Loạn thần mỹ nhân

Thẩm Tẫn Hoan ngủ đến lơ mơ, tưởng chuyện chấn động lòng người tối qua chỉ là một giấc mơ, đến khi Chi Đồng rửa mặt, chải đầu cho nàng xong thì nàng mới nhớ ra chuyện xảy ra tối qua.
 
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, lần này A Viêm cũng có lý, trong cung có nhiều tai mắt, nếu bị phát hiện, Lục Sinh Lương nhất định sẽ lột da nàng trước khi bị Tư hình tư hỏi chuyện.
 
Lúc Lục Sinh Lương về phủ, nhìn thấy thuộc hạ Cơ Khôn kéo thi thể của người mặc đồ đen tới Tư hình tư, chỗ Yến Đế yên tĩnh thì cũng không sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Tẫn Hoan không hiểu tại sao A Viêm lại từ biên ải về, còn chọc tới Đông cung. Với thân phận của A Viêm, không thể có liên quan gì tới trong cung, lần này lại dám mạo hiểm, đúng là khó hiểu.
 
Lúc ăn sáng, Lục Sinh Lương nói ông phải gấp rút đo đạc nhĩ thất còn lại, để Thẩm Tẫn Hoan tự giết thời gian. Nàng suy nghĩ hồi lâu, quyết định về phủ Thượng thư một chuyến.
 
Sau khi được phong quan, thân phận đặc biệt, một năm rồi chưa về, năm ngoái đã về được hai lần vào Tết Đoan ngọ, Trung thu, lúc ấy Thẩm Đan Thanh đã phái xe ngựa tới đón.
 
Thân là Thiếu lệnh, không thể nói ra ngoài là ra ngoài được, chỉ cần ở trong Thiếu phủ thì là đệ tử của Lục Sinh Lương, vẫn phải làm việc theo quy tắc.
 
“Để A Thanh dẫn con ra ngoài, mấy thứ phiền phức đó ta lười viết.” 
 
Lục Sinh Lương đứng trước bàn giơ địa đồ lên nhìn, nghiêng đầu nói với nàng.
 
“Đa tạ sư phụ,” Thẩm Tẫn Hoan gật đầu, đảo mắt một vòng rồi nói, “Vị chủ tử đầu tiên của Phi lăng Trung huệ phi nương nương, vừa mới đặt kim thân xuống, ôn minh liền sụp xuống, kính treo trong nhĩ thất cũng rơi vỡ mất, hôm qua đồ nhi ở đó giám sát mấy vị đó thi công, cũng xử lý thỏa đáng rồi ạ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tẫn Hoan đứng ở đó một cách đúng mực, chờ Lục Sinh Lương phê bình.
 
Lục Sinh Lương im lặng một lát rồi mới nói: 
 
“Ngày sinh của Trung huệ phi không tốt.”
 
Thẩm Tẫn Hoan không nói gì.
 
“Coi như chưa xây nhĩ thất của Trung huệ phi, lấp đất đi.” 
 
Lục Sinh Lương vẫn giơ dư đồ nửa hí mắt cẩn thận nhìn.
 
Thẩm Tẫn Hoan phúc thân đáp.
 
Nàng nói “Xử lý thỏa đáng” chính là không giữ lại nhân chứng sống. Dù sa0 những người đó cũng phải ở lại đế lăng, chết sớm hay chết muộn cũng giống nhau, vào trong đế lăng để tăng chút sức sống, coi như là tế bái sơn thần, tránh để thiên tử vào nằm phải chịu tội.
 
Vừa định lui ra, lại nghe thấy Lục Sinh Lương nói:
 
“Buổi tối hôm qua, chính miệng Hoàng đế chỉ đích danh muốn con tham dự xuân yến lần này...”
 
Thẩm Tẫn Hoan chờ nửa câu sau, nhưng Lục Sinh Lương lại kề cà không nói.
 
“Đồ nhi đã rõ, sẽ không để sư phụ mất mặt ạ.” 

 
Thẩm Tẫn Hoan khẽ mỉm cười.
 
“Ta nói với Hoàng đế, quan phục con mặc xấu xí, cô nương phải thì phải dáng vẻ của cô nương, nên cứ mặc quần áo bình thường ra, cha nương con thấy cũng vui.”
 
“Được.”
 
“Bớt dính vào mấy chuyện vặt trong cung đi, kẻo dẫn lửa lên người.” 
 
Lục Sinh Lương đi vòng ra sau cái bàn đặt dư đồ lên bàn, nhìn nàng nói như không xảy ra chuyện gì.
 
Đối mặt với lời ám chỉ của Lục Sinh Lương, trong lòng Thẩm Tẫn Hoan lại không hề bình thản.
 
Lúc ngồi lên xe ngựa xuất cung, Thẩm Tẫn Hoan vẫn còn đang cân nhắc về lời Lục Sinh Lương vừa mới nói.
 
Vương Y Nghiên chưa bao giờ đi theo họ ra ngoài, nàng vốn không thích nói nhiều, sau khi vào Thiếu phủ liền yên ổn đi theo A Huy làm việc ở dược phòng.
 
Chi Đồng và Bạch Kỷ đi bên cạnh xe nhìn nhau, không khỏi lo lắng, Chi Đồng tiến lên nhỏ giọng hỏi: 
 
“Lục đại nhân nói gì với cô nương vậy ạ? Trông cô nương không được vui.”
 
Thẩm Tẫn Hoan hỏi lại: 
 
“Lúc quân sư rời đi, các ngươi có biết không?”
 
Bạch Kỷ đáp lời: 
 
“Trời chưa sáng đã đi rồi, cả người hắn bị thương nên đi cũng không vững.”
 
Chi Đồng hỏi: 
 
“Sao vậy ạ?”
 
Thẩm Tẫn Hoan thấp giọng nói: 
 
“Chắc là do ta lo quá thôi, cứ cảm thấy chuyện hôm qua dã bị người khác nhìn thấy.”
 
Bạch Kỷ nghe vậy nói: 
 
“Nếu bị phát hiện thì Cấm quân đã bao vây Thiếu phủ nước chảy không lọt từ sáng sớm hôm nay rồi.”
 
Thẩm Tẫn Hoan thở dài nói: 
 
“Cũng chưa chắc, trinh thám trong cung còn nhiều hơn cả chó sói.”
 

“Nếu quân sư đã tới, vậy tại sao lại không có tin tức gì từ Tướng quân?” 
 
Chi Đồng trăm mối không lời giải*, “Lén lén lút lút, chẳng lẽ lần này trong cung lại có phản tặc làm loạn ạ?”
 
*Nguyên văn “Bách tư bất đắc kỳ giải”: trăm mối không lời giải, tìm khắp trăm lối vẫn không có cách giải quyết.
 
Thẩm Tẫn Hoan cười thành tiếng, Lý gia không thể vươn tay ra xa vậy được, với cả, chuyện trong cung không tới phiên Lý gia nhúng tay vào.
 
Nhưng tại sao A Viêm lại xuất hiện ở đây theo cách này, mọi người ai cũng chìm vào sương mù.
 
Cửa phủ Thượng thư mở ra, sáng sớm quản gia thò đầu ra ngoài cửa nhìn, Thẩm Tẫn Hoan vừa xuống xe ngựa liền được đón vào.
 
Bốn năm trước Hách gia tự lấy đá đập vào chân mình, không qua lại với Thẩm gia nữa, Thẩm Đan Thanh cũng không cần tới Giang Nam cứu tế vào ngày giỗ của Hách Liên nữa.
 
Một năm sau khi Đường thị mất, Thôi thị và Thẩm Khác cũng lần lượt qua đời, Thẩm Nguyệt Uyển không rõ sống chết, Thẩm gia cũng không quan tâm, bây giờ Thi thị chính thức trở thành đại trưởng bối của Thẩm gia.
 
Thẩm Tẫn Hoan tới viện Trai Tâm gặp bà trước, Thi thị không còn thần thái năm đó, bây giờ ngồi trên ghế thái sư là một bà lão, lưng thẳng tắp đã còng, tóc trắng phơ, da nhão... Mỗi động tác đều phải được hai nha hoàn đỡ, vô cùng chậm chạp.
 
Trong ba năm ngắn ngủi đã biến thành như này, khiến người ta không khỏi thổn thức.
 
Thi thị mím môi, đưa bàn tay gầy gò ra gọi nàng tới, Thẩm Tẫn Hoan lại gần dập đầu, nằm lên chỗ đầu gối như lúc còn bé, vậy mà bên ngoài chiều rộng mập quái tử nhìn đàng hoàng bên trong đích chân cùng cây trúc tựa như.
 
Thi thị chạm vào Thẩm Tẫn Hoan 
nói: 
 
“Tam nha đầu mau dậy đi.”
 
Thẩm Tẫn Hoan vừa đứng lên, Thi thị liền đưa tay nắm lấy lệnh bài bên hông nàng, run rẩy đọc nét chữ trên Dương chi ngọc*.
 
*Dương chi ngọc hay còn gọi là Dương chi bạch ngọc hay Bạch ngọc, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc (tức là chỉ khoáng vật silicate có giá trị trong ngọc, những tinh thể khoáng vật nhỏ bé kết hợp đan xen vào nhau tạo thành một cấu trúc hoàn chỉnh), vô cùng quý giá, nổi tiếng bởi màu trắng tinh khiết, không lẫn bất cứ màu sắc nào khác.
 
“Hoan nha đầu đúng là có bản lĩnh, con cháu Thẩm gia mà được như cháu thì tốt rồi, tiếc rằng bọn chúng lại không biết phấn đấu.”
 
Thật ra không phải đồng bối không biết phấn đấu, mà là Thi thị không hài lòng với họ thôi.
 
Thẩm Ký Dung gả cho thân chất tử* của Đại tư mã Cốc Lương, bây giờ là phu nhân đương gia của phủ Giám sát.
 
*Thân chất tử: Cháu ruột
 
Thẩm Du gả tới thế gia vọng tộc Ngô gia mở lò gạch ở quận Đồng, ban đầu bà mai nói là quý thiếp, vậy mà nửa năm trước khi thành thân từ quý thiếp lại thành phu nhân, vừa gả tới liền nắm quyền quản gia.
 
Thẩm Hàn cưới tiểu nữ nhi của Phong thị buôn bán gạo trong kinh thành, cùng khu buôn bán với quận Đồng, việc buôn bán giấy trúc của Thẩm gia cũng càng ngày càng tốt, chỉ khoản nộp thuế mấy tháng trước thôi đã gấp bốn lần mấy năm trước.
 

Nhìn vào, Thẩm gia đã có được ngày lành, nhưng ngày lành này là ngày lành hết mức có thể.
 
Thẩm Tẫn Hoan thân là người đứng đầu một tộc, không biết còn cái gì mà bất mãn.
 
Thi thị rướng người nói:
 
 “Còn không hành lễ với Thẩm thiếu lệnh.”
 
Thẩm Tẫn Hoan vội đỡ: 
 
“Tổ mẫu làm gì vậy, cần gì phải khách khí.”
 
Thi thị nói: 
 
“Cha cháu mà xuống thì cháu chính là trụ cột vững chắc của Thẩm gia, cháu phải nhớ lời của tổ mẫu, nhất định không thể để Thẩm gia sụp đổ!”
 
Thẩm Tẫn Hoan biết rằng mình sẽ có một ngày như vậy, trong đó không thể thiếu công lao của Thi thị.
 
Người hồ đồ, sẽ không giấu tâm tư được.
 
Dáng vẻ tham quyền của Thi thị đã bại lộ hoàn toàn trước khối Dương chi ngọc.
 
Lời Thi thị nói là vì bản thân bà ấy, để giữ thể diện cho bà ấy, dù không cân nhắc tới thân phận trong triều hiện giờ của Thẩm Tẫn Hoan, nàng cũng không đứng vững thì sao đi được bước đó thay cho Thẩm gia.
 
Thẩm Tẫn Hoan do dự nhìn khuôn mặt già nua của Thi thị: 
 
“Tổ mẫu nói có lý.”
 
Thi thị đột nhiên buông lỏng tay ra, đẩy nàng: 
 
“Ta không cần cháu cảm thấy có lý, ta muốn cháu làm theo lời ta nói!”
 
Thi thị xụ mặt, gác hai tay lên tay vịn của ghế Thái sư, giống như một đứa trẻ không nói lý.
 
Thẩm Tẫn Hoan lảo đảo lui về sau một bước, hiển nhiên không biết mình đã nói sai điều gì.
 
Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng, Thẩm Tẫn Hoan đứng ở đó nhìn hai nha hoàn an ủi Thi thị như an ủi trẻ con.
 
Sau lưng đột nhiên có người đỡ, quay đầu nhìn lại, là Thẩm Thường An.
 
“Tỷ tỷ, tổ mẫu đây là...” 
 
Thẩm Tẫn Hoan cong đầu ngón tay chỉ về phía Thi thị.
 
Thẩm Thường An cười nhạt, sau đó hành lễ với Thi thị: 
 
“Thường An và Tẫn Hoan thỉnh an tổ mẫu, giờ thì lui xuống nhé ạ.”
 
Thẩm Tẫn Hoan càng ngạc nhiên hơn, nghe Thi thị ôn hòa nói: 
 
“Thấy rồi, đi xuống đi, về phòng nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
 

Cùng không phát cáu, trên mặt còn nở nụ cười từ ái.
 
Thẩm Thường An không nói một lời, kéo nàng rời khỏi viện Trai Tâm.
 
Hai người ngồi đối diện ở Trường An các không nói gì.
 
Đáng nhẽ vào tháng Tư năm Thiên Chiêu thứ 42, Thi thị sẽ bị trúng độc bỏ mạng vì Thẩm Nguyệt Uyển đã bỏ mật khổng tước vào một chén thuốc bổ hàng ngày.
 
Kiếp này, vào cuối năm Thiên Chiêu thứ 41, dưới tác động âm thầm của Thẩm Tẫn Hoan, Thẩm Nguyệt Uyển đã bị biếm thành thứ dân, cho nên Thi thị được sống lâu thêm vài năm. Mà vì thay đổi số mệnh, vào tết Nguyên Tiêu, bà đã bị té lộn nhào, va vào đá, khiến đầu óc trở nên ngu ngốc.
 
“Tại sao không ai nói với muội, muội lại không hề biết gì cả!”
 
“Muội có chuyện của mình, trong nhà có nương và tỷ, chăm sóc ổn thoả là được.”
 
Đương nhiên Thẩm Thường An không biết Thẩm Tẫn Hoan đang lo lắng điều gì, thấy nàng cố nén nước mắt, mặt đỏ lên, cũng chỉ coi đó là vì đau lòng cho Thi thị.
 
“Có một người sống để chúng ta nhìn thấy mỗi ngày thì vẫn tốt hơn là người đi trà lạnh*, đừng quá để tâm.”
 
*Người đi trà lạnh ý chỉ khi người còn sống ra đi thì những mối quan hệ của người đó cũng phai nhạt dần.
 
Thẩm Tẫn Hoan ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt, nhìn chăm chú vào một nơi, không biết nên nói thế nào.
 
Thẩm Thường An vẫn vậy, gầy gò, mảnh khảnh không có da thịt.
 
Trong mắt mọi người, nàng đã sớm là Thế tử phi trời định của Ly quốc—— trước khi Du Bạch về nước đã đề nghị kết thông gia với Thẩm Đan Thanh, Thẩm Đan Thanh không đồng ý; sau khi trở về Ly quốc, lại thông qua sứ giả và Yến Đế xin cưới Thẩm Thường An, còn tự tay làm rối hôn sự* mà lão Cảnh vương an bài cho hắn, điệu bộ không phải Thẩm Thường An thì không thành gia.
 
*Nguyên văn là “giảo hoàng” có nghĩa là sự tình hoặc kế hoạch bị nhiễu loạn quấy rối, cho nên thất bại hoặc không thể thực hiện được.
 
Bên Thẩm gia không muốn trưởng nữ gả xa, Yến Đế cũng không tỏ rõ lập trường, Thẩm Thường An bị kẹp ở giữa; vốn dĩ còn có mấy nhà đến cửa cầu hôn, nhưng sau khi bây giờ sau nghe ngóng được Thế tử Ly quốc coi trọng người ta thì lập tức phủi mông đi luôn.
 
Kết quả là năm nay Thẩm Thường An đã mười chín tuổi còn chưa gả đi.
 
“Nếu Du Bạch tới cầu hôn nữa thì tỷ tỷ đồng ý đi.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan thở dài nói, “Thật ra thì tỷ tỷ cũng rất thích hắn mà.”
 
Trước tiên là Thẩm Thường An hơi sững sốt, nàng cũng không biết rằng nét mặt của mình bây giờ đã nhu hòa hơn: 
 
“Bị muội nhìn ra rồi
 
“Tỷ tỷ bằng lòng hay không đều thể hiện ra mặt, đầu tiên là phải nói tới tên phản tặc Triệu thị, vì lần đó bệ hạ đã bắt tỷ tỷ nhận lệnh, cho nên tỷ tỷ giận mà không dám nói gì,” Thẩm Tẫn Hoan cười nhổ, “Lúc tỷ tỷ cảm thấy không ai muốn mình thì Du Bạch lại nhảy ra, dân chúng Bắc Yến không cởi mở được như Ly quốc, tỷ tỷ được theo đuổi đến cùng nên vẫn động tâm.”
 
Thẩm Thường An cười khổ: 
 
“Tỷ không phải tông thất*, Du Bạch là Thế tử, tỷ đâu xứng với hắn.”
 
Thẩm Tẫn Hoan có thể hiểu được cảm giác do dự, thân bất do kỷ của Thẩm Thường An. Nàng cũng từng không biết trời cao đất rộng đất muốn ở bên Thiệu Trần.
 
“Tỷ tỷ xứng với Du Bạch, chỉ là tỷ tỷ cảm thấy mình không xứng với Vương Thượng tương lai của Ly quốc mà thôi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui