Loạn Thần


Lời này của Phúc bá làm cho tất cả mọi người bất ngờ.
Ở Nam Kì không có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, hơn nữa dân phong cũng tương đối rộng rãi, nhưng danh tiết vẫn là thứ rất quan trọng đối với những nữ tử chưa xuất giá.
Chuyện như vậy đối với nam tử chẳng qua chỉ là một hồi xuân phong tuyết nguyệt, nhưng mà đối với nữ tử lại là một vết nhơ không thể xóa bỏ.
Mà trong lời khai vừa rồi của Hoa Dương, đêm khuya, cùng nhau, cô nam quả nữ, cơ hồ đề cập đến toàn bộ những gì có thể làm người khác suy nghĩ đến cảnh tượng hương tình kiều diễm.

Cho dù giữa hai người bọn họ hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến cho một nữ tử khuê các như Hoa Dương bị người ta dán lên cái nhãn “Không có liêm sỉ”.
Mọi người nhất thời tĩnh lặng, lo sợ nhìn về phía Cố Hạnh Chi đang ngồi một bên.
Nhưng mà hắn chỉ hơi chau mày, im lặng chăm chú nhìn nữ tử đang quỳ gối ở dưới công đường.

Biểu tình trên mặt không nhìn thấy chút tức giận nào, ngược lại còn mang theo áy náy và lo lắng.
Chìm nổi trong quan trường đã lâu, tất cả mọi người cũng sớm thành tinh rồi, sẽ không có ai không hiểu rõ sự im lặng và biểu tình đó có ý nghĩa gì.
Nhưng mà Cố thị là dòng dõi thế gia lâu đời, gia phong nghiêm khắc cẩn trọng.

Chưa nói đến chuyện phu nhân dòng chính mỗi đời đều xuất thân từ hậu duệ quý tộc, chỉ bàn đến chuyện chưa có hôn ước chưa có danh phận đã dây dưa với nam nhân khác, cho dù hai bên thật sự là lưỡng tình tương duyệt thì Cố thị cũng tuyệt đối sẽ không hạ thấp ngạch cửa mà để nữ tử như vậy trở thành chủ mẫu được.

Cho nên Hoa Dương quỳ ở đây là để làm chứng cho Cố Hạnh Chi, đồng thời cũng khiến bản thân vĩnh viễn không thể bước vào đại môn của Cố thị.
Lâm Hoài Cảnh ngồi bên trên nở nụ cười ác ý, liếc nhìn Cố Hạnh Chi trào phúng nói: “Ngươi nói ngươi và Cố thị lang ở cạnh nhau cả một đêm, bản quan không nghe lầm chứ?”
Hoa Dương gật gật đầu, sau đó cúi người xuống sâu hơn.
“Nhưng nếu bản quan nhớ không lầm, Cố thị lang vẫn luôn là người quang minh lỗi lạc, phẩm cách cao thượng.

Chẳng lẽ là ngươi muốn giúp Cố thị lang thoát tội nên mới bịa đặt ra chuyện bôi nhọ danh dự của Cố thị như vậy chứ?”
Không chờ Hoa Dương lắc đầu phủ nhận, Lâm Hoài Cảnh bỗng nhiên phẫn nộ quát lên một tiếng: “Người dưới công đường không chỉ dám làm chứng giả, còn có nghi ngờ liên quan đến việc bôi nhọ danh dự thị lang tam phẩm của triều đình, người tới! Kéo xuống đánh ba mươi bản!”
“Ngươi dám!”
Cố Hạnh Chi vẫn luôn trầm mặc ngồi bên cạnh lập tức mở miệng.
Chàng lạnh lùng nhìn Lâm Hoài Cảnh, trầm giọng nói: “Lâm đại nhân có chuyện gì cứ hỏi Cố mỗ, tội gì phải đi khó xử một tiểu cô nương thân mang ách tật như thế.”
“Được.” Lâm Hoài Cảnh đập bàn một cái, hai hàng lông mày nhướng lên nói: “Vậy Lâm mỗ xin hỏi Cố thị lang có phải vì để thoát tội nên có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, ngay cả việc gia phong của Cố thị bị người khác bôi nhọ cũng có thể làm như không thấy?”
“Bôi nhọ?” Cố Hạnh Chi thấp giọng cười một tiếng, rõ ràng là âm thanh ôn nhuận nhưng lại khiến người khác cảm thấy lành lạnh.

Con ngươi sâu hút của chàng nhìn về phía Lâm Hoài Cảnh, biểu tình trầm tĩnh như mặt hồ không một gợn sóng, một lúc lâu sau chàng mới chậm rãi nói: “Nếu muốn nói đến bôi nhọ, vậy phải là Cố mỗ làm bẩn danh dự của Cố thị, Lâm đại nhân muốn trách phạt cũng nên hướng về Cố mỗ.”
“Ha ha…” Lâm Hoài Cảnh cũng cười rộ lên, y đáp lại: “Luật pháp triều ta từ trước đến nay vẫn có quy định không thể dùng hình với người sĩ(1), Cố thị lang không cần lấy chuyện này ra uy hiếp ta.


Nhưng thân là Đại Lý Tự Khanh, Lâm mỗ vẫn phải có quyền dùng hình phạt để tra án.”
Nói xong y lại vung tay lên, ra lệnh cho nha dịch lên dưới: “Đánh!”
Nha dịch tuân lệnh vây lại, giơ gậy gỗ trong tay đánh xuống eo Hoa Dương.
Tay giơ lên gậy rơi xuống, một trận gió đánh úp lại.
Cho dù hôm nay trước khi ra cửa Hoa Dương đã chuẩn bị tốt tinh thần để diễn trò “Khổ nhục kế”, nhưng lúc này nàng vẫn không khỏi cảm thấy tức giận.
Nàng đã trà trộn giang hồ gần mười năm, ngay cả cao thủ cũng khó có cơ hội làm nàng bị thương.

Hiện giờ vì để câu dẫn một tên tiểu bạch kiểm mà nàng lại phải trả giá nhiều như vậy.
Muốn đánh thì cứ đánh đi, dù sao có thống khổ nào mà lúc làm thích khách nàng chưa từng trải qua chứ.
Chỉ hy vọng tên tiểu bạch kiểm này có thể có tình có nghĩa một chút, đừng làm nàng phải chịu ăn đánh oan.
Nghĩ như thế, Hoa Dương cắn chặt răng căng cứng thân thể, sẵn sàng tiếp nhận trận đòn
“A…”
Nhưng đau đớn như trong dự đoán của nàng lại bị thay thế bởi một tiếng kêu rên khe khẽ.

Hoa Dương bị đẩy về phía trước một chút, rồi sau đó nàng cảm thấy bản thân bỗng rơi vào một vòng tay ấm áp.

Bờ ngực rộng lớn, cánh tay hữu lực, còn có một mùi hương gỗ ấm áp, là mùi hương của quần áo sau khi được mặt trời chiếu ấm.
Hô hấp nóng bỏng của chàng phả xuống, làm tóc mai của nàng hơi bay bay, mang theo cảm giác tê dại ngứa ngáy.
Cố Hạnh Chi đang vòng tay ôm cả người nàng vào trong lồng ngực, không chịu buông ra.
Tên tiểu bạch kiểm này…
Cố Hạnh Chi ngơ ngẩn, đầu óc bởi vì kinh ngạc mà trở nên trống rỗng.
Bởi vì nàng biết, việc làm ra hành vi không hợp quy củ ngay trước mặt công chúng đối với một người nghiêm kỷ như Cố Hạnh Chi rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Suy nghĩ của nàng thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
Nàng có được hồi báo xứng đáng, có sự đắc ý bởi vì đã thực hiện được quỷ kế của mình, còn có cảm giác ê ẩm chua xót, phát ra từ nơi mềm mại nhất sắp bị lãng quên trong lòng nàng.
Đó là loại cảm giác mà nàng gần như đã quên đi, giống như vị của quả hồng chưa chín hết, vừa đắng vừa chát.
Nha dịch phụ trách hành hình thấy thế sợ tới mức buông lỏng gậy gỗ, vội vàng quỳ xuống liên tục dập đầu xin tha.
Ngay cả Lâm Hoài Cảnh vẫn luôn hung hăng buộc tội thấy thế cũng sửng sốt, ánh mắt y chạm phải ánh mắt của Cố Hạnh Chi, bị sát ý ngập trời trong đôi mắt thâm đen của chàng dọa cho một thân mồ hôi mỏng, nhất thời không biết nên làm thế nào.
“Đại nhân!” Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân của thị vệ, đánh vỡ không khí yên lặng trên công đường.
Thị vệ kia đứng ở ngoài công đường cúi đầu nghiêm nghị nói: “Trong cung, trong cung phái người tới.”
“Trong cung?” Lâm Hoài Cảnh sửng sốt, không thể tin tưởng vào lỗ tai mình.
Sau đó tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, chỉ qua một lát, thị vệ của Điện Tư Tiền đã đứng đầy bên ngoài công đường của Hình Bộ.


Ngọn đuốc cháy lập lòe, trong đêm tối cực kỳ bắt mắt, chỉ thoáng chốc toàn bộ Hình Bộ đã bị ánh lửa sáng chói chiếu rọi.
“Các vị đại nhân.” Từ sau đám người truyền đến một âm thanh quen thuộc, là Đại thái giám hầu hạ bên cạnh Huy đế.
Thị vệ đứng dạt ra hai bên để lộ ra một con đường cho hắn đi vào, hắn nâng thánh chỉ minh hoàng trong tay, nghiêm mặt nói: “Xin mời quỳ xuống lãnh chỉ.”
Nói xong hắn nâng thánh chỉ lên, chậm rãi mở ra, cao giọng tuyên chỉ.
Huy đế đã tỉnh.
Không chỉ có như thế, không biết là hắn nghe được chuyện Cố Hạnh Chi tự ý sử dụng quân mã từ chỗ nào, hiện tại hắn hạ một đạo thánh chỉ, bên trong tỏ rõ chuyện quân mã là ý tứ của hắn.
Như thế thì chuyện này đã không phải là Cố Hạnh Chi vượt qua quyền hành sử dụng quân mã, mà là tuân theo khẩu dụ của Huy đế để làm việc.
Bởi vậy có thể thấy, Huy đế quả thật là quyết tâm muốn bao che cho Cố Hạnh Chi, muốn đỡ chàng thượng vị.
Vẻ mặt của Lâm Hoài Cảnh đang quỳ bên dưới đã chuyển thành màu xám.

Y tự cho là đúng mà muốn đánh đòn phủ đầu, hiện tại lại hoàn toàn trở thành trò cười.
“Khâm thử — —”
___________
(1): ngày xưa những người đã trải qua thi cử được xếp vào giới Sĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận