Loạn Thần


“Ngươi bảo hắn đến chính đường chờ ta!”
Trong đêm yên tĩnh, dù Phúc bá đã cố gắng hạ thấp giọng nhưng trong phật đường vẫn truyền đến tiếng nói của ông.

Cố Hạnh Chi nhắm mắt, chắp tay trước ngực, thả kinh phật trên tay xuống nói: “Ta thay y phục xong sẽ đến ngay.”
Trong chính đường, Tống Dục mặc trên người cẩm bào màu đỏ thẫm đang dùng quạt giấy trên tay gõ vào lư hương bạch ngọc hình hoa sen.

Màu sắc sặc sỡ, khoa trương như thế, dù là ai mặc trên người đều bị người ta chê cười, chế nhạo một câu “Lòe thiên hạ”, nhưng nếu là Tống Dục mặc vào sẽ chỉ khiến người khác sinh ra lòng cảm thán “Thiếu niên lang tao nhã, tuyệt đại hào hoa”.
Cố Hạnh Chi mặc thanh sam, áo choàng trắng, nho nhã, dửng dưng, nhưng sắc mặt chàng tái nhợt, sự ủ rũ trong đôi mắt thì không thể nào che giấu được.
Thuở nhỏ Tống Dục và chàng có giao tình, lúc này nhìn thấy chàng tự dằn vặt thành dáng vẻ này, nếu nói hắn ta không hổ thẹn thì đó là giả.
“Đừng!” Tống Dục đỡ cánh tay Cố Hạnh Chi đang chuẩn bị hành lễ, hắn ta bất cần cười nói: “Theo tước vị, huynh phải bái ta, theo quan chức, ta phải bái huynh, cứ tới lui như thế cũng không ngại phiền phức sao?”
Cố Hạnh Chi thản nhiên đồng ý một tiếng, rồi Tống Dục ngồi vào ghế bành dưới bậc.
“Vốn dĩ ta đã muốn đến thăm huynh sớm hơn, nhưng nghe Tử Vọng nói mấy ngày nay huynh đóng cửa không gặp khách, cho nên…’
Hắn ta còn chưa nói xong đã bị Cố Hạnh Chi phất tay ngăn lại.


Dưới ánh nến dịu nhẹ, chàng im lặng hơi cúi đầu, lông mi dài, đậm rủ xuống in dưới mi mắt trắng đến mức gần như trong suốt một cái bóng mờ nhạt, nhìn chàng lạnh lẽo nhạt nhẽo không giống như có sự sống.
“Niệm Cập, ta và ngươi quen biết đã lâu, ta cũng không cần vòng vèo với ngươi.” Cố Hạnh Chi ngừng lại một lát mới nói tiếp: “Hôm nay tìm người đến đây chính là muốn làm một giao dịch với ngươi.”
Tống Dục giật mình lo lắng.

Hắn ta vất vả lắm mới thu lại dáng vẻ lúc nào cũng cà lơ phất phơ này, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Cố Hạnh Chi.
“Ta biết ngươi yêu thích ngựa, bởi vì đất phong ở Dị Châu gần Bắc Lương, vì vậy trước kia trong vương phủ đã trả một số tiền lớn mua vài con Hãn Tuyết Bảo Mã do chính Bắc Lương nuôi dạy.”
Tống Dục nghe nói vậy thì sững sờ, nhưng còn chưa đợi hắn ta kịp mở miệng, Cố Hạnh Chi đã nói tiếp: “Ta dự định mượn dùng.”
Những lời này đúng như Cố Hạnh Chi đã nói trước đó, chàng vào thẳng vấn đề.

Tống Dục bị lời dạo đầu thẳng thừng này của chàng làm cho chấn động đến nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Chẳng qua hắn ta cũng không trách.

Trước khi Cố Hạnh Chi nhậm chức trung thư thị lang, chàng là ngự sử đài ngự sử trung thừa, chuyên quản việc vạch tội bách quan, đánh giá thành tích, chàng có thể nắm được nhược điểm lối sống phóng túng, tiêu tiền như nước của hắn ta cũng không có gì là kỳ lạ.

Dù sao những việc này cũng chỉ là hắn cố ý làm cho triều đình nhìn.
Nhưng lần này, Cố Hạnh Chi đi thẳng vào vấn đề muốn mượn ngựa, tạm thời Tống Dục cũng không nghĩ ra rốt cuộc trong hồ lô của chàng đang bán thuốc gì.
“Chẳng qua ngươi cứ yên tâm!” Cố Hạnh Chi lại nói: “Trừ ta ra sẽ không có ai biết ngựa đó là của ngươi.

Sau khi chuyện này thành công, nếu ngươi muốn Quần mục ty(1) chưởng quản ngựa trong thiên hạ này, ta sẽ cho ngươi.”
Chàng vừa dứt lời, Tống Dục hoàn toàn giật mình, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lập tức giảm bớt vẻ nhấp nháy hắn ta cố tình tạo ra.

Tống Dục nhìn Cố Hạnh Chi, im lặng chớp mắt.
Cho hắn ta Quần mục ty? Dù là ai nghe được lời này của Cố Hạnh Chi cũng đều ngoác mồm ngạc nhiên hoảng sợ.
Chưa nói đến dưới tình thế trước mắt, Bắc Lương đang nhìn chằm chằm, chưởng quản Quần mục ty này đến cùng có ý nghĩa như thế nào, đến phái chủ chiến trong triều đình đã nhiều lần đề nghị Bắc phạt nhưng rất khó thành, một phần nguyên nhân chính là vì Quần mục ty này đã bị Ngô Cấp khống chế, không điều động đủ chiến mã.
Bây giờ Cố Hạnh Chi muốn Quần mục ty về tay mình, xem ra chàng đã quyết tâm muốn tham gia vào tranh giành đảng phái, trực diện chống lại Ngô Cấp.

Thế nhưng từ thái độ Lâm Hoài Cảnh đối xử với Yểu Yểu giả kia mà nói, nếu Ngô Cấp chính là kẻ đã ám sát Trần tướng thì Lâm Hoài Cảnh sẽ không cười trên nỗi đau của người khác đi truy bắt thích khách.
Vốn dĩ hành động lần này của Tống Dục là muốn dùng Yểu Yểu thật làm mồi nhử dò xét cơ sở của Ngô Cấp, nhưng kết quả là làm cho tất cả mọi chuyện càng thêm khó bề phân biệt.
Hắn ta có thể nhìn ra được đạo lý này thì Cố Hạnh Chi không phải là không biết, vì vậy lần này chàng muốn đối phó với Ngô Cấp…
Gió đêm thổi ánh nến run rẩy, trong đầu hắn ta có muôn vàn suy nghĩ, nhưng ngay thời khắc này lại ầm vang một tiếng.

Tống Dục nhớ đến quyển kỳ phổ(2) kia của Trần tướng.
Khí tử(3) nhập cuộc.
Chẳng lẽ trước khi chết Trần tướng đã nhìn rõ hướng đi của ván cờ, ông biết sau khi mình chết, người có đủ khả năng kế tục tư tưởng của ông chỉ có một mình Cố Hạnh Chi.
Nói không chừng trước đây Trần tướng cũng đã biết triều đình triệu ông vào kinh thành và nhận chức hồng lư tự thiếu khanh, như vậy Bắc Lương, cuộc săn mùa xuân, còn cả chuyện hắn ta cất giấu danh mã…
Lại có bao nhiêu chuyện đã sớm nằm trong kế hoạch của ông?
Ván cờ đã bày xong, chỉ đợi gậy ông đập lưng ông.
Hiện tại chỉ sợ rằng Cố Hạnh Chi cũng đã hiểu rõ điểm này, chàng quyết định làm theo chỉ dẫn của Trần tướng, làm chuyện mình nên làm, xem xét rồi làm.
Vì vậy Trần tướng đã an bài thế này là muốn mình và Cố Hạnh Chi liên thủ với nhau sao?
Trong lòng Tống Dục run lên, bàn tay bên dưới ống tay áo rộng bỗng nhiên nắm chặt lại, bên thái dương cũng nhanh chóng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Cả căn phòng đều lung lay trong ánh nến, hắn ta nhìn về phía Cố Hạnh Chi.

Hai người đã biết nhau hơn mười năm, từ trước đến nay hắn ta đều hiểu rõ tính tình người này thế nào.

Hậu nhân của Cố thị, vì muôn dân trong thiên hạ, nhưng trước mắt chàng cũng không biết chuyện mình cần làm rốt cuộc sẽ liên lụy đến đâu.

Nếu có một ngày nọ, nếu hai người bọn họ đi ngược hướng nhau, chỉ với cổ tay của Cố Hạnh Chi, Tống Dục tự nhận bản thân không phải đối thủ của chàng.
Hắn ta đã khổ tâm ẩn núp mười năm nay, nếu không muốn công lao đổ biển, lẽ ra hắn ta nên kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi thế cục rõ ràng hơn mới là kế sách vững chắc.
Kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu.

Nếu trước mắt Cố Hạnh Chi muốn đối phó với Ngô Cấp, Tống Dục sẽ vui vẻ giúp đỡ, hơn nữa nếu có thể sắp xếp người của mình vào Quần mục ty, với hắn ta mà nói đây là trăm lợi mà không có hại.
Mạch suy nghĩ ầm ầm sôi trào, rồi dần dần nguội đi, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, tràn đầy ý cười.

Tống Dục nghiêng người sang một bên của ghế bành, hắn ta cười nói: “Vậy cứ quyết định như thế đi!”
(1) Quần mục ty: Tên một bộ phụ trách vấn đề chuồng trại, chăn nuôi và huấn luyện ngựa.
(2) Kỳ phổ: Sách dạy đánh cờ.
(3) Khí tử: Từ bỏ, chiến thuật phổ biến và thực tế trong cờ tướng, cố tình từ bỏ một hoặc nhiều quân cờ cho đối phương để đạt được mục đích nhất định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui