Đã rất lâu rồi Hoa Dương mới ngủ được một giấc ngủ dài như vậy.
Những ngày ở bên cạnh Cố Hạnh Chi tựa như một giấc mộng dài, sự bình yên nhàn hạ kia giống như từ sau khi nương nàng mất, nàng chưa từng cảm nhận lại được.
Tất cả trí nhớ của nàng đều dừng lại ở bếp lò bốc hơi nóng trong căn bếp kia, nồi nước trên bếp sôi lên ùng ục, bốc hơi nóng trắng xóa, ngọn đèn chập chờn mờ nhạt nhuộm vào hơi nước đang bốc lên làm lan tỏa sự ấm áp, êm dịu.
Hoa Dương ngồi sau một tấm thớt, một tay chống đầu, im lặng nhìn.
Nữ nhân trong hơi nước mù mịt có dáng người tinh tế, trong lúc bận rộn, bà dao động không ngừng thì hôi nước màu trắng luôn quanh quẩn bên người.
Bả vai nhỏ bé kia giống như bị thứ gì đó đè ép rất mạnh, thoáng chốc bà đã khom người, nhưng khi bà mở nắp nồi, quay đầu nhìn Hoa Dương thì vẫn cười đến mặt mày cong cong.
Hình ảnh đứng yên ở thời khắc này, ngọn đèn bên người đã cạn, nàng nhìn thấy rất mờ, giống như có một vòng xoáy bắt đầu trỗi dậy.
Gương mặt trong trí nhớ của nàng méo mó, mộng đẹp bỗng nhiên biến thành ác mộng.
Hoa Dương nhìn thấy mình còn nhỏ bé bị đè lên thớt, một thanh dao trắng hếu nhoáng một cái, ánh sáng lạnh lẽo uy hiếp đến giữa lưng nàng.
Nhưng cơn đau đớn nàng tưởng tượng lại không hề xuất hiện, nàng cảm thấy bản thân mình đã ở trong một cái ôm ấm áp và mềm mại, bỗng nhiên nàng bổ nhào về phía trước, bên gò má đã ướt một mảnh, tanh, nóng và dính dính.
Hoa Dương khẽ giật mình, sau lưng nàng lại truyền đến một giọng nam trầm thấp, chàng nói: “Đừng sợ! Bây giờ muội rất an toàn.”
Trong hơi thở của hắn có kèm theo hương gỗ thoang thoảng.
Hình ảnh thay đổi, tất cả đều trở lại đêm ở chính đường của hình bộ kia.
“Cố Trường Uyên…” Tựa như trong cơn mơ, nàng đã thấp giọng nỉ non một câu.
“Muội đã tỉnh?” Từ bên ngoài thực tế, giọng nói của Hoa Thiêm xuyên thấu vào sự huyền ảo kia, kinh hoàng phá tan ác mộng.
Hoa Dương miễn cưỡng tỉnh lại, nàng nhíu mày nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Hoa Thiêm, chỉ cảm thấy trong đầu của mình đã trống trơn.
“mới vừa rồi muội kêu tên ai” Hoa Thiêm hỏi, gương mặt bình thường luôn lãnh đạm lại nổi lên gợn sóng, sắc mặt như màn đêm
“Tên?” Hoa Dương chớp mắt mấy cái, nàng vô tội nói: “Ta mơ thấy nương ta rồi.”
“Nương muội họ Cố?”
Hoa Dương liếc nàng ta một cái, nàng chống đỡ cánh tay muốn ngồi dậy, Hoa Thiêm rất tự giác giúp đỡ nàng, tiện thể còn chuyển một cái nệm đến.
“Muội trở nên yếu đi.” Hoa Thiêm ngồi trở lại ở mép giường, nàng ta nghiêng đầu, im lặng nhìn nàng
Hoa Dương vẫn là dáng vẻ chẳng thèm quan tâm đến gì như trước, nàng khẽ mỉm cười, quay đầu sang chỗ khác.
Người trước mặt lại càng mạnh mẽ kéo đầu nàng quay lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Có phải muội thích Cố Hạnh Chi không?”
Trong phòng yên tĩnh một lúc, bỗng chốc Hoa Dương cười lên.
Có lẽ vì cười quá lớn làm vết thương trên vai bị nứt ra, đau đến mức nàng phải hít một tiếng.
Lúc này Hoa Dương mới lấy lại thái độ không tập trung trước sau như một nhìn Hoa Thiêm nói: “Nếu ta nói cho tỷ biết là hắn thích ta, tỷ có tin không?”
Hoa Thiêm giật mình, tức giận đến mức trợn trắng mắt.
Nàng ta dứt khoát vươn tay ra nắm lấy bả vai bị quấn ba lớp bên ngoài của Hoa Dương, nói: “Ừm, hắn thích muội nên cho muội một mũi tên?”
Hoa Dương nghe vậy lại cười vui vẻ hơn.
Nàng gật đầu, một bàn tay xoa lên vai bị thương của mình, ánh mắt nàng giống như đang chìm vào ký ức đẹp đẽ nào đó.
Nửa ngày sau, nàng mới lầm bầm nói: “Hắn là một người rất thú vị! Lần nào hắn cũng có thể tạo nên sự bất ngờ cho ta.”
Hoa Thiêm không thể tin nhíu mày, lạnh lùng nhắc nhở: “Dù ta chưa từng gặp được người mình ngưỡng mộ, nhưng ta vẫn có thể biết một người bình thường ưa thích người nào đó, họ thà rằng bản thân mình bị thương cũng sẽ không làm tổn thương người mình thích.”
“Ừm.” Hoa Dương gật đầu.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Hoa Thiêm càng hiện lên sự vui vẻ và chắc chắn nhiều hơn: “Nhưng hắn không phải người bình thường! Hắn cũng chỉ điên như vậy đối với ta mà thôi.
Điều này có thể nói rõ rằng, với hắn mà nói ta và những người khác không giống nhau.”
“…” Hoa Thiêm hoàn toàn bị mạch suy nghĩ đáng sợ kia làm cho nghẹn lời, nàng ta phải cố gắng rất lâu để bản thân bình tĩnh lại.
“Thuốc của ta đâu?” Cánh tay nhỏ đột nhiên chạm bàn tay lạnh buốt, Hoa Dương bắt lấy cánh tay của nàng ta, cười hì hì hỏi.
Hoa Thiêm bị kiểu nói chuyện đông một câu tây một câu này của nàng làm cho ngơ ngác, nàng ta im lặng chuyển đến nhìn Hoa Dương bằng một ánh mắt mù tịt.
Hoa Dương chớp mắt mấy cái, chân thành nói: “Không có gì để thúc đẩy vết thương khép lại? Thuốc bổ khí lợi máu? Ta đã chảy rất nhiều máu, nếu không bồi bổ cho tốt thì nhiệm vũ trong cuộc săn mùa thu phải làm sao?”
Bàn tay tái nhợt đã bị Hoa Thiêm bắt lấy.
Nàng ta mở to mắt nhìn gần Hoa Dương, khó có khi nghiêm túc nói: “Cuộc săn mùa thu kia là chuyện quan trọng, không được để xảy ra sai lầm, với dáng vẻ lúc này của muội…”
Dường như người trên giường căn bản không nghe nàng ta nói, nàng vẫn vén chăn đứng lên, đi đến cạnh bàn, bưng bát thuốc sắp nguội lạnh lên, làm ra vẻ sắp uống.
“Hoa Dương.” Hoa Thiêm lại bắt lấy tay nàng thêm một lần nữa, trong giọng nói cũng có chút lo lắng, đôi mắt nàng ta lạnh nhạt quét đến, rơi vào mắt nàng, thâm sâu không hiểu rõ.
“Ta mặc kệ Cố Hạnh Chi có thích muội hay không, nhưng ta phải nhắc nhở muội, nếu không muốn tên của mình nằm trên văn kiện nhiệm vụ của Bách Hoa Lâu thì tốt nhất muội nên cách xa hắn ra một chút.”
“Ồ.” Hoa Dương tùy tiện trả lời một câu, nàng ngẩng đầu uống sạch chén thuốc kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...