Loạn Thần


Kim Lăng về đêm rất nhộn nhịp, huyên náo.

Trên phố đã sáng đèn, người ngựa qua lại ồn ào sôi động.
“Nhìn đường.”
Bên tai vang lên tiếng hét giận dữ làm thần trí Hoa Dương vốn đã đờ đẫn bỗng chốc thanh tỉnh.

Cánh tay vốn đang buông thõng bỗng hướng về phía cổ người đó mà bóp chặt, Hoa Thiêm bị nàng làm cho lảo đảo vài bước.
“Ngươi dám đánh ngất ta?” Giọng điệu đe dọa, lãnh đạm quen thuộc vang lên.

Hoa Dương bật cười, vươn tay túm lấy mái tóc xõa của Hoa Thiêm khiến nàng ta đau đớn “Hí” một tiếng nhưng vẫn không tránh thoát được.
Vừa rồi đúng thật là Hoa Thiêm đã cứu nàng vào lúc nguy cấp.
Thật ra từ lúc ở Đại Lý Tự bên bờ sông Tần Hoài muốn bắt Hoa Dương, Hoa Thiêm đã âm thầm lẻn vào đám đông chờ có cơ hội liền đưa nàng đi.
“Nghiêm túc?” Hoa Thiêm hỏi nàng với giọng điệu tức giận không che giấu.
Hoa Dương biết nàng ta định nói gì, kiên quyết nói: “Người và ngựa cùng vấp ngã, ta không tin là tỷ không động thủ.”
“Ta nói chính là muội động thủ.” Hoa Thiêm châm chọc nói: “Ta còn tưởng rằng muội chỉ hứng thú với cổ và ngực người khác thôi chứ.”
Hoa Dương bĩu môi, thật sự không còn sức lực để so đo với nàng ta, đành phải nhích lại gần nàng ta.
Trên đường đi, cả hai đều nghe nói Cố Hạnh Chi đã phong tỏa khắp thành, mọi con đường trong thành đều có trạm kiểm soát.

Cứ hễ thấy một nữ tử trở về vào ban đêm thì các binh sĩ sẽ kiểm tra từng người một.
Hoa Dương mặc áo choàng đen đung đưa trong gió, kéo mũ trùm kín mặt.


Hai người đi dọc bờ sông đến một chiếc xe người, Hoa Thiêm cởi áo choàng trên người, đưa cho Hoa Dương: “Nhét nó vào trong bụng.”
Hoa Dương thân mình còn lo chưa xong, cũng không thèm hỏi mà làm theo lời nàng ta.

Hoa Thiêm đỡ nàng rồi hướng về phía một phu xe đang thu xe.
“Phu xe.” Hoa Thiêm cất tiếng gọi với vẻ lo lắng.
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, còn chưa kịp hỏi thì Hoa Thiêm đã nói: “Muội muội ta mang thai được chín tháng rồi, vừa rồi rơi xuống nước nên đã động đến thai khí, hiện tại có vẻ như muốn sinh rồi.

Nhà ta đã mời bà đỡ rồi, có thể nhờ ngài cho chúng tôi đi nhờ một đoạn được không?”
Hoa Dương ngẩn ra, bởi vì vừa nãy đánh nhau mà rơi xuống nước cho nên váy của nàng đã đẫm máu.

Vốn dĩ đang lo lắng không biết giải thích thế nào thì nghe Hoa Thiêm nói như vậy, biến mọi chuyện trở nên có lý.
Thấy ánh mắt phu xe liếc qua, nàng nhanh chóng kéo chặt áo choàng, chỉ để lộ cái bụng đang nhô ra do nhét đầy quần áo bên trong.
Quả nhiên phu xe cho hai người lên xe ngựa.
Sau khi Hoa Dương ngồi dựa vào thành xe, Hoa Thiêm lấy từ trong thắt lưng ra gói bột cầm máu, nói: “Đau thì cứ kêu ra, đợi đến khi đi qua trạm kiểm soát thì cứ kêu to lên.”
“Nhớ kỹ chưa?” Nói xong liền kéo vạt áo để lộ ra một cái lỗ lớn đầy máu trên vai.

“A—”
Tiếng thét chói tai của người phụ nữ phát ra từ chiếc xe ngựa khiến cho người qua đường chú ý.

Đúng như dự đoán, chiếc xe ngựa đi trên đường chính chưa được bao lâu thì bị các binh sĩ đang kiểm tra chặn lại.
“Thịch thịch thịch —”

Người tới cầm chuôi đao gõ vào thành xe, nghiêm nghị nói: “Người bên trong xuống xe để Hình bộ phụng mệnh kiểm tra.”
Vẻ mặt Hoa Dương hơi nghiêm lại, sắc mặt tái nhợt.

Tuy nhiên Hoa Thiêm bình tĩnh nhìn nàng, sau đấy dùng bàn tay dính đầy máu vén màn xe lên.
Mùi máu tanh nồng nặc trong xe ngựa xộc thẳng vào mặt khiến các binh sĩ giật mình rút kiếm.

Hàn khí quanh Bạch Sâm Sâm lóe lên, Hoa Thiêm cố ý ngồi lại, dùng toàn bộ thân thể che khuôn mặt của Hoa Dương.
“Có chuyện gì vậy?” Quan binh nghiêm nghị.
Hoa Thiêm cố ý sửng sốt một hồi, kinh ngại đáp: “Hồi, hồi bẩm quan gia, muội muội ta sắp sinh rồi, hiện tại đang vội vàng về nhà tìm bà đỡ…”
Vài người nghe thấy vậy liền nhăn mày, ánh mắt nhìn Hoa Thiêm rồi lại nhìn người người phụ nữ phía sau nàng ta.
Trong xe ngựa có một nữ nhân yếu ớt nằm trên giường xe, váy áo bê bết máu, có thể nhìn thấy vài đường nét mờ nhạt từ phần bụng dưới phình to ẩn dưới lớp áo choàng đen bên ngoài.
Một tên binh sĩ với vẻ mặt nghiêm nghị dùng tay đẩy Hoa Thiêm qua một bên như muốn vào trong xe ngựa để kiểm tra.
“A – Tỷ tỷ, tỷ tỷ….

cứu muội…”
Nữ tử trên xe la hét thất thanh, giọng nói đứt quãng không có sức lực.
Tên binh sĩ kia nghe thấy âm thanh, tay đang nâng tấm vải bỗng run lên.

Hoa Thiêm nghẹn ngào cầu xin: "Đại nhân, xin ngài hãy thương xót chúng ta, muội muội ta thật sự sắp không ổn rồi.


Mạng người quan trọng, còn chưa kể đây là một xác hai mạng nữa.”
“Cái này…”
Thấy các binh sĩ kiểm tra do dự, Hoa Thiêm lại xốc màn xe lên một chút.

Nàng ta hơi nghiêng người sang một bên để lộ đôi chân dài nõn nà bê bết máu dưới vạt váy của Hoa Dương.
Lúc sinh con đều phải cởi quần dài, vừa rồi để đề phòng vạn nhất, Hoa Thiêm đã quẹt vài vết máu lên đùi nàng.

Bây giờ nhìn lại quả thật rất giống việc đó.
Các binh sĩ đồng loạt sững sờ, có người đỏ mặt, có người tái mặt rồi quay đi, khoát tay ra hiệu cho xe ngựa của bọn họ qua.
Hoa Thiêm vừa khóc vừa cười cảm ơn bọn họ, sau đấy xoay người ngồi trở lại.
“Chát —”
Xe ngựa chậm rãi đi qua con đường dài phồn hoa, đèn lồng hai bên đường đung đưa, ánh trăng trên đỉnh đầu trắng như tuyết.
Tần Chú ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên mái hiên hành lang, thở dài rồi lại nhìn bóng người ẩn hiện trong làn khói xanh.
Màn đêm tĩnh mịch tràn ngập hương thơm của cây đàn hương trắng vốn dùng trong cửa Phật, trầm tĩnh và nội liễm giống như cảm giác chàng luôn mang lại cho mọi người vậy.
Mãi sau Tần Chú mới biết được, hai ngày trước, lúc mà Cố Hạnh Chi từ Trần Lưu trở về đã phải chịu 20 roi ở từ đường Cố gia.

Vì vậy, đêm đó, sau khi chàng tiến cung thỉnh xong mệnh lệnh liền không chịu nổi nữa mà ngất đi.
Nghĩ tới việc người này trước giờ chưa từng được ai chăm sóc cho nên Tần Chú không yên tâm, bèn xen ở Cố phủ.

Ấy vậy mà việc đầu tiên sau khi Cố Hạnh Chi tỉnh dậy đó là tự nhốt mình trong Phật đường nhỏ của Cố phủ.
Năm ngày năm đêm, ngoại trừ những công việc cần thiết thì không gặp khách cũng không ăn cơm.

Chàng lặng lẽ quỳ gối trên tấm nệm và đọc kinh Phật trước tượng Phật Quan m bằng ngọc trắng.
Tần Chú nhớ rằng lần cuối Cố Hạnh Chi làm việc này là khi chàng 9 tuổi.

Năm đó, mẫu thân của Cố Hạnh Chi bị ông nội chàng nhốt trong Phật đường nhỏ này, không cho mẫu tử bọn họ gặp nhau.
Khi đó, Tần Chú đến Cố phủ tìm chàng để thảo luận về một sách luận do Quốc Tử Giám tư nghiệp để lại.

Khi còn sống, Cố công không dám lơ là vì thân phận con trưởng của công chúa, nên đã nhờ Phúc bá đưa chàng đến Phật đường này.
Ngoài cửa, Phúc bá đang bí mật nhét một thanh lương khô vào tay chàng, khóc lóc cầu xin chàng mang đồ vào trong.

Bởi vì Cố công không cho phép thiếu gia gặp phu nhân.

Cho nên chỉ cần Cố Hạnh Chi đến Phật đường thì sẽ bị phạt không được ăn, mà thiếu gia đã mấy ngày không ăn gì rồi.
Tần Chú khó hiểu nhìn làn khói xanh lơ lửng bên trong, dưới tấm bình phong ngăn cách hai mẫu tử, một Cố Hạnh Chi bé nhỏ đang yên lặng ngồi bên cạnh mẫu thân chàng.
Nàng niệm kinh sám hối, còn chàng ở một bên yên lặng nhìn.
Nghe nói khi đó chàng đến Phật đường 7 ngày liên tục, trong 7 ngày đó đều là bụng đói cho đến khi bị ngất xỉu mới được người hầu khiêng ra ngoài.

Nhưng sau đó sức khỏe tốt lên thì Cố Hạnh Chi vẫn bí mật đến Phật đường gặp mẫu thân chàng.
Cứ như vậy hai bên giằng co với Cố công mãi đến khi Cố phu nhân qua đời hai năm sau đó.
Có lẽ vì thời thiếu niên khô khan, Cố Hạnh Chi chưa từng nếm trải tình cảm ấm áp, cho nên luôn lạnh nhạt xa cách đối xử với mọi người.
Người đời luôn cho rằng Cố thị lang là người hiền lành, khiêm tốn và dễ gần, nhưng Tần Chú biết, người này thực chất là một người tàn nhẫn - tàn nhẫn khi tuyệt thực ở Phật đường, tàn nhẫn khi cắt đứt cuộc hôn nhân bảy năm, và lần này vẫn tàn nhẫn như vậy khi âm thầm chịu đựng những trận đòn roi.
Cố Hạnh Chi từ trước đến nay luôn như vậy, làm việc đều tuyệt tình như vậy, không bao giờ để lại cho mình một đường lui.
Hiện giờ sau vụ án Trần tướng đã ép hắn đến đây.

Tần Chú biết, chàng có lẽ không chịu nổi nữa rồi.
“Đại nhân,” bên cạnh vang lên giọng nói của Phúc bá, Tần Chú dựa người vào hành lang nhìn nhìn.
Phúc bá liếc nhìn Cố Hạnh Chi trong phòng, nhỏ giọng nói: “Tống thế tử đến rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui