Thẩm Tẫn Hoan mơ thấy cảnh trước khi chia tay với Thiệu Trần, lúc bừng tỉnh người đầy mồ hôi.
“Cô nương gặp ác mộng à,” Chi Đồng bưng chén trà vén rèm tiến vào, “Mau uống chút trà cho bình tĩnh lại.”
Thấy Thẩm Tẫn Hoan im lặng uống trà, Chi Đồng cầm khăn lau mồ hôi cho nàng:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đại cô nương dặn để cô nương phát đổ mồ hôi, cho nên đã đắp hai chân, cô nương tạm thời chịu nhé, lúc người khỏe lại nô tỳ liền sẽ bỏ bớt chăn đi.”
Thẩm Tẫn Hoan xuống giường duỗi người cẩn thận tính ngày, hỏi Chi Đồng:
“Sao cha mẹ còn chưa về?”
Chi Đồng kéo mành lên nói: “Đang trên đường rồi ạ, chắc là hai ngày nữa sẽ tới.”
“Ừ.”
Sáng sớm mùa đông trời vẫn u ám, gió lạnh đến tận xương, nhưng cũng khiến người ta khó chịu. Trên người hơi ẩm ướt, gió thổi liền hắt xì.
“Sương còn chưa tan, cũng không mặc thêm áo vào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thường An vừa vào cửa, nghe thấy tiếng này, bước nhanh tới cởi áo choàng ra.
Thẩm Tẫn Hoan cười nhạt, tiến tới chui vào áo choàng của Thẩm Thường An.
“Sao tỷ đến sớm vậy.”
Thẩm Tẫn Hoan vui vẻ nói.
Thẩm Thường An bị làm cho dở khóc dở cười:
“Thường ngày tỷ cũng tới vào lúc này, nếu là sảo ngươi, còn ngủ đến không yên phận đâu.”
Vóc dáng của Thẩm Tẫn Hoan nhỏ nhắn, chui vào lòng Thẩm Thường An rất vừa vặn.
“Đại cô nương.”
Chi Đồng cầm áo choàng bước nhanh tới, thấy Thẩm Thường An, liền vội tới thỉnh an.
Thẩm Thường An đưa tay nhận lấy áo choàng, quấn chặt Thẩm Tẫn Hoan rồi mới đi ra ngoài:
“Mùa đông trời rất lạnh, chủ tử ngươi vốn đã yếu, ngươi còn không chú ý, phạt ngươi nhịn ăn một hôm.”
“Tạ Đại cô nương.”
“Bây giờ chúng ta ra phố sao?”
Thẩm Thường An quay đầu lại:
“Muội thông minh đó, mau chỉnh đốn lại rồi tỷ đưa muội ra ngoài may hai bộ quần áo mới.”
Bây giờ quần áo được quản sự Nhị Tằng nghe theo lời tổ mẫu mà làm, không biết khi nào mới thiết kế xong, với tính của Thẩm Thường An, nhất định phải sắp xếp từng cái một.
Kiếp trước vào Thiếu phủ cũng từng chưa thấy sự phồn hoa của dân gian, bên ngoài vang lên tiếng xe ngựa, Thẩm Tẫn Hoan không khỏi vén mành lên, hít một hơi mùi pháo hoa quen thuộc, đại thúc lắc trống bỏi bán hồ lô vẫn như vậy.
“Hoan Nhi đang nhìn gì vậy?”
Thẩm Thường An cười nói.
Thẩm Tẫn Hoan cũng không bỏ hạ rèm xuống, lưu luyến tiếng ầm ĩ ngoài đường:
“Lâu rồi không xuất phủ, đúng là náo nhiệt.”
Thẩm Thường An vuốt nhẹ búi tóc của Thẩm Tẫn Hoan rồi thuận tay buông mành xuống cho Thẩm Tẫn Hoan.
Xe ngựa dừng lại cửa hàng tơ lụa Biện thị, Thẩm Tẫn Hoan khoác áo choàng xuống xe, quan sát điền trang này, mái cong đặc trưng của Giang Nam, vải đỏ khai trương còn chưa tháo xuống, thủ hạ của điền trang đứng hai bên, đợi Thẩm Thường An xuống xe, một nữ tử khôn khéo, giỏi giang đi từ bên trong ra:
“Thẩm cô nương tới rồi ư.”
Biện Mạn Tinh, Đại đương gia của tơ lụa Biện thị, nhiều năm sau đã trở thành thương nhân buôn vải ngự dụng của Hoàng thất Bắc Yến.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn thoáng qua nàng, yên lặng đi vào theo Thẩm Thường An.
Người không phận sự trong tiệm đã sớm được mời đi, cửa hàng to như vậy chỉ còn mấy vị khách Thẩm gia.
Biện Mạn Tinh tự tay đo tỉ lệ, ghi lại dáng người, Thẩm Tẫn Hoan ở đi giữa hàng vải, đầu ngón tay vuốt từng mảnh vải, tất cả hoa văn, chất vải nàng đều biết.
Từ lão phu nhân đến Nhị Tằng quản sự, quần áo của ai cũng được báo đầy đủ, đến giờ Tỵ trong chợ càng náo nhiệt hơn, đúng là hấp dẫn hơn hoàn cảnh của Thẩm Tẫn Hoan.
Thẩm Tẫn Hoan đang nghĩ xem phải tới hiệu sách phố Nam thế nào, lúc này liền nghe người ta nói.
“Tam cô nương đang chán, không thì Đại cô nương để nàng ấy ra ngoài đi dạo đi.”
Biện Mạn Tinh đạp thước mẫu xuống nói.
Thẩm Thường An lại cho nàng ra ngoài thật, để Chỉ Nhi đi cùng, Thẩm Tẫn Hoan biết rằng có biết bao con mắt đang nhìn nàng từ khi nàng ra khỏi cửa.
Chắc là tỷ tỷ yên tâm rằng nàng sẽ khó thoát khỏi bàn tay của Lữ Nham, nên mới yên tâm cho nàng đi.
Phố Nam cách thành Đông một đoạn, đi thẳng tới đó luôn thì quá cứng rồi, nếu để người ta biết mình giúp Thẩm Khuynh Ninh tìm thơ của nam tử, sợ rằng đây là lần cuối cùng nàng được ra ngoài phố trước khi cập kê.
Thẩm Tẫn Hoan cố ý hỏi Chỉ Nhi:
“Trừ quần áo ra, tỷ tỷ có định đặt mua gì khác nữa không?”
Chỉ Nhi ngẩn người, đáp:
“Dạ, chủ tử còn định mua cốc chén.”
Chi Đồng lập tức kéo Chỉ Nhi nói:
“Đại cô nương chuẩn bị quần áo cũng phải mất một thời gian nữa, không thì chúng ta và Tam cô nương đi xem cốc chén, chọn theo kiểu Đại cô nương nói, rồi nhanh chóng hồi phủ.”
Thẩm Tẫn Hoan và Chi Đồng lén đưa mắt ra hiệu, Chi Đồng cũng biết chuyện tìm sách giúp Thẩm Khuynh Ninh, lúc quan trọng đúng là có thể tùy cơ ứng biến.
Thẩm Tẫn Hoan xác nhận phương hướng rồi nhắc váy đi:
“Có một hàng thợ rèn phía Nam thông với một con phố nhỏ ở thành Đông, ở đó có một tiệm đồ sứ, chúng ta đi xem đi.”
Vẻ mặt Chỉ Nhi không tin:
“Chỗ này chưa từng đi, sao Tam cô nương lại biết?”
Thẩm Tẫn Hoan chỉ lo đi, cũng không đáp lời.
Kiếp trước trong lăng mộ của Khâm Thiên Đế có một chén sứ trắng đặt trên quan tài để tế trời, yêu cầu từ trên xuống dưới đều rất cao, Thẩm Tẫn Hoan tìm tất cả nhà làm sứ trắng lớn ở Bắc Yến, cũng không chọn được cái nào trắng như ngọc, gõ thành chén vang như chuông, vẫn là Thiệu Trần giúp nàng tìm thấy.
Con phố nhỏ có hàng thợ rèn này và con phố bên ngoài là hai thế giới …… Không có ai, tiếng thợ rèn sắt chói tai, đi thêm chút là một xưởng gỗ, đồ gỗ chất đống trước cửa làm bụi bay mờ mịt.
“Ở đây có tiệm đồ sứ thật sao? Tam cô nương…… Nếu không thì chúng ta về…… A!”
Chỉ Nhi tiến tới kéo Thẩm Tẫn Hoan về, còn chưa dứt lời đã nhìn thấy một người gầy yếu bị một gã to con ném ra khỏi xưởng gỗ, ngã vào đống gỗ bên ngoài, bụi bay mù mịt.
Lúc bịt mũi rời đi nhìn thoáng qua, thanh niên gầy gò ngã trên đống gỗ không động đậy, liền biết lần này ngã không nhẹ, cũng thầm đau lòng.
Mặt Thẩm Tẫn Hoan không đổi sắc kéo Chi Đồng rẽ vào hẻm nhỏ bên cạnh, quả nhiên nhìn lên đã thấy một cửa tiệm treo cờ màu đất, trên đó thêu chữ “Ngô”.
Mấy tiểu tử nặn đất sét trắng, nhìn thấy có người vào, lập tức ngẩng lên đầu:
“Chưởng quầy, có khách.”
Kiếp trước lúc Thẩm Tẫn Hoan gặp Ngô chưởng quầy , ông ta đã hơn năm mươi tuổi, bây giờ là mười mấy năm trước, thấy “Người quen cũ” trẻ như vậy đúng là hơi lạ.
Ngô chưởng quầy chắp tay, quan sát Thẩm Tẫn Hoan từ trên xuống dưới:
“Quý gia tới làm đồ sứ hay là chọn để ngắm?”
Phủ Thượng thư luôn thích sự mộc mạc, giản dị, trừ Thi thị dùng gốm sứ men tốt nhất ra thì các phòng, các viện còn lại đều dùng sứ men xanh.
Thẩm Tẫn Hoan tự biết thời gian eo hẹp không tự làm được, nàng biết thời trẻ Ngô gia làm sứ men xanh, tay nghề không kém sứ trắng, phần lớn các thương hộ làm sứ ở Bắc Yến đều tính toán nguyên liệu chi li, nên thành phẩm cũng khác một trời một vực, sứ men xanh làm ra kém chất lượng cũng là chuyện thường tình.
“Ngô chưởng quầy, ta muốn đặt một bộ trà cụ sứ men xanh.”
Thẩm Tẫn Hoan đi thẳng vào vấn đề.
Ngô chưởng quầy hơi dừng lại, cao giọng:
“Quý gia chờ một lát, Ngô mỗ liền mang một bộ tới.”
Nhân lúc này, Thẩm Tẫn Hoan quan sát phường làm sứ ban đầu của Ngô gia, so với thời Hứa thị, đúng thật là kém vạn lần…… Nhà nhỏ, khắp nơi đều là lò nung đất sét, lò còn đang cháy phừng phừng.
Nhớ rằng kiếp trước Ngô chưởng quầy đã từng nói, đốt củi là công đoạn then chốt cuối cùng của việc làm sứ, độ dày mỏng không tương đồng sẽ dễ nứt, lửa không được tắt, chăm chỉ nung ngày đêm không đổi mới làm ra thành phẩm.
Lúc này một tiểu tử nặn bùn nhảy ra, đi chân trần tới tiếp đón:
“Quý gia thật tinh mắt, Ngô chưởng quầy am hiểu nhất là làm sứ men xanh, ngài có thể kiếm được một trân phẩm đó.”
Mấy câu nói với Thẩm Tẫn Hoan đều là mấy lời khách sáo, tiểu tử giơ tay lên là biết ngay bước tiếp theo của hắn là giới thiệu thành phẩm.
“Làm bùn! Có thấy một tên thanh niên mặt trắng gầy gò không?”
Là gã to con ở xưởng gỗ.
Tiểu tử đang cười tươi đột nhiên lộ vẻ mất kiên nhẫn:
“Không, tên thanh niên mặt trắng gầy gò gì chứ, không nhìn thấy là không nhìn thấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...