ừ' một tiếng rồi lên ngựa, đưa mọi người rời đi.

Móng ngựa 'lộc cộc' phóng vụt đi xa, để lại một đường bụi mù bay tứ tung.
Tống Dục bỏ góc áo choàng dùng để che mũi và miệng của mình xuống, trầm ngâm nhìn về hướng Cố Hạnh Chi rời đi.
"Thế tử." Một tên tùy tòng thị vệ lại gần bên Tống Dục, nói nhỏ vào tai hắn ta: "Tiểu nhân cảm thấy đợt săn bắn mùa xuân của hôm nay thật sự rất kỳ lạ."
Tống Dục đứng chắp tay sau lưng, liếc xéo gã ta một cái, không hề tiếp lời.
Tên tùy tòng thị vệ có hơi khựng lại một lát, sau đó lại nói tiếp: "Đầu tiên là thị vệ của thân quân vệ dẫn chúng ta đi vòng quanh bãi săn, sau đó là cuộc phục kích bất ngờ mà tới nhưng lại bị thất bại ở Hổ Khiêu hiệp.

Ngài nói thử xem, Cố thị lang có phải là đang giấu giếm thế tử ngài chuyện gì đó hay không?"
Tống Dục cười lạnh một tiếng rồi cứ thế giữ im lặng mà xoay mình nhảy lên lưng ngựa.
Cố Hạnh Chi đương nhiên là có điều gì đó giấu giếm hắn ta.
Không chỉ vậy, Tống Dục còn biết rằng hơn phân nửa sự việc này có liên quan đến nữ thích khách đã lẻn vào Cố phủ trong khoảng thời gian trước kia.
Suy cho cùng thì lúc trước Cố Hạnh Chi đã phải một mình chịu đựng hai mươi roi gia pháp trong từ đường tổ tiên của Cố gia chỉ để được kết hôn với nàng, suýt chút nữa đã mất đi nửa cái mạng.

Cho dù là thế, khi nghe tin nàng gặp chuyện không hay, Cố Hạnh Chi vẫn một mực cường ngạnh chống đỡ thân mình, dọc đường không ngừng thúc ngựa, vội vã trở về Kim Lăng.
Hai người bọn họ quen biết nhau từ nhỏ, Cố Hạnh Chi người này như thế nào Tống Dục chẳng lẽ còn không hiểu rõ hay sao?

Nhất ý cô hành (3), sau đó lại tự mình ôm lấy tất cả mọi việc rồi lại một mình gánh vác.
Năm đó, khi Cố Hạnh Chi mới lên chín tuổi đã tuyệt thực bảy ngày trong Phật đường nhỏ, cũng chính là do tính khí ương ngạnh không biết học từ ai này gây nên.
Nếu không phải là đã quyết định chắc chắn muốn cưới nàng thì một người lạnh lùng và thờ ơ như Cố Hạnh Chi cũng sẽ không làm ra nhiều điều như vậy vì nàng.
Nhưng nếu đã như thế...
Thích khách, Ngô Cấp, Cố Hạnh Chi ...
Trước mắt, việc mà Tống Dục có thể khẳng định chỉ có lập trường của Ngô Cấp và Cố Hạnh Chi là đối lập nhau, thế còn tên thích khách kia thì sao?
Có vẻ như tên thích khách không phải là người của Ngô Cấp, cũng chẳng phải là người của Cố Hạnh Chi.
Tống Dục nhíu mày, ánh mắt tối sầm lại.
Tình hình hiện tại thật sự khó bề phân biệt, không có chút đầu mối nào.
Hắn ta thậm chí còn cảm thấy dường như có một bàn tay khác ở trong bóng tối, khuấy động thế cục của ván cờ này trong thầm lặng, đang tiếp tục hạ nốt ván cờ mà Trần tướng không kịp hoàn thành.
Vô số điều nghi vấn giống như khói sương ở xung quanh bao trùm lấy Tống Dục, khiến hắn ta sặc đến mức lồng ngực phải thắt lại.
Tống Dục che miệng, ho khan vài tiếng, sau đó nói với người tùy tòng thị vệ ở bên cạnh: "Sau khi trở về vương phủ, ngươi tìm cách tiết lộ tin tức cho Ngô Cấp rằng, trong đợt săn bắn mùa xuân này, Cố Hạnh Chi có khả năng đã thả cho nữ thích khách lúc trước chạy mất."
Hắn ta siết chặt sợi dây cương ở trong lòng bàn tay, sau đó lại chậm rãi nói: "Phái người tăng thêm tai mắt ở gần Cố phủ, án binh bất động canh chừng, ta vẫn luôn cảm thấy nữ thích khách kia sẽ quay lại tìm Cố Hạnh Chi."
Người khôn phải biết giữ mình, nếu như thế cục vẫn chưa rõ ràng thì thu liễm phong mang (4) mới là điều quan trọng nhất vào lúc này.
Nếu hắn ta đã không thể để lộ rõ bộ mặt thật của mình với Cố Hạnh Chi, vậy thì, cũng sẽ có kẻ nào đó muốn rêu rao tin đồn về nữ thích khách kia hơn cả hắn ta.

"Này!!!"

Tại một con hẻm yên tĩnh trong thành Kim Lăng, có thể nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân thoắt ẩn thoắt hiện phát từ nơi sâu thẳm.

Có một thứ gì đó vừa cứng vừa lạnh bị nàng kéo ra kêu 'soạt soạt', rồi tiếp đó là tiếng thanh gỗ kêu lên cót ca cót két.
"Hoa Thiêm, ngươi, cái đồ tiện nhân này! Ngươi cút ra đây cho ta! A a a a a!"
Mắt thấy mình đều đã gào suốt cả một buổi sáng rồi mà vẫn chẳng có ai để ý, Hoa Dương cũng mệt rồi, dứt khoát nằm vật ra, chân tay buông thõng, ngửa mặt lên trời.

Nhưng cả hai tay nàng đều bị trói chặt, vừa ngủ là sẽ kéo qua đỉnh đầu, nằm thẳng hay nằm nghiêng đều không dễ chịu gì.
Hoa Dương tức giận đến mức đá chân lộn xộn, chăn bông trên giường bị đá xuống đất, chiếc giường khung lại bất lực thở dài vài tiếng.
----
(1) Tễ nguyệt thanh phong: Dáng vẻ điềm tĩnh và tốt đẹp.
(2) Phát quan: Kẹp búi tóc của nam nhân thời xưa
(3) Nhất ý cô hành: Cô hành tức một mình hành sự.

Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác.
(4) Thu liễm phong mang: Giấu tài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui