Loạn Thần


Một thị vệ từ bên ngoài vội vã chạy vào, vái lạy nói: “Bên ngoài có người đánh trống, nói là có thể làm chứng cho Cố đại nhân.”“Không có.”
۰┈┈۰Giờ Tý, đêm khuya thế này, e là ngay cả người gác cổng cũng đã nghỉ ngơi.

Cứ như vậy, ngoại trừ Lý Khác thì không ai có thể chứng minh Cố Hạnh Chi ở đâu trong đêm đó.
‘Có nhớ việc này’, mà không phải ‘thật có việc này’, Lâm Hoài Cảnh hỏi câu hỏi thật thú vị.Cố Hạnh Chi vẫn luôn thản nhiên, phủi phủi vạt áo nói: “Có người bụng dạ khó lường cố ý gây nên, Cố mỗ tự nhiên không có cách nào chứng minh.

Nhưng Cố mỗ cũng biết, chỉ bằng một phần công văn như thế này hoàn toàn không đủ để định tội Cố mỗ.


Mong Lâm đại nhân điều tra vụ án rõ ràng hơn.”
Nhưng mà Cố Hạnh Chi không có tức giận, chỉ cười nhạt, vẻ mặt an nhiên nhìn hắn, thật lâu sau mới hỏi lại: “Nếu Lâm đại nhân đã nói điều lệnh là từ tay ta ban hành, vậy có bằng chứng nào không?”Ánh mắt của chàng là tĩnh lặng, không giận không phẫn, không sợ không oán.

Ánh mắt lạnh lùng mà xa cách như thế, Lý Khác nhìn mà giật mình trong lòng, chỉ cảm thấy người trước mắt giống như một vị tiên giáng trần, một tay cầm hoa, hờ hững nhìn xuống loài sâu kiến.Lý Khác vào cửa, đầu tiên là chào hỏi mấy vị đại nhân ở bên trên, sau đó cúi đầu tránh né ánh mắt Cố Hạnh Chi, vẩy bào quỳ gối dưới công đường.
Lâm Hoài Cảnh chính là đang chờ câu này.

Hắn mỉm cười, liếc mắt ra hiệu với chủ bộ ở bên cạnh.

Chốc lát sau, một quyển trục ấn có hoa văn chìm hình tường vân được trình lên.Sau một lúc lâu, Cố Hạnh Chi nghiêng đầu nhìn hắn, thần sắc lại là bình thản.Nếu người đã cố ý muốn hãm hại, tự nhiên sẽ nghĩ cách trộm lấy con dấu, cũng không kỳ quái.Tả Dịch không để ý tới hắn, vẫn hỏi Lý Khác: “Ngươi biết thị vệ kia không?”
“Công văn này, chắc hẳn các đồng liêu ở đây vẫn chưa nhìn qua nhỉ?” Lâm Hoài Cảnh nói, mở quyển trục ra, để chủ bộ đưa nó cho hai người ngồi kề bên.Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.Thực ra, hắn cũng hoàn toàn không biết công văn đó là từ đâu tới.

Đêm đó là một người thị vệ đến gõ cửa gọi hắn, muốn hắn mau chóng đưa đồ đi.
Vẻ mặt Tả Dịch trở nên nghiêm nghị sau một khắc nhìn thấy nội dung công văn, và Ngự sử Trung Thừa ở một bên khác cũng có vẻ khiếp sợ.“Theo như ngươi nói, ngươi lúc ấy tiếp nhận công văn từ tay thị vệ, vậy ngươi lấy gì khẳng định đó là bút tích của Cố Thị lang?”
Lâm Hoài Cảnh thấy thế thì rất là hài lòng, nghiêng người, bình thản nói với Cố Hạnh Chi: “Công văn này rõ ràng xuất từ bút tích của Cố Thị lang, bên trên viết rõ ràng rằng để Quần mục ti mang quân mã thủ hạ, chuyển đến Sóc Châu.”“Ừ,” Lâm Hoài Cảnh hài lòng gật đầu, đang muốn hỏi lại, lại nghe Tả Dịch nói:Nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi xuống bên ngoài chính đường.
Nói xong dừng lại một đoạn, dưới ánh lửa u ám, hắn giương mắt tập trung nhìn vào đối phương, nói tiếp: “Cố Thị lang, chẳng lẽ ngươi không giải thích lý do chút sao?”
Cố Hạnh Chi hơi nhíu mày, đồng tử khẽ rung.Có một lần, hắn giúp Cố Hạnh Chi đưa văn kiện khẩn cấp, trên đường ngẫu nhiên gặp sự cố, xe ngựa không thể lưu thông.


Lúc ấy trời mưa to, lại trùng hợp thời gian tan làm, Lý Khác nhanh chóng tìm người bán hàng rong bên đường mua một tấm giấy dầu, quấn văn kiện ở trong ngực, một đường đội mưa mà chạy đi cho kịp thời gian.
Trước mắt là một quyển công văn đóng dấu Trung Thư Tỉnh, không sai.

Bởi vì công việc Trung Thư Tỉnh liên quan đến cơ mật cho nên thời điểm Trần tướng kiêm nhiệm chức Trung Thư Lệnh, ông luôn luôn bảo quản con dấu này.۰┈┈۰
Nhưng sau khi Trần tướng qua đời, Cố Hạnh Chi trở thành người đứng đầu nơi này.

Tuy nhiên, để tỏ lòng kính trọng đối với Trần Tướng, chàng đã luôn khoá con dấu này trong thính đường của Trần Tướng.Bởi người người đều nói Cố thị lang tâm như gương sáng, mưu lược vô song, thì hắn như thế nào sẽ không nhìn không ra được sự việc.

Tuy mình nói hơn nửa là thật, nhưng thông tin mấu chốt lại cố ý mập mờ, làm người khác suy diễn…Lý Khác giật mình, ấp úng nói: “Tất nhiên là ti chức nhận ra chữ viết bên trên đó, vì thay Cố Thị lang đưa qua nhiều công văn như vậy, sẽ không nhận lầm.”
Nếu người đã cố ý muốn hãm hại, tự nhiên sẽ nghĩ cách trộm lấy con dấu, cũng không kỳ quái.“Bộp! Bộp! Đùng! Đùng!” Vài tiếng động nặng nề truyền đến từ cửa lớn cộng hưởng với âm thanh có từ hình phạt kéo dài mà hư ảo.Hoa: Muốn bắt nam thần, cần làm chuyện xấu trước.Sau lưng sợ hãi, tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng.


Mười năm trong quan trường, đây là lần đầu tiên chàng cảm thấy chỉ mới nghĩ thôi mà sợ.

Không phải vì đối phương bày kế hãm hại, mà là vì trình độ hiểu biết của đối phương đối với chàng lớn đến như vậy.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng mơn trớn chữ viết trên quyển công văn mà có chút run rẩy thoáng qua.

Cố Hạnh Chi có giật mình trong phút chốc khi cảm giác đến bộ chữ đích xác là giống chữ viết của mình, cho nên công văn này cũng chính xác là chỉ có thể xuất từ tay mình.۰.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui