Loạn thần mỹ nhân

Thị vệ canh giữ ở cửa Thiên cung sống chết không cho họ vào, Thẩm Tẫn Hoan tức giận, cố ý lùi ra sau, để cho Bạch Kỷ đưa nàng chạy vào.
 
Bạch Kỷ thi triển khinh công, hai người bay tới chỗ cao trên cửa Thiên cung.
 
Hoàng cung rộng lớn, không ai biết Yến Đế gọi Lục Sinh Lương đi đâu, trong lúc còn đang do dự, Thẩm Tẫn Hoan cúi đầu thấy một người mặc y phục đi đêm lảo đảo chạy qua từ dưới chân tường, mặc dù mang mũ che, nhưng lúc đi ngang qua, nàng vẫn nhìn rõ cây trâm bằng gỗ đàn hương trên phát quan* của người đó, ánh trăng xuyên qua mũ che chiếu vào nửa bên mặt của hắn qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Phát quan được kết hợp giữa quan và bộ dao cho đẹp đẽ
 
Thẩm Tẫn Hoan tưởng rằng mình hoa mắt, nửa bên mặt che kín kia trông rất giống với một người trong ấn tượng của nàng.
 
Một nhóm lớn Cấm quân chạy tới, Bạch Kỷ lập tức lấy áo bào đen chắn cho nàng ra phía sau mái hiên.
 
Sau đó nghe thấy tiếng Cấm quân thống lĩnh Cơ Khôn rống giận: 
 
“Bắt tên tiểu tử thúi kia cho lão tử! Tối nay lão tử mời uống rượu!”
 
Cấm quân hô to một tiếng, tốc độ ngày càng nhanh.
 
“Ngươi có nhìn người vừa rồi không?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan cố gắng hồi tưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Hình như là Viêm quân sư.” 
 
ánh mắt Bạch Kỷ nghiêm túc, thị lực của hắn chắc chắn tốt hơn Thẩm Tẫn Hoan.
 
“Chúng ta có đi tìm Lục đại nhân nữa không?” 
 
Bạch Kỷ hỏi.
 
Thẩm Tẫn Hoan đấu tranh nội tâm, lựa chọn giữa Lục Sinh Lương và người chưa xác nhận có phải là A Viêm không thì nàng chọn người sau.
 
“Chúng ta đi lên xem một chút.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nói.
 
Bạch Kỷ không hỏi nhiều, Thẩm Tẫn Hoan còn chưa đứng lên, đã bị ôm mạnh nhảy khỏi mái hiên.
 
Bạch Kỷ nhảy ra sau bức tường chắn lửa, con đường trước mắt là con đường duy nhất để tới Thiên cung.
 
Không lâu sau, chỉ thấy người chạy trốn kia chạy tới, bị một tiểu đội bảy người đằng trước ngăn lại, thành thế đánh gọng kìm.
 
“Tên tiểu tặc kia, đúng là không biết trời cao đất rộng!” 
 
Cơ Khôn quát một tiếng vang dội.
 
cây đuốc ở phía trước và sau sáng trưng, động tác theo thói quen của một người sẽ không dễ dàng thay đổi, lúc này bóng người cầm kiếm trùng khít với người trong trí nhớ.
 
Nàng chắc chắn đó là A Viêm.
 
Thẩm Tẫn Hoan khiếp sợ kéo Bạch Kỷ: 
 
“Phải nghĩ cách cứu hắn.”

 
Cấm quân rút đao tiến lên, vây kín quanh hắn, rõ ràng là A Viêm bị thương, không thi triển được động tác.
 
Thẩm Tẫn Hoan nghĩ ra một kế, nhảy xuống từ trên tường, chạy dọc theo chân tường về phía Phong Ninh môn, Bạch Kỷ đi sát theo sau.
 
May mà A Túc luôn luôn đốc thúc mình luyện công nên chân mới có lực.
 
Đi từ Phong Ninh môn vào, lúc cách đám người một khoảng, Cấm quân nhìn thấy nàng, sau đó Cơ Khôn cũng xoay người lại.
 
Lúc này A Viêm đã bị tước kiếm, đang bị chĩa ba, bốn cây đao vào, cách lớp mũ che, nhìn thấy một bóng người đi tới đây.
 
“Cơ thống lĩnh.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan bình tĩnh cười yêu kiều, vái chào Cơ Khôn.
 
Cơ Khôn nhìn nàng đầy nghi ngờ, giọng điệu cũng không tốt: 
 
“Trễ vậy rồi còn chạy tới làm gì?”
 
Thẩm Tẫn Hoan cũng không giận, đi tới bên cạnh A Viêm, xác nhận lại qua lớp mũ che, lại mơ hồ nhìn vết máu lớn trên người A Viêm.
 
Trong lòng đã có tính toán, đi về phía Cơ Khôn cười nói: 
 
“Đã trễ thế này rồi, không phải Cơ thống lĩnh cũng đang thi hành công vụ à?”
 
Cơ Khôn bị vả miệng, hơi tức giận: 
 
“Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
 
Giọng điệu của Thẩm Tẫn Hoan không chừa đường lui: 
 
“Nếu Thống lĩnh không trách tội, người này, Thiếu phủ muốn.”
 
Cấm quân thấy người tới không có ý tốt, rối rít rút đao chỉ về phía bọn họ.
 
Thẩm Tẫn Hoan không hề sợ, đặt lệnh bài Thiếu phủ trước mặt Cơ Khôn rồi nói: 
 
“Địa đồ Thiên cung bị dòm ngó, ta vốn định đi tìm Lục đại nhân, nhưng thị vệ canh cửa cung nói rằng trong cung cũng đang bắt kẻ gian, ta định phối hợp nên liền tới xem.”
 
Cấm quân nhìn thấy lệnh bài, đám người hơi nóng nảy.
 
Cơ Khôn thấy lệnh bài Thiếu phủ, điệu bộ cũng nhỏ nhẹ hơn, chắp tay nói: 
 
“Xin Thiếu lệnh xác nhận, có phải là kẻ gian của Thiếu phủ không.”
 
Thẩm Tẫn Hoan nhìn hắn, lạnh lùng nói: 
 
“Đúng vậy.”
 
Cơ Khôn hừ lạnh: 
 
“Kẻ gian lẻn vào Đông cung, sau khi thuộc hạ truy bắt còn phải đưa tới Hình tư thẩm vấn, nếu Thiếu lệnh muốn người này, sợ rằng phải tự mình tới một chuyến.”
 
Thẩm Tẫn Hoan không chịu được kiểu này, lời của Cơ Khôn đã kích đến nàng, không chút khách khí nói: 

 
“Ta khuyên Cơ thống lĩnh nghĩ cho kĩ thân phận của ngài bây giờ, nó không đáng bằng một tấm địa đồ đâu.”
 
Cơ Khôn không phục: 
 
“Thuộc hạ làm việc công bằng, Thiếu lệnh nói vậy, thứ cho thuộc hạ không thể nghe theo!”
 
Thẩm Tẫn Hoan cau mày, tiếng lại gần một bước, thấp giọng hoài nghi nói: 
 
“Cơ thống lĩnh thật sự chưa từng sai lầm?”
 
“Xuân yến vừa tới, không biết một số chuyện của Cơ thống lĩnh đã được xử lý sạch sẽ chưa?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan không thích uy hiếp người khác, cái cảm giác ấy như kiểu họ trở thành đồng loại.
 
Nhưng... Rất có tác dụng.
 
Cơ Khôn bỗng giật mình, chợt nhìn về phía nàng.
 
Chuyện Cơ Khôn dựa vào quan hệ để biển thủ ba trăm lượng hoàng kim của công quốc khố năm xưa, trên bí mật của Thiếu phủ vẫn còn ghi rõ ràng, bây giờ vẫn chưa xoá đi.
 
Mỗi khoản của tài khoản bí mật, đều không được công khai. Thiếu phủ tính chung tiền Hoàng gia nên đương nhiên có một quy trình làm việc, nếu muốn chu toàn cả hai* thì tài khoản bí mật chính là bí ẩn của việc quay vòng lưu thông trung gian.
 
*Nguyên văn “Hắc bạch thông cật”: đen trắng đều được
 
Cơ Khôn tưởng mình làm việc miễn chê, nhưng thực ra mỗi phần trong quốc khố đều được Thiếu phủ theo dõi sát sao.
 
Thẩm Tẫn Hoan dùng khẩu hình “Ba trăm lượng”, Cơ Khôn lập tức bại trận.
 
“Thẩm thiếu lệnh muốn gì?”
 
Thẩm Tẫn Hoan cười khẽ, đứng thẳng người lên cao giọng nói: 
 
“Thôi, công vụ của Cơ thống lĩnh vẫn quan trọng hơn.”
 
Cơ Khôn ôm quyền quỳ xuống, cắn răng nói: 
 
“Cơ Khôn hồ đồ, đương nhiên là địa đồ quan trọng! Thiếu lệnh muốn xử lý kẻ gian thế nào thì cứ dẫn đi là được!”
 
“Cũng không cần đưa về xử lý, dù sao địa đồ không bị mất, chẳng qua là đã bị người này ghi nhớ, vì an toàn của Thánh thượng...” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nhướng mày, cười như không cười, nghiêng người sang liếc nhìn A Viêm, nói với Bạch Kỷ: “Giết đi.”
 
Cơ Khôn hổ khu nhất chấn*.
 
*Nguyên văn “Hổ khu nhất chấn”: nghĩa gốc là giật mình nhưng trong các tiểu thuyết trên mạng lại có một tầng nghĩa khác, “hổ khu nhất chấn, cả người tản mát ra một thân ‘Vương Bá khí’” chỉ những người có kỹ năng tăng khí thế của chính mình, tạo uy áp đối với người khác, bắt người khác phải hàng phục mình
 
Bạch Kỷ nhìn Thẩm Tẫn Hoan, giơ kiếm phi thân tiến lên, rút dao chém nước*, chỉ mũi kiếm, đâm vào thịt năm phân, không bị thương đến gân cốt, nhưng có thể khiến người xung quanh cho rằng ra tay nặng kết liễu kẻ gian.
 
*Nguyên văn “Rút dao chém nước, nước càng chảy. Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm” trích trong bài “Tuyên châu Tạ thiếu lâu tiễn biệt hiệu thư Thúc Vân” của Lý Bạch.
 
A Viêm cũng phối hợp té xuống, máu tươi lập tức chảy ra.

 
Bốn tên Cấm quân đứng đằng trước thấy vậy, lập tức lui về phía sau một bước.
 
Thẩm Tẫn Hoan hành động nhanh, khiến Cơ Khôn trợn mắt hốc mồm nhất thời không biết nên kết thúc thế nào.
 
Thẩm Tẫn Hoan vẫn mỉm cười: 
 
“Đa tạ Cơ thống lĩnh, ta nhất định sẽ bảo sư phụ nói tốt vài câu về Thông lĩnh trên xuân yến.”
 
Bạch Kỷ vác A Viêm lên chuẩn bị mang đi, nhưng lại bị Cơ Khôn ngăn cản, nhưng lần này lại không kiêu ngạo như lúc trước: 
 
“Thiếu lệnh... Vẫn phải để thi thể lại cho thuộc hạ mang đi giao nộp...”
 
Thẩm Tẫn Hoan đưa lưng về phía hắn, đầy vẻ châm chọc: 
 
“Thứ dễ dàng tìm được trong cung chính là thi thể, Thống lĩnh còn sợ thiếu, không giao nộp được à?”
 
Cấm quân thấy Cơ Khôn như vậy, rối rít thu hồi binh khí, cúi đầu ủ rủ đứng ở đó.
 
Đợi Thẩm Tẫn Hoan đi xa, một người đỡ Cơ Khôn dậy bất mãn nói: 
 
“Thống lĩnh sợ gì một tiểu nha đầu chứ!”
 
Cơ Khôn đánh một quyền, tức giận nói: 
 
“Ngươi có biết nàng ta là ai không!”
 
Người nọ che ngực, bị đánh đến ngốc luôn.
 
“Chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt! Ai dám nói thêm nửa chữ, coi chừng kiếm của lão tử không có mắt!” 
 
Cơ Khôn lửa giận ngút trời, xé khôi giáp ra ném xuống đất.
 
Bóng đêm mịt mù, trăng sáng bị dưới che mây đen.
 
Sau khi tránh vào Nam lâu, Thẩm Tẫn Hoan châm đèn vội vàng đỡ hắn vào phòng, A Viêm cũng không chống đỡ nổi nữa, đè cả người lên vai Thẩm Tẫn Hoan, A Túc lập tức tới dược phòng lấy thuốc.
 
Vào trong phòng, Thẩm Tẫn Hoan không chịu được sức nặng của A Viêm nữa, đỡ hắn ngã xuống đất tựa vào mép giường.
 
Mũ che bị rơi, Thẩm Tẫn Hoan thấy hết được dung mạo của hắn.
 
Nửa gương mặt đầy vết máu, nhiều vết thương trên người còn không ngừng chảy máu, Thẩm Tẫn Hoan liệt dưới đất một lát, thấy cảnh này thì cũng không để tâm quá nhiều, quỳ bên cạnh xé quần áo dính máu của hắn ra.
 
Vương Y Nghiên và Chi Đồng đi vào, nhìn thấy cảnh này, sợ hãi đến mức suýt nữa đã kêu lên, may mà Bạch Kỷ cầm hòm thuốc quay lại kịp thời: 
 
“Còn sững sờ cái gì? Mau mang chậu nước tới.”
 
Khi nhìn rõ người ngã dưới đất là A Viêm, phản ứng đầu tiên của Vương Y Nghiên, xoa tay chạy ra ngoài.
 
Chi Đồng biết chuyện gì đã xảy ra, xắn tay áo tiến lên phía trước nói: 
 
“Hôm nay A Thanh và A Huy gác đêm, A Túc đi canh chừng họ nên không tới, để nô tỳ tới giúp cô nương.”
 
Thẩm Tẫn Hoan chưa kịp trả lời nàng ấy, nhận lấy hòm thuốc A Túc đưa tới rồi bắt đầu xử lý vết thương của A Viêm.
 
Lúc cởi quần của hắn áo ra, Thẩm Tẫn Hoan hít một hơi lạnh —— nàng chưa từng thấy quân sư nào có nhiều vết sẹo trên người như vậy, vết thương mới, vết thương cũ chồng lên nhau, khiến nàng không biết ra tay từ đâu, thậm chí hơi nghi ngờ thân phận thật sự của A Viêm không phải là quân sư, mà là thích khách.
 
Trên ngực có vết thương ở bốn góc, chắc là trúng tên, nhìn vị trí là tổn thương tới tim, vết sẹo rất đậm màu, còn có thể nhìn thấy thịt đỏ; thời gian lành vết thương này rất chậm, có thể tới mứcnày, cũng rất khó để đoán bị thương lúc nào.
 
“Đúng là mạng lớn.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan tăng nhanh tốc độ xử lý vết thương.

 
Môi A Viêm tái nhợt, đang làm dở thì bị đau đến tỉnh, mở mắt ra thấy Thẩm Tẫn Hoan cũng không nói gì.
 
Lúc ấy đã là giờ Tý canh ba, Vương Y Nghiên bưng chậu nước thứ ba ra ngoài, Thẩm Tẫn Hoan rất mệt mỏi, mí mắt sắp díu vào nha, nhưng cũng không dám buông lỏng tay, mười ngón tay nhuốm máu màu đỏ sẫm, nhìn từ phía sau, ai không biết còn tưởng rằng nàng đang cắt thịt người.
 
Cuối cùng khi băng bó chân xong, trên thang gỗ bên ngoài Nam lâu truyền tới một loạt tiếng bước chân, Chi Đồng vội vàng chạy tới thổi tắt nến, trong phòng đột nhiên tối sầm, Thẩm Tẫn Hoan không kịp thích ứng ngay, kinh ngạc hô lên, sau đó liền bị kéo qua che miệng.
 
“Hoan Nhi còn chưa ngủ à?” 
 
Lục Sinh Lương mới về, nhìn thấy Nam lâu sáng đèn, liền đi lên xem nhưng không ngờ lúc đi lên thì đèn lại tắt.
 
Chi Đồng không để ý lúc này Thẩm Tẫn Hoan đang bị A Viêm giam cầm trong một tư thế kỳ lạ, vội vàng nhìn qua rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài.
 
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Thẩm Tẫn Hoan có thể nghe rõ được tiếng tim đập. Đúng là kỳ lạ, bị doạ sợ vậy không kinh hoảng, tim đập vẫn vững vàng, nàng thầm khen mình là đã thực sự đạt đến mức luyện mãi thành thép*.
 
*Nguyên bản “Bách luyện thành cương”: Qua rèn luyện lâu dài, tính cách trở nên kiên cường)
 
Một lát sau mới biết rằng tiếng mà nàng nghe được là tiếng tim A Viêm đập...
 
Chi Đồng ở ngoài phòng nhỏ giọng giải thích với Lục Sinh Lương, rằng Thẩm Tẫn Hoan nửa đêm gặc ác mộng bị tỉnh giấc, nên Chi Đồng mới thắp đèn.
 
Lục Sinh Lương thở dài: 
 
“Sao lại gặp ác mộng không thấy khá lên, ta sẽ điều dưỡng tinh thần thêm cho con bé.”
 
“Hôm nay cô nương mệt, dẫn Thái tử điện hạ tới đế lăng đi một vòng, tới giờ Dậu mới về.”
 
“Quả nhiên người của Thiệu gia không để người ta yên, cha của Thái tử cũng vậy, trong cung có tặc còn muốn ta bồi ông ta, đúng là kiểu cách.”
 
Chi Đồng thấy ông ấy mệt mỏi, liền cầm quần áo trên tay, đưa ông về Bắc lâu nghỉ ngơi.
 
Giọng của hai người vốn rất nhỏ, Thẩm Tẫn Hoan cố hết sức để nghe, lại rất muốn nghe, kết quả càng ngày càng xa, nghe được một chút thì ý thức bắt đầu không tỉnh táo.
 
Tới lúc giới hạn, nhận ra mình vẫn còn dựa vào người A Viêm, nàg mơ màng giãy giụa, đỡ A Viêm dậy.
 
“Không cần nghỉ ngơi.” 
 
A Viêm mở miệng, giọng nói vẫn hay như vậy.
 
“Ngươi biết điều thì nằm đi, đừng để bị người ta vác nữa.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan vừa nói vừa đặt hắn nằm lên giường, lấy chăn nệm ở bên cạnh đắp cho kín hắn.
 
Trong phòng lại yên tĩnh một lúc.
 
A Viêm nghe thấy tiếng Thẩm Tẫn Hoan thu dọn hòm thuốc trong bóng tối.
 
“Ngươi ngủ đâu?”
 
“Trên giường đất có chăn lông ngỗng, dựa vào đó là được, ngươi ngủ đi.”
 
“Sẽ lạnh đó.”
 
“Lúc ta giám sát ở đế lăng, đêm nào cũng dựa vào tường ngủ, quen rồi.”
 
Thẩm Tẫn Hoan lấy một chiếc chăn lông vũ ở bên trong chỗ A Viêm ngủ ra, ngồi xuống cạnh mép giường, nghiêng đầu liền gặp Chu Công*.
 
*Ý nói là đã ngủ
 
Không biết sau bao lâu nàng nghe một tiếng khẽ gọi, lại nghĩ ra có chuyện quan trọng còn chưa hỏi A Viêm. Nhưng mí mắt khép lại rồi cũng không mở ra được nữa, cũng không muốn người nhúc nhích, chỉ ậm ừ một chút rồi ngủ thiếp đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui