Loạn Thần


Tin tức hậu duệ dòng họ Cố sắp thành thân được lan truyền nhanh một cách chóng mặt.
Chỉ trong vài ngày, trong ngoài triều, đầu phố cuối hẻm đã bàn tán xôn xao cả lên.
Vốn dĩ việc Cố Hạnh Chi thăng làm quan tam phẩm khi còn trẻ tuổi đã đủ thu hút sự chú ý về chuyện hôn sự, cộng thêm tin đồn về câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt - uống nhầm một ánh mắt cơn say theo cả đời của Cố Thị Lang khi gặp mỹ nhân, tiểu nương tử vì Cố Thị Lang mà không màng danh dự.
Tin tức về hôn sự này nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán của người dân thành Kim Lăng sau bữa ăn.
Một lão tiên sinh nghe xong, khẽ phẩy quạt thở dài than thở: “Thế gian ngày một suy tàn.”
Một vị khuê nữ nghe xong, vô cùng phẫn uất ôm lấy hai gò má: “Không biết liêm sỉ.”
Chủ mẫu của khuê nữ trong nhà nghe thấy, vẻ mặt đầy khinh thường, quở một câu đầy ẩn ý: “Không biết thận trọng.”
Tống Thanh Ca nghe mà vỡ mộng đẹp…
“Điều này! Không! Thể! Được!”
Tiếng kêu khóc thảm thiết, kèm theo những tiếng đập phá nặng nề.

Cả buổi chiều, những món đồ cổ bài trí trong phủ thế tử đều sắp bị nàng ta đập nát.
Những người hầu trong phủ run rẩy khuyên ngăn, sợ tiểu tổ tông nhà họ đập trúng bọn họ, nhưng nếu không ngăn nàng ta thì cả gia sản này của thế tử trong chốc lát sẽ không còn.
“Chuyện này không thể được! Không thể được, không thể được, không thể được!!!” Tiếng kêu bỗng nhiên cất cao hơn, gần như vỡ ra.
Tống Thanh Ca dường như vẫn chưa hả giận, nước mắt đầm đìa vớ lấy chiếc bình cổ lưu ly hình gợn sóng trên kệ, dùng sức ném ra ngoài.
Tống Dục vừa hay trở về.


Vừa bước đến trước cửa thư phòng, một vật bay đến trước ngực mình, hắn ta nhanh chóng né qua một bên, một tiếng “loảng xoảng” vang lên, chiếc bình lưu ly vỡ tan tành ngay dưới chân.
Nhìn những mảnh sành sứ và ngọc bích vỡ vụn vương vãi khắp nhà, lòng Tống Dục vô cùng đau đớn.
Người bên trong vẫn chưa biết gì, lần này nhìn thấy miếng ngọc như ý trên kệ sách của Tống Dục, lập tức cầm lấy định tiếp tục ném ra ngoài.
“Dừng lại!”
Tống Dục giận dữ hét lên một tiếng, xông lên giành lại thứ đồ đang nằm trong tay của Tống Thanh Ca, quay đầu trừng mắt nhìn nàng ta nói: “Muội điên rồi sao?! Đồ của phụ vương mà muội cũng dám đập!”
Tống Thanh Ca bị quát đến ngây người, nhìn vào ngọc như ý trong tay Tống Dục rồi nhìn hắn ta, “oà” một tiếng khóc cất lên.
“Phụ Vương,… muội nhớ phụ vương” Tống Thanh Ca dựa người vào kệ sách, liên tục khóc không ngừng, “Nếu như phụ vương vẫn còn ở đây… sớm đã cho định hôn sự cho muội và Trường Uyên ca ca, làm gì có chỗ cho ả tiện nhân kia…”
Tống Dục liếc xéo nàng ta, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói : “Chỉ vì một tên nam nhân, có đáng không?”
“Đáng!” Tống Thanh Ca hét lên, “Muội từ nhỏ đã thích huynh ấy, muội thích huynh ấy, thích huynh ấy, thích huynh ấy, muội thích huynh ấy lâu như vậy, dựa vào đâu mà một ả đào bỗng nhiên xuất hiện cướp đi huynh ấy! Muội…”
Lời vừa dứt, Tống Thanh Ca lại bắt đầu khóc lóc.
Tống Dục bị nàng ta làm cho nhức đầu, đem ngọc ỷ cất vào chiếc tủ thấp phía sau áng thư, sau đó mới hừ lạnh với nàng ta một tiếng: “Vậy thì muội ở đây khóc có tác dụng gì, chí ít cũng phải chạy đến thư phòng của Cố Trường Uyên mà khóc lóc, đập phá.”
“...” Tống Thanh Ca nghẹn ngào, tiếng khóc cũng nhỏ dần.
Tống Dục thấy khó chịu vì bộ dạng hèn nhát của nàng ta, trợn mắt nói: “Chỉ biết phá của ta.”
Nói xong, hắn ta nhận lấy chiếc khăn tay từ người hầu rồi đưa tay ra sau đỡ lấy đầu của Tống Thanh Ca, lau mặt cho nàng ta.
Tống Thanh Ca bị hắn ta nhấn mạnh đến mức ngửa người ra sau, khua tay trong không trung một lúc mới đứng vững được.

“Đừng, đừng lau nữa,...!Lớp trang điểm, lớp trang điểm của muội bị trôi hết rồi!”
“Úi chà!” Tống Dục vứt chiếc khăn mặt trong tay đi, “Khóc thành ra thế này còn nhớ đến lớp trang điểm.

Nếu đã lo lắng như vậy, chi bằng tìm cách khiến Cố Hạnh Chi không lấy nàng ta.”
Tống Thanh Ca sau khi nghe xong lời này có chút sững sờ, khóe miệng khẽ mở, buồn bã nhìn Tống Dục: “Huynh, huynh nói như vậy là có ý gì?”
Tống Dục lấy chiếc khăn ướt từ tay người hầu để lau tay, nhìn thấy bộ dạng không biết gì của Tống Thanh Ca, anh ta tức giận nói: “Muội cứ đợi thêm vài ngày, hôn sự này của Cố Hạnh Chi sẽ không thể thực hiện được.”
*
Tại hậu viện Cố phủ.
Vào tiết giao mùa từ Xuân sang Hạ, buổi trưa trời có hơi nóng.
A Phúc lê thân hình mập mạp của mình, nhảy lên, trèo lên cửa sổ mở hờ, ngóc đầu chen vào thư phòng của Cố Hạnh Chi.
“Meo…”
Nó nhẹ nhàng cất tiếng chào Cố Hạnh Chi, bước tới và dụi đầu vào tay chàng.
Cố Hạnh Chi cười, vuốt ve lưng của nó rồi lấy một chiếc bánh Mã Đề cho nó ăn.

Vốn dĩ định lấy thêm một miếng, lúc giơ tay mới phát hiện người bên cạnh đã âm thầm lấy đĩa bánh để qua chỗ khác.

Ánh mắt Hoa Dương đầy phẫn nộ, không cho Cố Hạnh Chi lấy bánh của nàng đem cho A Phúc ăn.
Cố Hạnh Chi sững sờ một lúc rồi bất lực cười, ôm A Phúc đặt lên đùi rồi hỏi Hoa Dương: “Rốt cuộc A Phúc đã chọc gì muội? Lần trước ta đã thấy muội và nó không hợp nhau.”
Hoa Dương nhìn con mèo đang diễu võ dương oai trong vòng tay Cố Hạnh Chi, chiếc đuôi nhọn màu vàng cam thỉnh thoảng lướt qua quai hàm sắc nhọn của nó như đang muốn khiêu khích.
Chọc gì đến nàng? Chàng còn có mặt mũi hỏi sao?
Sau lần hai người tiếp xúc thân mật với nhau, Cố Hạnh Chi lần đầu xin lỗi nàng, nói rằng chàng thực sự không nên làm thế trước khi thành thân với nàng.
Sau đó, Cố Thị Lang lại trở lại bộ dạng cứng nhắc không động vào người lạ trước đây của mình.

Chưa nói đến ngày thường không ôm hôn cái nào, ngay cả buổi tối cũng cố ý về trễ, thường là Hoa Dương không thức nổi mà thiếp đi trước.
Nhân việc này, không cho nàng có thêm bất cứ cơ hội nào để bỏ lỡ.
Hoa Dương khịt mũi hừ một tiếng rồi vùi đầu vào sách không thèm để ý đến chàng.
Quyển sách trong tay nàng là do Cố Hạnh Chi nhờ Tần Chú gửi đến phủ, đều là mấy cuốn sách dày nói về những vật phẩm cần thiết trong hôn lễ.

Cố gia không có chủ mẫu, Cố Hạnh Chi cứ thế đưa đồ cho Hoa Dương, để nàng tự chọn.
Những ngón tay trắng mảnh mai của nàng lướt qua từng dòng chữ nhỏ dưới bức họa: bốn bức bình phong thêu hoa bốn mùa, cửu chuyền linh lung châu, bộ tứ quý với họa tiết sóng lượn bằng gỗ hoa lê…
Hoa Dương nhớ đến phòng ngủ trống không của Cố Hạnh Chi, cảm thấy cái gì cũng muốn mua, lấp đầy căn phòng mới tốt.

Vì vậy nàng vừa đọc vừa chép, chẳng mấy chốc đã viết đầy cả một trang giấy.
Thấy Hoa Dương phớt lờ mình, Cố Hạnh Chi chỉ nghĩ rằng nàng đang nổi nóng, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực, vì vậy chàng ôm A Phúc sát qua đó.
“Ta nghĩ cái này cũng rất hay,” Chàng chỉ vào bức họa chiếc xích đu bằng gỗ, “ngày thường nếu muội buồn chán cũng có thể ngồi chơi.”

Nói xong lại chỉ vào chiếc tủ gỗ hoa lê vàng bên trang khác nói: “Chiếc tủ này cũng tốt, đủ lớn, về sau có chỗ cho muội để y phục.”
Xùy ~
Hoa Dương trong lòng thầm khinh bỉ, lúc này đột nhiên lại tỏ ra nịnh bợ, chứng tỏ chàng biết bản thân đã chọc cho nàng không vui.
Biết rồi mà vẫn vờ diễn, tâm tư của tên mặt trắng này quả thật rất thâm sâu.
Trong lòng Hoa Dương vừa oán thầm vừa viết ra chiếc xích đu bằng gỗ lê và tủ gỗ mà Cố Hạnh Chi vừa chỉ trong giấy.
Lật sang trang khác, Hoa Dương nhìn thấy thứ mà nàng chưa từng thấy bao giờ.

Thứ đó giống hai chiếc chuông nhỏ cỡ đốt ngón tay, trông giống như được làm bằng bạc, trên đó chạm khắc hoa văn phức tạp, trông hơi kỳ quái.
Hoa Dương ngây ra một lúc rồi lại dời tầm mắt xuống dòng chữ bên dưới bức họa, trên trang giấy vàng sẫm có ghi vài dòng chữ nhỏ: “Miến Linh chuyên dụng cho nữ”.
Mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy nó qua, nhưng việc phụ nữ dùng Miến Linh thì nàng có nghe qua.

Người ta bảo rằng đó là một loại vật dụng khuê phòng dành cho phu thê được du nhập từ nước ngoài, đưa vào âm đạo của phụ nữ khi ân ái, sau đó khi hai người thân mật sẽ khiến cho việc ân ái trở nên kích thích hơn.
Tim nàng đập loạn một nhịp, Hoa Dương cảm thấy Cố Hạnh Chi ở bên cạnh cũng đang loạn nhịp.
Cũng không biết là do nàng thật sự tò mò hay đang cố ý trêu chọc nam nhân này.

Hoa Dương giả vờ không biết rồi đẩy cuốn sách về phía Cố Hạnh Chi, ánh mắt nàng như muốn hỏi: “Đây là cái gì?”
“Khụ khụ…” Cố đại nhân cả người nhẹ bẫng, nhất thời không cười nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui