Vừa dứt lời liền lưu loát thu tay lại, rút mũi tên ngắn kia từ ngực gã ta ra.
Chỉ trong chốc lát, máu tươi văng ra khắp nơi.
n Hồng Huyết Châu lặng yên nhuộm vành tai nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, kết thành một mảnh diễm sắc, phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của nàng, giống như một cái kiều tai san hô đỏ nho nhỏ.
"Hoa Dương!" Hoa Thiêm ở một bên nhìn thấy biến cố như vậy thì trở nên kinh hãi, một tay kéo nàng ra, tức giận chất vấn: "Muội điên rồi sao?!"
Người trước mặt nghe vậy, chỉ chậm rãi dùng tay áo lau vết máu trên cằm, thản nhiên nói: "Gã ta quá ồn ào."
Hoa Thiêm dường như sắp bị cái lý do này của nàng làm cho tức giận đến ngất đi luôn rồi.
Với tình cảnh hiện tại, đừng nói là Hoa Hồ, nếu không phải bởi vì hai người họ hầu như ngày nào cũng đều ở cùng một chỗ, Hoa Thiêm cảm thấy, e rằng ngay cả chính mình cũng sẽ hiểu lầm, là Hoa Dương báo tin cho Cố Hạnh Chi.
Mà nàng thì tốt rồi, lười giải thích, không nói hai lời, trước mắt bao người trực tiếp động thủ giết chết đại sư huynh.
Lần này, cho dù là có nàng ta làm chứng, Hoa Dương cũng rất khó có khả năng không bị người trong Lâu truy cứu trách nhiệm.
Nữ nhân này! Làm việc mãi mãi cũng chỉ biết tùy tâm tùy hứng.
Sau một thời gian ngắn ngẩn người, những tên thích khách đồng hành tựa hồ đều hiểu ra được cái gì, nhao nhao rút tên, bắn về phía Hoa Dương.
Mà người của Cố Hạnh Chi cũng đã nhanh chóng vây công từ phía sau bọn họ.
Cỏ khô bị đốt cháy ở lưng chừng núi, khói dày đặc bốc lên tận đỉnh núi.
Hổ Khiêu hiệp là một cửa đón gió, cho nên đám người Cố Hạnh Chi ở dưới khu vực đáy hẻm núi có gió núi thổi qua, cũng sẽ không bị một lượng nhỏ của đám khói dày đặc này ảnh hưởng tới.
Cứ như vậy, những kẻ mai phục dưới tình huống bị đám khói dày đặc che mờ đôi mắt, không dám tùy tiện phát động tiến công nhóm người trong hẻm núi.
Chỉ có thể bị bao vây lại ở trên đỉnh núi, bó tay hết cách.
"Đi mau!" Hoa Dương kéo theo Hoa Thiêm, chạy về phía hẻm núi.
Cố Hạnh Chi đã chuẩn bị chu toàn, tất nhiên sẽ không dễ dàng để cho bọn họ có cơ hội đột phá vòng vây.
Cho nên vọng tưởng thoát ra khỏi vòng vây từ trên đỉnh núi, là một điều không thể nào có thể xảy ra được.
Như vậy, trước mắt thì phần thắng duy nhất của bọn họ chính là dập tắt đám cỏ khô trên sườn núi, dùng màn khói dày đặc để quấy nhiễu tầm nhìn của đám người Cố Hạnh Chi trước.
Mà một khi Cố Hạnh Chi lâm vào hiểm cảnh, trách nhiệm của bọn thị vệ, sẽ từ vây bắt thích khách, biến thành bảo hộ cho Cố Hạnh Chi.
Hoa Dương nghiêng người trèo lên bụi cây trên sườn đồi, trượt khỏi đỉnh núi.
Cơ hồ là cùng một lúc, Hoa Thiêm giống như cũng hiểu ra được tính toán của nàng, đi theo nàng tung người trượt từ đỉnh núi trượt xuống.
Trong lúc nhất thời, đám khói dày đặc vốn chỉ quanh quẩn ở sườn núi đã ùn ùn kéo xuống.
Tiếng gió núi thê lương thổi qua, làm cho thế lửa càng lúc càng mãnh liệt, tầm nhìn của mọi người nhất thời bị khói bụi ngăn cản.
Bên tai vang lên tiếng đao binh liên tiếp chém giết.
Bởi vì tầm nhìn không tốt, cung tiễn chuyên dùng để công kích từ xa đều mất đi tác dụng, hộ vệ và đám thích khách đều chỉ có thể sáp lại vật lộn.
Nhưng mà trong một mảnh hỗn loạn ấy, Cố Hạnh Chi lại chỉ lẳng lặng ngồi im, con ngựa dưới thân chàng nặng nề đánh cái xì mũi, nôn nóng bất an.
Cố Hạnh Chi không nghĩ tới đám người kia lại chó cùng rứt giậu đến tình trạng như này, hoàn toàn là một bộ tư thế muốn đồng quy vu tận với bọn họ.
Nhưng trong một khoảnh khắc, đáy lòng của Cố Hạnh Chi lại sinh ra một chút vui mừng hoang đường.
Phía sau chợt có một thoáng khí tức nhàn nhạt đang đến gần —— ngọt ngào mềm mại như kẹo mạch nha, lại hỗn tạp mùi vị máu tươi tanh nồng rõ ràng.
Hai loại mùi hương mâu thuẫn bẩm sinh đan xen lẫn nhau, sinh ra một cỗ hài hòa quái dị.
Dòng khí hỗn loạn xẹt qua bên cạnh gò má, một bàn tay trắng nõn từ trong sương mù dày đặc đột nhiên hiện ra, cực kỳ chuẩn xác đánh về phía cổ của Cố Hạnh Chi!
Ngay lập tức, Cố Hạnh Chi vội né ra, đồng thời xoay người xuống ngựa, đổi khách thành chủ mà giữ lấy cổ tay mảnh khảnh kia, ngón tay khẽ động, đã chính xác ấn lên mạch môn của nàng, sau đó dùng cánh tay dài ôm chặt lấy, rồi ôm người nọ hung hăng đặt ở trên vách đá bên cạnh.
"Ưm..."
Hơi thở từ mũi phát ra tiếng hậm hừ khe khẽ, giống như mọc ra một cái móc câu trêu ghẹo lòng người vậy.
Một thứ lạnh lẽo mà cứng rắn, đè lên cạnh eo của Hoa Dương.
Gió núi cuốn theo sương mù, nàng ngước mắt nhìn về phía nam nhân đối diện với mình —— ánh mắt lạnh lùng mà cứng rắn, phảng phất còn lạnh lẽo hơn cả thanh chủy thủ đang đặt bên hông nàng.
Hương vị của Cố Hạnh Chi lặng lẽ ùa tới, khí tức gỗ mộc ôn hòa mà không có tính công kích, tỉ mỉ vây quanh nàng, quen thuộc như thường ngày.
"Cố Trường Uyên." Hoa Dương nửa mỉm cười lên tiếng: "Đã lâu không gặp..."
Nam nhân trước mắt bất động thanh sắc nhìn nàng, trong đôi mắt sâu thẳm kia dường như có muôn vàn cảm xúc bắt đầu tuôn ra.
Đã lâu không gặp.
Đúng thật là đã lâu không gặp rồi.
Sau khi từ biệt được một tháng, mỗi khi đến thời khắc đêm khuya vắng vẻ, ở trong thư phòng, dưới hành lang, mỗi một nơi từng có sự hiện hữu của nàng, Cố Hạnh Chi đều nhớ tới gương mặt lúc thì ngây thơ, khi thì lộng lẫy.
Tỉ mỉ, sinh động, trong đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt lấp lánh ánh sáng long lanh, rõ ràng là diện mạo dịu dàng, giữa hai hàng lông mày lại ẩn chứa một vẻ diễm sắc như ngọn lửa đang rực cháy.
Một khuôn mặt như vậy, không giống như bất kỳ nữ nhân nào mà Cố Hạnh Chi từng gặp trong quá khứ; nhưng cũng là một khuôn mặt như vậy, thường làm cho chàng bởi vì trong nháy mắt tâm triều cuồn cuộn mà thất thần đến hốt hoảng.
Nàng phảng phất giống như là người qua đường duy nhất xông vào trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, và cả quãng đời khô cằn nhất của Cố Hạnh Chi.
Lặng yên không một tiếng động làm rối loạn tất cả điểm mấu chốt cố thủ của hắn, sau đó không thèm để ý mà chuồn đi.
Đáng giận!
Thật sự rất đáng giận!
Nhưng đến lúc này, khi một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt như vậy, Cố Hạnh Chi bắt đầu hoài nghi hận ý và sự chấp nhất của mình đối với nàng, đến cùng là có bao nhiêu phần xuất phát từ lập trường trái ngược của hai người, lại có bao nhiêu phần đến từ sự tín nhiệm ỷ lại ban đầu, đến cuối cùng lại triệt để ngoan độc và dứt khoát?
Suy nghĩ như thế, thanh chủy thủ lạnh lẽo trong tay đã hướng về phía thân thể mềm mại trong ngực gần thêm một tấc.
"Buông tay chịu trói, ta sẽ không đả thương nàng."
Vẫn là giọng nói dịu dàng ôn nhuận nho nhã như trước, phảng phất chỉ cần lớn giọng hơn một chút thôi cũng sẽ làm cho Cố Hạnh Chi không thể khống chế được cảm xúc của mình được nữa.
Nhưng mà người trước mặt vẫn bất động, trong màn sương mù dày đặc, bình tĩnh nhìn chàng, một lúc lâu sau, đột nhiên cười rộ lên.
Cố Hạnh Chi hơi giật mình, sau một khắc, Hoa Dương ấy vậy mà lại khẽ nhón chân lên, cúi đầu, ở bên tai chàng, cảm thán mà nói: "Cố Trường Uyên, kỳ thật vừa rồi ta phát hiện, hình như ta..."
"Có hơi nhớ chàng."
Có hơi nhớ chàng...
Lọn gió nóng ẩm thổi qua bên tai, là dịu dàng ngọt ngào, cũng là nguy hiểm đẫm máu.
Trái tim của Cố Hạnh Chi nhói lên một cái, ngay tức thì, một đôi môi mềm mại mà ướt át đã ấn lên môi của chàng.
——————
Cố đại nhân: A a a a a! Nàng phạm quy rồi!
Hoa: Không thích sao?
Cố đại nhân: ...Thích...!Lần sau xin hãy tiếp tục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...