Sông Tần Hoài vào lúc mặt trời lặn có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong ngày.
Mặt sông lăn tăn gợn sóng phản chiếu hoàng hôn màu đỏ cam của bầu trời đang ngập trong nắng chiều.
Mặt trời đang lặn dần ở cuối chân trời, tỏa ra ánh chiều tà màu đỏ thẫm, trông như máu của ai đó bị hắt lên trên.
Cố Hạnh Chi ghìm lấy dây cương trong tay, dừng ngựa bên bờ phía nam sông Tần Hoài.
Người của Đại Lý tự và Hình bộ đã bao vây toàn bộ nơi này.
Nhờ có quan binh sơ tán, xung quanh không còn đám đông tụ tập, nhưng nhìn ra xa vẫn có thể thấy được một khung cảnh đông đúc.
Sông Tần Hoài, lúc hoàng hôn.
Khung cảnh trước mắt trùng hợp với giấc mộng.
Cố Hạnh Chi hoảng hốt, trong chớp mắt cũng quên luôn việc phải xuống ngựa.
Mãi cho đến khi có một người từ trong đám đông chạy tới gọi chàng: “Cố thị lang.”
Người đi tới là thị vệ của Tần Chú
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Chàng nghiêng người thu lại roi quất ngựa, lạnh lùng hỏi.
Thế nhưng động tác ấy đã động đến vết thương trên lưng, khiến cơ thể chàng chững lại, suýt chút nữa thì bị ngã từ trên ngựa ngã xuống, may sao thị vệ bên cạnh đã nhanh chóng đỡ chàng dậy.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Chàng gạt tay thị vệ ra, đứng thẳng rồi hỏi lại lần nữa.
Thị vệ giật mình, vội vã đáp lại: “Hôm nay cô nương trong phủ đại nhân ra ngoài mua đồ, đi tới tiệm gia cụ (1) thì gặp phải Đại Lý tự đang muốn đến bắt người.”
“Bắt người?” Cố Hạnh Chi cau mày nhìn hắn ta, “ Bắt ai?”
Thị vệ ngừng một lúc, cúi đầu nói: “Lâm đại nhân nói nhận được tin đáng tin cậy rằng cô nương trong phủ đại nhân rất khả nghi nên muốn bắt nàng về Đại Lý tự tra hỏi.
Hiện tại Tần thị lang đã mang theo người tới, đang đối đầu với Đại Lý tự…”
Không đợi y nói xong, Cố Hạnh Chi đã ra lệnh: “Đi thông báo cho Tần thị lang và Lâm đại nhân biết rằng ta đã tới rồi.”
Chỉ một lúc sau, đám người trước mặt đã bắt đầu nhao nhao náo loạn.
Bọn họ lần lượt tránh sang hai bên, chừa lại lối đi ở giữa cho Cố Hạnh Chi.
Chàng nhìn thấy một nữ tử toàn thân áo trắng ở cuối con đường.
Nàng đang sợ hãi núp ở sau lưng Tần Chú, bóng dáng mờ ảo tựa làn khói, nhìn thế nào cũng cảm thấy mơ hồ.
“Cố thị lang!” Không đợi Cố Hạnh Chi mở lời trước, giọng của Lâm Hoài Cảnh đã vang lên từ trong đám đông.
Nghe thấy tiếng gọi như vậy, Tần Chú và Hoa Dương đồng thời nhìn sang.
Thế nhưng khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Hạnh Chi không dám nhìn thẳng Hoa Dương, chàng rời mắt đi chỗ khác.
Lâm Hoài Cảnh mặc một bộ áo quan màu tím, thong dong bước ra từ phía sau một đám thị vệ, ánh mắt mang theo sự giễu cợt nhìn về phía Cố Hạnh Chi.
Đi đến trước mặt chàng, Lâm Hoài Cảnh làm bộ làm tịch ra vẻ vái lễ, nói: “Trên tay Lâm mỗ tiếp nhận một vụ án, vốn định dẫn cô nương trong phủ của đại nhân về Đại Lý tự tra hỏi, nhưng không hiểu sao lại bị Tần thị lang nửa đường mang người tới ngăn cản, nói là nhờ cậy Y đại nhân…”
“Có văn tự phê chuẩn bắt tội chưa?” Chàng lạnh lùng hỏi một câu.
Lâm Hoài Cảnh sững lại, giả bộ không hiểu, nói: “Lâm mỗ còn chưa biết bắt đầu từ lúc nào mà ta đường đường là Đại Lý tự muốn dắt một thường dân để tra hỏi còn cần phải có văn tự phê chuẩn của triều đình.
Cố thị lang quan tâm cũng hơi nhiều rồi đấy…”
Đôi mắt lạnh lùng của chàng liếc y, Lâm Hoài Cảnh im bặt không nói gì nữa.
Y nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Cố Hạnh Chi vang lên ở đỉnh đầu, có chút rùng mình: “Nàng ấy là chủ mẫu tương lai của chi trưởng Cố thị của ta, thê tử chưa xuất giá của quan lớn tòng tam phẩm triều đình chứ không phải là một thường dân.”
Lâm Hoài Cảnh bị giọng điệu lạnh lùng của chàng làm cho choáng váng, kinh sợ, run rẩy lùi lại sau một bước, giả tạo đỡ lấy mũ quan trên đầu.
Y ổn định lại trong chốc lát, sau đó khoé miệng nở một nụ cười nhẹ, hỏi Cố Hạnh Chi: “Cố thị lang chắc hẳn không biết điều Lâm mỗ muốn hỏi vụ án nào đâu nhỉ?”
Nói xong, y giơ tay phải lên, đầu ngón tay ngoắc ngoắc đám người phía sau.
Trên con đường ồn ào vang lên tiếng bước chân bịch bịch.
Một lúc sau, một nữ tử khoác áo choàng đi tới từ phía sau Lâm Hoài Cảnh.
Nàng ta mặc một chiếc áo choàng đen lớn trùm kín đầu nên không thể nhìn rõ mặt.
Lâm Hoài Cảnh khẽ cười một tiếng, nói với Cố Hạnh Chi: “Cố thị lang hẳn là chưa từng gặp qua cô nương này.
Sáng sớm nay đã có người đưa nàng ta tới Đại Lý tự của ta.”
Trong lúc nói, Lâm Hoài Cảnh làm một động tác tay ra hiệu với nữ tử kia.
Nàng ta lấy ra một món đồ từ trong hầu bao ở thắt lưng, đưa đến tay Lâm Hoài Cảnh.
Sau đó nàng ta cởi chiếc áo choàng trùm đầu, để lộ ra khuôn mặt ẩn hiện bên trong.
Đó là một khuôn mặt có nét hơi giống với Đàm Chiêu.
Ngũ quan khá thô, cằm lẹm ngắn, giữa trán cũng có chút khí thế anh hùng giống Đàm Chiêu.
Lâm Hoài Cảnh nhận lấy món đồ nữ tử đưa tới, đưa ra trước mặt Cố Hạnh Chi, nói: “Cố thị lang tuy chưa từng thấy muội muội của cố hữu, nhưng với tình huynh đệ thân thiết với Đàm Chiêu mười mấy năm, ngài chắc hẳn sẽ biết món đồ này.”
Cố Hạnh Chi sững sờ, khi nhìn xuống chàng chỉ thấy một chiếc khóa trường mệnh (2) làm bằng bạc đang lẳng lặng nằm ở đó.
Bóng chiều tà màu đỏ mạ lên trên nó một lớp ánh vàng, hai chữ “Bách Tuế” khắc ở mặt trước nóng như đổ lửa.
Sao chàng có thể không biết.
__________
(1) Tiệm gia cụ: tiệm bán đồ nội thất
(2) Khóa trường mệnh: là biểu tượng chúc lành, khỏe mạnh, cầu nguyện cho những điều tốt đẹp nhất.
Thường được dành tặng cho trẻ em hoặc những người trẻ tuổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...